Minh Vương Sủng Phi

Chương 73-4: Dòng họ bí pháp (4)



Đem Tăng Hồng mang đến, Tăng Hồng nhìn sắc mặt tái nhợt của Tằng lão đầu, trong lòng cảm thấy không đành lòng, nhịn không được hỏi:

"Đại sư huynh, sư phó hắn còn cứu được hay không."

Thanh âm Hàn Ngọc Tiêu lạnh như băng: "Có, chẳng qua cần ngươi hỗ trợ, chính sau đó ngươi liền mất đi võ công, hơn nữa hai chân cũng không đứng lên được ."

Tăng Hồng ngẩn ra, chậm rãi nói: "Nguyên lai không phải đòi mạng a, một khi đã như vậy, sư huynh động thủ đi."

Đáp án ngoài dự liệu, một người dám đầu độc phụ thân của mình dám nói như vậy?

Dường như nhìn ra Hàn Ngọc Tiêu nghi vấn, chua sót cười nói: "Kỳ thật ta thực kính trọng phụ thân của ta, cho tới khi ngươi tới, ta thực thương hắn, cũng thực tự hào có một phụ thân như vậy, phụ thân không còn giống như trước quan tâm ta, mỗi lần ta khoe phụ thân ta, bọn họ đều nói, hắn thật là cha ngươi cha sao? Ta xem Hàn Ngọc Tiêu mới là con của hắn, cửu nhi cửu chi, ngay cả ta chính mình cũng tin, sau đó hắn lại đem chức vị trưởng môn giao cho người, ta không cam lòng, phẫn nộ, cuối cùng bị người ta nói phục, hắn nói mê dược này chỉ làm cho cha ta hôn mê, nhưng sau khi cha ta trúng độc mới biết, căn bản không phải thuốc mê, đó là độc, không có giải dược, nguyên bản ta thực hối hận, nhưng thời điểm nhìn huyền môn đệ tử đứng bên cạnh ngươi, ta lại mất đi lý trí, cho nên mới làm như vậy ."

Nghe được lời Tăng Hồng, Hàn Ngọc Tiêu kinh ngạc , hắn chưa từng nghĩ đến chính mình mang đến bao nhiêu đau khổ cho Tăng Hồng, cuối cùng dẫn đến việc giết cha, vỗ vỗ Tăng Hồng: "Kỳ thật sư phóthực yêu ngươi, thời điểm sư phó đem chưởng môn vị giao cho ta nói với ta, hỗ trợ ngươi thành người tài, ta cũng hứa hẹn với sư phó, đợi sau khi ngươi thành tài đem chức vị trưởng môn giao cho ngươi."

Tăng Hồng lăng lăng nhìn Hàn Ngọc Tiêu, đột nhiên lớn tiếng khóc lên, Nhan Nhiễm Tịch không chịu được nữa lên tiếng nói: "Các ngươi rốt cuộc có muốn trị độc không, nếu không trị, ta sẽ không giúp nữa sư phó các ngươi liền quy thiên ."

Hai người lúc này mới dừng lại, chỉ thấy Nhan Nhiễm Tịch xuất ra một cái hộp, thản nhiên nói: "Vốn ta còn tính tiết kiệm 'Ngưng vũ bông tuyết', hiện tại xem ra, vẫn là không cần, cũng không muốn bị lão già Vụ Thí kia đuổi giết."

Đưa cho Tăng Hồng, ở dưới ánh mắt nghi hoặc của Tăng Hồng, giải thích nói: " 'Ngưng vũ bông tuyết' có thể tự động chữa trị kinh mạch trong ngươi, cốt cách, trên thế giới chỉ có hai khỏa, trân quý vô cùng, cho nên chân của ngươi, võ công của ngươi trong tương lai, nếu chăm chỉ luyện tập có thể khôi phục."

Nghe xong lời Nhan Nhiễm Tịch Tăng Hồng kích động nhìn ‘ngưng vũ bông tuyết’ trong tay Nhan Nhiễm Tịch, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía Hàn Ngọc Tiêu, Hàn Ngọc Tiêu gật đầu: "Ăn đi, đây là dược Phiêu Miểu sư đệ chế, dược này trân quý vô cùng, Phiêu Miểu sư đệ chỉ làm hai khỏa ."
Tăng Hồng kích động theo trong tay Nhan Nhiễm Tịch cầm lấy viên thuốc ăn.

Sau đó Nhan Nhiễm Tịch kêu Dạ Thương Minh cùng Hàn Ngọc Tiêu đi ra ngoài, bắt đầu hoán huyết.

Ngoài cửa, Dạ Thương Minh cùng Hàn Ngọc Tiêu hai người chờ ở bên ngoài.

Cảm thấy không khí có chút xấu hổ, Hàn Ngọc Tiêu mở miệng hỏi nói: "Minh hoàng cùng tiểu sư đệ của ta nhận thức."

"Ân." Dạ Thương Minh thực nể tình khẽ dạ.

Hàn Ngọc Tiêu xấu hổ sờ sờ cái mũi: "Hôm nay cám ơn Minh hoàng ra tay tương trợ."

"Ta chỉ là giúp Phiêu Miểu cùng ngươi không quan hệ." Đáp án thật là đả kích người.

Hàn Ngọc Tiêu cũng không để ý, khẽ cười.

Mãi cho đến buổi tối, Nhan Nhiễm Tịch mới đi ra, Hàn Ngọc Tiêu nghênh đón: "Thế nào?"

Nhan Nhiễm Tịch lông mi nhíu lại: "Nhị sư huynh nghi ngờ y thuật của ta?"

Hàn Ngọc Tiêu vừa nghe Nhan Nhiễm Tịch trêu chọc thật sâu nhìn vào mắt Nhan Nhiễm Tịch, thực chân thành nói: "Cám ơn, ta đã sắp xếp trước phòng ngươi đi nghỉ ngơi trước đi."

Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, kéo cánh tay Dạ Thương Minh ly khai, hai nam nhân ôm tay nhau rất quái dị, nhưng Hàn Ngọc Tiêu cũng không để ý.

Ban đêm, huyền môn trong khách phòng, Nhan Nhiễm Tịch ôm bụng, trong lòng đem Hàn Ngọc Tiêu mắng vô số lần, đãi khách như vậy sao? Đã khuya như vậy không ai đưa cơm đến.

Đứng lên, ngươi không cho ta ăn, ta chính mình đi tìm.
Mở cửa, hương khí tràn ngập, Dạ Thương Minh trong tay không biết bưng cái gì đi tới.

"Minh." Nhan Nhiễm Tịch lập tức cười xông đến.