Minh Hôn Với Quỷ

Chương 85: C85: Chàng nào kia





Lời Hồng Liên nhẹ nhàng bâng khua giống như đang muốn hỏi nàng thời tiết hôm nay có đẹp không vậy. Mí mắt Tang Ca run rẩy vài lần, sau đó mới từ từ mở ra.

Đập vào mắt nàng chính là đuôi long bào màu vàng rực, nhìn lên trên chút nữa, là gương mặt non nớt của Hồng Liên bị bao phủ bằng một lớp phấn dày. Vẻ ngây ngô trước kia đã được trút bỏ hoàn toàn, thay vào đó là vẻ chững trạc già dặn hiếm thấy.

Tang Ca hé môi, mấy lần muốn nói gì đó, nhưng lại cũng không biết nên nói gì. Vậy nên đành trầm mặc im lặng không đáp.

Trong địa lao ẩm thấp bao trùm một bầu không khí nặng nề, Hồng Liên siết chặt nắm tay, trong đầu có trăm ngàn lời muốn hỏi nàng, nhưng cuối cùng tất cả đều không nói ra. Nàng ta phất ống tay áo, dứt khoát xoay người rời đi.

Bỗng lúc này Tang Ca ở phía sau lại mở miệng khàn giọng nói: "Chàng ấy đâu?"

Nghe vậy, Hồng Liên không khỏi khựng người lại, mất một lúc rất lâu mới hiểu ra nàng đang nhắc tới Cơ Diệp. Nàng ta nghiêng đầu, nở nụ cười xinh đẹp, lại giả ngây ngô nói: "Chàng? Chàng nào kia?”

"... Hồng Liên, Cơ Diệp là chiến thân của Ma tộc, cho. dù có chuyện gì xảy ra, cũng không được để chàng ta xảy ra chuyện. Nếu không Ma tộc sẽ không trụ nổi."


"Tang Ca, đôi khi ta cảm thấy ngươi rất khó hiểu, tại sao hôm ngươi phóng hỏa đối Ma cung lại không nghĩ tới việc thịnh suy của Ma tộc? Bây giờ lại giở cái giọng đó cho ai xem?"

"Ta..."

"Được rồi, đừng nói nữa. Bổn quân không muốn nghe, cũng lười nghĩ xem ngươi đang suy tính chuyện gì..." Nàng ta nói tới đây, bỗng nhiên hơi ngừng lại, đoạn lại nói tiếp: "Không phải ngươi hỏi Cơ Diệp ở đâu ư? Bổn quân là một người nhân từ, không nỡ nhìn phu thê các ngươi cách trở, rất nhanh thôi, người sẽ được gặp lại hắn, ha ha hai"

Hồng Liên đã bước ra khỏi địa lao, nhưng tiếng cười của nàng ta vẫn còn văng vẳng quanh quẩn ở địa lao ẩm thấp này.

Tang Ca chống tay ngồi dậy, sau đó căn mạnh vào. đầu ngón tay, máu lập tức ứa ra, trước khi máu kịp khô nàng đã nhanh chóng vẽ một trận pháp. Nàng muốn xem xem rốt cuộc Ma cung đã xảy ra chuyện gì. Không phải ban nấy Hồng Liên nhắc tới nàng phóng hỏa đốt Ma cung sao? Ở đâu có hỏa, thì ở đó không che mắt được nàng.

Một ngọn lửa tách một tiếng, bùng lên giữa trận pháp. Ngọn lửa nhảy múa uốn lượn hồi lâu tiếp đó dân dần huyễn hóa ra hình ảnh mờ nhạt, hình ảnh dần trở nên rõ ràng.

Vào đêm ba ngày trước, quả thật khắp Ma cung nơi nơi là lửa. Trong một biển lửa đó, nàng nhìn thấy một bóng người cầm thanh kiếm Phượng Loan của nàng trong tay, nàng ta hơi nghiêng đâu, dung mạo dần trở nên rõ ràng, đó chính là dung mạo của nàng!


Trong lòng Tang Ca nóng như lửa đốt, nếu như nàng đoán không sai, đó chính là Diễm Linh Cơ! Nàng cảm giác bản thân có một mối liên hệ đặc biệt với nàng ta, cụ thể mối liên hệ đó là gì, nàng không rõ, nhưng có một điều chắc chắn, người có thể sử dụng lửa một cách thuần thục như vậy, ngoại trừ nàng chỉ có thể là Diễm Linh Cơ.

Cùng lúc đó, ở trong tẩm điện của mình, Hồng Liên đã trút bỏ phượng bào nặng nề sang một bên, mái tóc dài buông xõa tới ngang eo, dung mạo chim sa cá lặn, chỉ có điều gương mặt xinh đẹp đó hiện tại cau có nhìn ngọc truyền âm ở trên bàn.

Ngọc truyền âm này truyền tới tin tức từ trên Chiến trường, Cơ Diệp không hổ là Chiến thần, vừa mới tới chiến trường đã đảo ngược tình thế, vốn dĩ Ma tộc đang thua bỗng chuyển thành thắng, sĩ khí lên cao tưởng như có thể áp đảo Thần tộc ngay được. Thế nhưng nội dung của ngọc truyền âm mang tới cho Hồng Liên lại không phải là tục tiến quân mà là xin phép lui quân cầu hòa với Thần tộc.

Cơ Diệp lớn lên ở chiến trường, không có ai hiểu rõ chiến trường hơn hắn. Tuy hiện tại Ma tộc thắng thế, nhưng đó chỉ là do Thần tộc mất cảnh giác, vả lại số lượng thiên binh thiên tướng không nhiều. Mấy năm nay Ma tộc không ngừng suy yếu, nếu như Thần tộc quyết tâm một đánh một trận, vậy thì chuyện Ma tộc thua không cần bàn cãi.

Hồng Liên cắn cắn môi, gương mặt như phủ một lớp. băng sương, rất lâu sau trong tẩm điện trống vắng mới vang lên giọng nói của nàng ta, nàng ta dứt khoát nói: "Không được phép lui quân, đánh tiếp cho bổn quân!"

Phía bên kia còn muốn nói gì đó, nhưng Hồng Liên đã phủi áo bước đi, không muốn nghe nữa. Nàng ta câm bút lên, do dự hồi lâu mới đặt bút xuống, liệt kê một loạt tội trạng của Tang Ca.


Tang Ca, nhất định phải chết!

Sáng hôm sau, thông cáo về cái chết của Ma quân và Ma hậu được đích thân Hồng Liên - Nữ quân mới nhậm chức đứng trên cửa Ma cung đọc lớn. Giọng nói nàng ta đều đều, trầm nặng nhưng lại vang vọng khắp Ma thành.

Tất nhiên Tang Ca ở trong địa lao cũng nghe được, nàng khự một tiếng, một ngụm máu tươi bị phun ra ngoài. Đó là hậu quả của việc ngồi đả thông kinh mạch suốt đêm, cũng may, hiện tại pháp lực trong người Tang Ca đã dần hồi phục. Linh khí từ đan điền nàng chảy đi khắp thân thể, xoa dịu cảm giác mệt mỏi của nàng.

Bên ngoài địa lao bỗng vang lên tiếng lách cách, nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì chỉ cảm thấy cả người ướt đẫm, cảm giác lạnh buốt xông thẳng lên tận óc Tang Ca khiến cho nàng rùng mình một cái.

Đứng bên ngoài phòng giam mà một Ma tộc rất lạ mặt, trên tay hắn ta còn cầm một chậu nước trống rỗng. Tang Ca không biết hắn, ít nhất trong trí nhớ của nàng không có hắn. Nhưng dường như hắn rất thân quen với nàng, chỉ thấy ánh mắt của hắn chứa đầy oán hận, nhìn thấy cả người nàng bị nước lạnh xối tới mức thảm hại không khỏi bật cười khoái trá: "Đáng đời! Đúng là đồ vong ơn bội nghĩa, Ma quân và Ma hậu đối xử tốt với ngươi như vậy, thế mà ngươi vừa quay mặt đi đã cấu kết với Cơ Diệp muốn tạo phản!"

Tang Ga lại phun ra một ngụm máu nữa, y phục trên người dinh dính khó chịu, nàng vốn có thể hóa ra lửa để hong khô y phục, nhưng nề hà tên thị vệ kia còn đứng †rước mặt mình, cho nên chỉ dựa lưng vào lông giam rũ mắt không nói chuyện.

Nàng biết chuyện này không liên tới mình, nhưng tất cả mọi người đều tin là như vậy. Bây giờ giải thích cũng vô dụng, vả lại nếu muốn giải thích, thì cũng không phải là giải thích với hắn ta.

Vũ y ẩm ướt dính chặt vào người nàng, phác họa ra dáng người lung linh của Tang Ca. Nếu như bây giờ Tang Ca mở mắt ra nhìn, nhất định sẽ nhìn thấy ánh mắt của tên thị vệ kia biến đổi, trong sự chán ghét còn nhiêu thêm vài phần nóng bỏng.


Hắn ta tham lam nhìn chằm chằm vào thân thể có lồi có lõm của Tang Ca, không khỏi liếm môi cài cái. Ánh mắt xoay chuyển, nhưng cuối cùng vẫn quay đầu rời đi.

Trong bản thông cáo mà Hồng Liên viết kia, kết cục của Tang Ca chính là bị thiêu chết giữa lôi đài trong Ma thành. Án tử được định vào ba ngày sau.

Pháp lực của Tang Ca tuy có hồi phục, nhưng tốc độ rất chậm, vả lại để đề phòng nàng chạy thoát, Hồng Liên đã đặc biệt dùng tới lồng Cửu Khúc chuyên khắc chế yêu tà để nhốt nàng.

Vốn dĩ pháp lực hồi phục đã chậm, nay lại bị nhốt trong lồng Cửu Khúc, quả thực tốc độ khôi phục pháp lực của nàng có thể dùng từ nhỏ giọt tí tách để hình dung.

Nhưng tâm trạng của Tang Ca vẫn rất bình tĩnh, thậm chí nàng còn có chút muốn cười. Thật ra không cần tới lồng Cửu Khúc, nàng vẫn sẽ không chạy thoát được. Hồng Liên làm thế này, đúng là vẽ vời thêm chuyện rồi.

Chỉ có một điều khiến nàng hơi khó chịu, đó chính là tối hôm nào tên thị vệ kia cũng sẽ vào địa lao hắt nước lạnh vào người nàng. Y phục dính ướt, rất không thoải mái.

Vào đêm cuối cùng trước khi Tang Ca bị thiêu chết, tên thị vệ kia vẫn như thường lệ hắt một chậu nước lạnh vào người nàng. Tang Ca vân nhắm chặt mắt, mí mắt cũng không mở lấy một lần.

Tuy nhiên, sau đó nàng lại nghe thấy tiếng thở nặng nề truyền từ phía đối diện. Tang Ca nheo mắt nhìn, chỉ thấy tên thị vệ kia đang loay hoay mở cửa lồng Cửu Khúc, nhưng ánh mắt vẫn dính chặt lấy thân thể của Tang Ca.