Minh Nguyệt Chiếu Phù Cừ

Chương 1



Editor+translator: lý thư hạ

Văn án:

Uyển Uyển là đệ nhất mỹ nhân Thịnh Kinh, trời sinh đã mang bộ dáng yêu kiều, mềm mại như hoa sen, mỹ mạo băng cơ ngọc cốt.

Chỉ tiếc xuất thân quá mức thấp kém, mười một tuổi đã mất đi chỗ dựa chỉ có thể ỷ lại tĩnh an Hầu phủ, trong thành không có biết bao nhiêu công tử quyền quý nằm mơ cũng muốn nạp nàng vào phủ làm thiếp.

Mà tĩnh an Hầu thế tử - Lục Giác, mỹ mạo trong ngoài như ngọc, phảng phất đâu đó tựa trích tiên, lại có cô là hoàng hậu, biểu huynh là Thái tử, dung mạo cùng địa vị thật quá rực rỡ chói mắt, nhìn khắp toàn bộ Thịnh Kinh cũng không có người nào có thể so sánh được, cho nên dù hắn luôn không gần nữ sắc, nhưng chung quy vẫn là ánh trăng sáng trong lòng biết quý nữ kinh thành. Hai người khác nhau một trời một vực, xét về mặt nào tuyệt đối không thể đặt cạnh nhau.

Uyển Uyển một mực đem tâm tư giấu kín, chưa từng hé ra nửa lời, cũng không dám bộc lộ trước mặt người khác nửa phần.

Cho đến một ngày, tổ mẫu đột nhiên ở trước mặt mọi người vì nàng định ra hôn sự cùng với Lục Giác.

Tin tức truyền ra, trong thành một mảnh xôn xao náo động, mọi người nhao nhao không nhịn được bắt đầu tìm hiểu những bí ẩn đằng sau cuộc hôn nhân.

Uyển Uyển cũng chủ động tìm tới Lục Giác, thấp thỏm hỏi hắn: Biểu ca nếu không muốn, chúng ta liền cùng đi gặp tổ mẫu giải trừ mối hôn sự này, được không?

Ai ngờ Lục Giác vừa nghe lời này, cau mày nhẹ đến mức không thể nhận ra: muội không phải là ta, sao biết ta nguyện ý hay không.?

*

Sau hôn lễ một ngày, đêm khuya ngoài cửa sổ mưa rơi.

Thiểm điện qua đi, người bên cạnh đang ngủ say, nam nhân bỗng nhiên lấy tay che tai Uyển Uyển. ngôn tình tổng tài

Tiếng sấm nổ vang trời

Một bàn tay dịu dàng ngăn trở âm thanh ồn ào phía ngoài, nàng vẫn ngủ say không vì bị ảnh hưởng mà thức giấc, chỉ nhẹ nhàng ưm một tiếng, rúc vào ngực hắn, vừa ngủ vừa nói mớ "phu quân"

Lục giác cúi đầu hôn trán nàng:" ngủ đi, ta ở đây."

*

CHƯƠNG I

Chạng vạng tối đầu giờ Tuất(từ bảy giờ đến chín giờ tối), hoàng hôn đã khép.

Hôm nay là đại tiệc trăm ngày cháu đích tôn của tĩnh an Hầu phủ, trong thành hầu như tất cả những nhà quyền cao, chức trọng đều đến chúc mừng.

Tĩnh an Hầu phủ - Lục thị, nguyên quán ở Ký Châu, có công lao to lớn trong việc sáng lập vương triều, tổ tiên từng lập công với thiên tử, cho đến nay trong tộc đã có tới hai vị hoàng hậu, vậy nên tự nhiên không một ai ở Thịnh Kinh dám ngó lơ sự kiện này.

Yến hội được tổ chức trên núi tại phủ trung yến, ví trí ngồi cao nhất bàn tiệc phía nữ quyến chính là Lục lão phu nhân, bên cạnh theo hầu là một cô nương 15, 16 tuổi.

Nàng đứng đó môi đỏ răng trắng, tóc đen trải dài như gấm, một đôi mắt lấp lánh thu thuỷ, đầy đặn trong veo, sạch sẽ thuần triệt, khi cười lên trên gò má còn xuất hiện lúm đồng tiền nhàn nhạt, nhìn vừa thướt tha vừa yểu điệu, đèn đuốc chiếu vào khiến nàng càng thêm mấy phần kiều mị.

Không biết kia là vị tiểu thư nào nhà họ Lục bên cạnh lão phu nhân nhỉ? Người hỏi là một vị phu nhân nhà quan gia vừa chuyển đến Thịnh Kinh.

Vừa dứt lời, liền nghe người bên cạnh cười nói: "Cô nương kia thật ra cũng không phải họ Lục, mà trước kia là Chung gia tiểu thư ở Linh Châu, bốn năm trước Linh Châu bùng phát dịch bệnh, cả nhà chỉ còn lại nàng, Lục lão phu nhân nhớ tới giao tình cố nhân, liền đón nàng vào Thịnh Kinh để nuôi nấng. Ngược lại nha đầu này số khổ...... Nhưng nàng bây giờ nhận được sủng ái của lão phu nhân, một người đẹp như vậy nói không chừng sau này sẽ ở lại Hầu phủ, cũng coi như trong cái rủi có cái may."

"Nào có chuyện như vậy, Thịnh Kinh này lại là nơi như thế nào, nàng ở Hầu phủ, kia chỉ là sống nhờ, thật đúng chỉ như vớ được cành cao mà thôi? Nếu không tại sao lễ cập kê đã nửa năm, người đến Hầu phủ làm mai cũng không ít, nhưng tất cả đều chỉ muốn lấy nàng làm thiếp."

Dứt lời cười nhạo một tiếng, cái gì là ốc cũng chỉ mãi là ốc mà thôi, hũ đất làm bằng bùn dù có nhúng xuống ao vàng một lần cũng không trở thành bình vàng được.

Thịnh Kinh là nơi phú quý, nhưng cũng là nơi phù phiếm, người nơi này, trời sinh đã phân ra đủ loại khác biệt.

Uyển Uyển ở trong mắt những người này, thân phận của nàng chính là điều xấu hổ nhất.

Yến hội đã diễn ra hơn phân nửa thời gian, ma ma bên cạnh Lục lão phu nhân bỗng nhiên tiến lên bẩm báo: "Chương phu nhân của Trung Vũ Tướng quân phủ nói muốn đơn độc bái kiến lão phu nhân."

Không nói đến tột cùng là có chuyện gì, nhưng một khi đã muốn nói một -một, Uyển Uyển cũng không tiện ở cùng với người.

Nàng cũng thấy mệt mỏi, lúc rời đi nàng bắt gặp Chương phu nhân trên lối đi hành lang, một phụ nhân hơn ba mươi tuổi phong vận phú quý, trang nhã trong mắt ánh lên vài phần khôn khéo, sắc sảo, ánh mắt của đối phương nhìn qua nhìn lại trên người nàng, không có chút che đậy lại mang theo ý dò xét.

Uyển Uyển cảm thấy không mấy dễ chịu, lại không hiểu rõ ý của người này.

Vừa rồi trong bữa tiệc nàng uống cạn hai chén rượu, giờ bên ngoài gió đêm thổi, gương mặt đột nhiên như bừng bừng bốc cháy, men rượu sộc lên đầu, trước mắt liền có chút chếnh choáng.

Nơi đây cách phòng bếp nhỏ không xa, tỳ nữ Vân Nhi liền dìu nàng vào một bên đình ngồi nghỉ, để lại đèn lồng ở phía sau, rồi một mình quay lại Yến Sơn Cư lấy canh giải rượu.

Bóng cây thưa thớt phất lên giữa đèn đuốc, tiếng côn trùng kêu vang inh ỏi.

Uyển Uyển dựa vào rào chắn khắc hoa nghỉ ngơi một lúc, nhưng không bao lâu lại nghe thấy tiếng bước chân nặng nề truyền đến trên con đừng nhỏ rợp bóng cây phía sau sườn trái nàng, tựa hồ có chút lảo đảo.

Mượn ánh sáng của đèn lồng nhìn lại, quả thật kia đúng là một nam tử mặc áo gấm, nhìn có vẻ là khách của phủ thượng, nhưng đây là hậu viện của Hầu Phủ, nam nhân lạ mặt này vào đây hẳn là không phù hợp với cấp bậc lễ nghĩa.

Người kia chắc chắn đã uống rất nhiều rượu ở yến tiệc, Uyển Uyển có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc trong gió, nàng định bụng nói cho hắn biết khi thấy hắn có ý đi tới hướng đình này.

"Công tử không lên đi tiếp nữa, phía trước đã là nơi ở của nữ quyến, công tử tới nhầm chỗ rồi."

Thanh âm mềm mại của một cô nương theo gió bay vào trong tai, nam nhân kia quả nhiên dừng bước.

Theo lý thuyết thì người bình thường tinh ý sẽ thủ lễ rồi rời đi, nhưng hắn không có làm vậy, hắn đứng ở đó nheo mắt nhìn vào trong đình, chỉ nhìn thấy một góc váy thêu hoa thu hải đường tinh xảo mà duyên dáng lấp ló sau rào chắn điêu khắc tỉ mỉ, làm cho hắn có mấy phần muốn nói lại thôi.

Nam nhân chưa phát giác ra điểm hổ thẹn, trong mắt ngược lại sáng lên không chút che dấu.

Uyển Uyển nấp ở sau một cột trụ khắc hoa trong đình, một lúc sau không thấy ai đáp lời, nàng còn tưởng rằng chắc người kia đã đi rồi, ai ngờ từ phía cột trụ thò đầu ra đi nhìn, bỗng nhiên nhìn thấy nam nhân kia nháy mắt đã đến trước mặt nàng, không khỏi giật nảy mình.

Nàng có dáng người nhỏ nhắn, tinh xảo, hôm nay mặc váy ngắn cúp ngực màu lam nhạt, dây thắt màu xanh đậm ở trước ngực làm nổi bật lên đường cong nhô ra, đường viền cổ áo phía trên lộ ra mảng lớn bờ vai trắng nõn và làn da cổ trắng ngần, tinh tế như ngọc dương chi.

Ánh mắt nam nhân kinh diễm, tham lam lưu luyến trên người nàng, nhất thời liền không khỏi sinh ra tà niệm.

Hắn ngăn cản đường đi của Uyển Uyển, nắm lấy cổ tay của nàng, tới rất gần, men rượu trên người bốc lên khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

"Tiểu thư sợ cái gì, tại hạ không rõ phương hướng, ta chỉ là nghĩ muốn mời tiểu thư tiễn ta một đoạn đường......"

Uyển Uyển bàng hoàng, trên trán túa ra một tầng mồ hôi lạnh.

Đang lúc nàng hoảng sợ, đột nhiên cảm thấy trước mắt có một tia sáng bạc xẹt ngang qua, nam nhân thô lỗ kia lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, như bị vật nặng đánh trúng, tay đang nắm lấy cổ tay nàng lập tức buông ra.

"Chương gia, người như vậy cũng tới đây làm khách?"

Thanh âm truyền đến từ bên ngoài cách con đường rợp bóng cây mấy bước, ngữ khí lạnh lùng vang lên, nam nhân che lấy nửa bên cánh tay, lập tức dừng lại hành động ngang ngược.

Gió lay động cành lá liêu xiêu, đánh bật ngọn đèn gióc đnag đọng đưa ở góc đình, xung quanh lập tức trở nên tối tăm hơn.

"Biểu ca......"

Uyển Uyển có chút giật mình lo lắng, nhỏ giọng hướng về phía bóng đen trong góc.

Người đó một thân thanh quý đứng ở dưới bóng cây liêu xiêu, cũng thấy không nhìn rõ mặt, chỉ nhìn thấy trên người hắn một bộ y sam Lam Hoa bị bóng đêm nhuộm dần thành màu đen, thân hình cao ráo thẳng tắp, tại nơi mờ tối kia lại như phác hoạ ra dư vị phảng phất hình dáng trích tiên xuống trần.

Tên họ Chương kia lông mày u ám nhăn lại vẻ không cam lòng nhưng khi ánh mắt chạm đến hắn lại lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, khó nén chột dạ cùng cố kỵ, là thế tử gia.

Đó chính là Thịnh Kinh đệ nhất công tử - danh xưng tĩnh an Hầu thế tử, Lục Giác.

Họ Chương thu liễm lại bộ dáng phóng đãng, khóe miệng không chịu nổi giật giật: "thật có lỗi, đường vào phủ thực sự khó tìm, tại hạ lượn quanh hồi lâu, còn may mà gặp được...... vị cô nương này dẫn đường."

Lục giác không chút rung động, trực tiếp phân phó nói tiễn khách, Chương công tử không dám có bất kỳ dị nghị nào, chỉ lúc gần đi vẫn nhìn nhìn Uyển Uyển một chút.

Người vừa đi bốn phía liền thanh tịnh.

Lục Giác chậm rãi hướng vào trong đình, sau lưng hắn phía trên treo một ngọn đèn gió, tia sáng kia đem bóng hắn đổ dài lên trên người Uyển Uyển, vóc người hắn rất cao, bả vai rộng lớn, như đem nàng một mực bao phủ lại.

"Sao lại ở chỗ này một mình?"

Uyển Uyển hít mũi một cái, "Vân tỷ tỷ đi lấy cho muội canh giải rượu, sẽ trở lại ngay."

Nàng mới cập kê không lâu, trên mặt vẫn còn nét trẻ con, trong mắt lúc ấy long lanh ngập nước, nước mắt như sắp rơi ra ngoài, đuôi mắt, chóp mũi không thể kiểm chế hiện lên chút đỏ hồng mỏng manh, yếu đuối, hai tay nắm chặt váy, hiển nhiên vẫn chưa thoát khỏi kinh hãi mới vừa rồi.

Lục giác từ trong tay áo lấy ra khăn tay đưa tới cho nàng, thấy đèn lồng rơi trên mặt đất, đã tắt ngúm, lại đem khăn trong tay mình đặt ở trên bàn đá.

Đã muộn rồi, mau trở về đi.

Đa tạ biểu ca.

Uyển Uyển cúi người, thấy hắn định rời đi, phút cuối cùng nhịn không được giải thích một câu: "biểu ca, muội mới vừa rồi không có cho hắn dẫn đường, là hắn nắm lấy tay ta không cho ta đi......"

Trên tay nàng bị người bóp mạnh đến nỗi hiện ra năm vết đỏ, trong thanh âm mang theo ủy khuất, nghẹn ngào, sau khi bọn trẻ ở bên ngoài bị khi dễ, hầu hết tiểu hài tử về nhà cáo trạng đều là như vậy.

Lục giác cũng không phải nhìn không thấy, ánh mắt ở trên cao nhìn xuống nhìn về phía nàng, vẫn không nói gì.

Hắn có đôi mắt lạnh lùng và xa cách, cũng không hẳn là lạnh thấu xương nhưng lại cực kì sắc bén, càng giống như khối ngọc bích được chế tác cẩn thận, bên trong đều là đạm mạc cùng trầm tĩnh, chỉ có một chút nhu hòa tùy thời điểm, nhìn hắn lúc này, Uyển Uyển nhớ tới đêm trăng sáng giữa hè.

Hầu phủ có ba người biểu ca, duy nhất chỉ có vị thế tử biểu ca này, từ lần đầu tiên gặp mặt nàng cảm thấy hắn so với người khác rất khác biệt.

Bốn năm trước khi mới tới Thịnh Kinh không quen khí hậu, Uyển Uyển bị sốt cao một trận, đến mức sau khi tỉnh lại trong đầu trống rỗng, ngay cả tên mình là gì cũng đều không nhớ rõ.

Chỉ nhớ khi đó ngoài cửa sổ, sắc trời lờ mờ, mưa dầm liên miên.

Nàng nằm trên giường dưỡng bệnh, Lục gia đại tiểu thư - Lục Văn đến thăm bệnh, đưa một con mèo trắng mắt xanh tên Tuyết Đoàn cùng nàng làm bạn giải sầu.

Nhưng Tuyết Đoàn lần đầu tiếp xúc với người lạ không quen, nhân lúc nàng không để ý đã cào Uyển Uyển bị thương rồi nhảy cửa sổ trốn đi, nàng một đường đi tìm mèo con, đuổi sát tới gần nửa khu vườn, nàng tìm được nó lúc ấy cũng hướng đầu về phía xa, nàng thấy thiếu niên Lục Giác bên trong màn mưa.

Hơi nước mờ mịt, thiếu niên thần sắc hờ hững, thờ ơ, một tay điềm nhiên bung dù đứng ngạo nghễ trong mưa, một tay khác thì tinh tế ôm Tuyết Đoàn trên cổ, tư thái như chấp bút vẽ hoa, lịch sự tao nhã.

Nhưng Uyển Uyển khi đó bị dọa cho phát sợ, còn tưởng rằng Tuyết Đoàn bị hắn bóp chết.

Chỉ là hắn lại có thể sát sinh, khiến người ta ảo tưởng phảng phất giống như thần phật, cũng không thể nói người ta độc ác.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân ghé mắt nhìn sang, lộ ra một bộ mặt cực kỳ tinh xảo, lông mày thanh tú hình dáng thâm thúy, sống mũi thẳng, ngũ quan chỉnh tề tìm không ra một điểm thiếu sót, nhưng toàn thân lại nhuốm màu se lạnh của mùa thu, cứ như thể cái lạnh ấy đã thấm sâu vào trong xương tủy.

Hắn đang nhìn nàng, nhưng ánh mắt lại khiến nàng không nhìn ra được tâm tình gì.

Ánh mắt rơi vào người Uyển Uyển, phảng phất như có một luồng hơi lạnh nhạt đập vào lưng nàng đầu gối như nhũn ra, không tự chủ được lui về sau một bước, suýt nữa quay người bỏ trốn.

"Ta, ta là Uyển Uyển, cái này là trong phủ biểu tiểu thư......"

Nàng quên hỏi tên của hắn, chỉ lo trước phải làm rõ thân phận của mình, may mà lời còn chưa dứt, Tuyết Đoàn liền trong tay hắn đạp chân, kêu meo meo.

Tuyết đoàn còn sống, Uyển Uyển thở phào nhẹ nhõm, rối rít hướng hắn nhúm nhún thân mình: "đây là con mèo thất lạc của ta, đa tạ ca ca thay ta tìm được, có thể...... trả lại nó cho ta được không?