Minh Chứng Tình Yêu Của Giám Đốc Bá Đạo

Chương 146



Tô Tuệ Vân như ba năm trước đây vậy, lại lần nữa yêu thích cảm giác bị Tề Huynh hành hạ mạnh bạo này.

Có lẽ người khác sẽ cảm thấy cô ti tiện, nhưng cô lại thích, cơ thể của cô thích, hơn nữa lí trí đã sớm không thể kiểm soát được cơ thể của cô nữa rồi.

Lúc cô hồi phục trở lại, tìm bộ quần áo của nhân viên vệ sinh khoác lên người rồi quay về phòng phẫu thuật, cuộc phẫu thuật của ông Tô đã kết thúc, đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt.

Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn chưa qua giai đoạn nguy hiểm.

Tuy không nguy hiểm tính mạng, nhưng chưa qua giai đoạn nguy hiểm.

Qua đêm nay sẽ không sao, nếu không qua được thì không cứu vãn được nữa rồi.

Tô Tuệ Anh lo lắng ngồi cạnh giường của ông Tô trông chừng, nắm lấy tay ông, nhẹ nhàng nói với ông những chuyện vui khi còn bé, vì Hứa Thịnh nói, tốt nhất là luôn nói chuyện với người bệnh, như vậy xác suất tỉnh lại của bệnh nhân sẽ nhiều hơn một chút.

Sở Trình Thiên vẫn ở bên Tô Tuệ Anh, lo lắng cùng cô.

Bà Tô thì chột dạ đứng ngoài phòng bệnh, bà sợ, bà sợ ông Tô sẽ ngủ mãi không tỉnh, cứ vậy buông tay rời bỏ, đến lúc đó, chỉ sợ bà gần già không được hưởng phúc của con cháu mà lại vào ngục tù ngồi đến chết thôi!

Nhưng lúc này, Tô Tuệ Vân cũng không biết đi đâu, bà Tô một mình đi ra ngoài hành lang phòng bệnh, lo lắng đi đi lại lại, cuối cùng bà nghiến răng rời khỏi bệnh viện, bắt taxi đi đến một biệt thự xa hoa.

Bên ngoài biệt thự, bà Tô do dự một hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn bấm chuông cửa.

Nhanh chóng có một cô gái trẻ tuổi chạy ra mở cửa.

“Bà tìm ai?”

Cô gái trẻ nhìn bà Tô ăn mặc như bà già ở quê, trong lời nói tỏ ra ngạo mạn và khinh thường.

Bà Tô vốn là người có tính tự trọng cao, nhưng lúc này bà lại cúi đầu, đành phải mặt dày cười nói: “Cô gái, tôi muốn tìm nữ chủ nhân ở đây, Giang Sa, tôi có việc gấp, tôi muốn gặp bà ấy ngay lập tức.”

Cô gái trẻ nghe bà Tô lại muốn tìm chủ nhân của bọn họ, ánh mắt ngay lập thức càng thêm khinh thường, hất mặt lên cười nhạo nói: “Chủ nhân của chúng tôi bà muốn gặp là gặp được sao, lại dám gọi thẳng tên chủ nhân của chúng tôi chứ, bà tưởng bà là ai?”

Bà Tô vừa nghe, ngọn lửa trong lòng xông lên não, nhưng bà vẫn cắn răng chịu đựng, miễn cưỡng cười nói: “ Tôi là chị dâu họ của Giang Sa, tên là Lý Mịch Hương, không tin cô đi hỏi chủ nhân của cô xem bà ấy có nhận ra tôi không, tôi thật sự có chuyện gấp, cô gái, mong cô giúp tôi, nếu không hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được, không phải điều mà cô hay tôi có thể chịu được đâu!”

Quả nhiên, cô gái trẻ thấy bà Tô nói có lý, tỏ ra do dự, ngừng một lát, vẻ mặt không bình tĩnh nói: “Thôi được, vậy bà đứng đây đợi.”

Nói xong, liền đóng cửa, đi vào thông báo.

Nhanh chóng quay lại.

Hơn nữa sắc mặt cũng thay đổi 360 độ, nở nụ cười mở của cho bà Lâm, nghiêng người nói: “Bác gái, chủ nhân mời bác vào phòng nói chuyện, mời bác đi lối này!”

Lúc Giang Sa nữ chủ nhân nghe thấy cái tên Lý Mịch Hương này, nét mặt thay đổi, sau đó lập tức kêu cô cho mời người vào, cô nào dám để bà Tô đợi lâu.

Bà Tô hừ mạnh khinh miệt một cái, bà trở nên kiêu ngạo, nghiêm mặt giáo huấn cô gái trẻ vài câu mới hết giận.

Vừa vào căn nhà xa xỉ biệt thự, bà Tô lập tức giống như cụ già họ Lưu trong Hồng Lâu Mộng bước vào đại quan viên, nhìn cái gì cũng đều mới lạ, kinh ngạc, suýt nữa hoa cả đôi mắt già nua.

Cô gái dẫn bà Tô vào căn phòng liền kề, rồi kính cẩn đi ra ngoài.

Trong phòng, đặt một chiếc ghế lớn trước cửa sổ, một người phụ nữ mặc váy dài màu phỉ thúy sang trọng ngồi tựa trên đó, quay lưng về phía bà Lâm, nhất thời bà Tô không thể nhìn rõ dáng dấp người phụ nữ này.