[Miêu – Thử] Vi Quân Thanh Ti . Vi Quân Bạch Phát

Chương 9



  Hoa lau, trắng xoá một mảnh, gió thổi qua, tạo nên tầng tầng sóng, cuồn cuộn trắng xóa kéo về phía chân trời.

Ta, một thân áo trắng, đứng thẳng mình trong hoa lau đãng, vạt áo tung bay như hòa vào cùng hoa lau, mặc nó trôi giạt.

Nhất mạt màu chàm tràn vào đáy mắt.

Ta, liền nhìn thấy ngươi, Triển Chiêu.

Ta đã từng nghĩ qua bộ dáng của ngươi trông như thế nào và cũng đã tưởng tượng quá ngàn loại hình dung, nhưng không có cái nào giống ngươi bây giờ.

Đôi mắt dịu nhẹ ẩn sâu trong đáy mắt ôn nhuận,  như mộc xuân phong.

Văn nhã rồi lại mang theo một loại thanh hoa khí.

“Tức chết miêu “, ba chữ do ta viết  rồng bay phượng múa, thực muốn biết lúc ngươi nhìn thấy ba chữ kia biểu tình sẽ như thế nào.

Ta sai người mở cửa thông thiên quật.

Ta nghĩ  ngươi chắc sẽ chật vật không chịu nổi, cũng chưa từng nghĩ tới ngươi vẫn chỉ cười nhợt nhạt.

Nụ cười của ngươi, ấm áp mà ôn nhu, nhưng ta rõ ràng thấy được cưng chìu cùng sủng nịch.

Ta say trong nụ cười đó của ngươi.

Từ nay về sau, Khai Phong Phủ là nơi mà ta thường đi.

Ở bên người miêu từ ngày đó liền xuất hiện một con chuột bạch vui vẻ .

Chúng ta sẽ trở thành một cái truyền kỳ.

Người giang hồ, đều cho rằng miêu thử bất lưỡng lập, ta cùng ngươi nhất định sẽ tranh cái ngươi chết ta sống.

Nhưng bọn họ không biết rằng, ở hãm không đảo hoa lau đãng ngày đó, lần đầu tiên thấy ánh mắt của ngươi, ta đã say tâm mất rồi.

Giang hồ lộ, ta và ngươi làm bạn.

Ta đã cho rằng chúng ta vẫn sẽ như vậy tiêu sái trên con đường kia.

Ngươi lại bình tĩnh  nói với ta [ “Ngọc đường, ta muốn thú Nguyệt hoa làm vợ.” ]

Ta chỉ cười, cười chúc phúc ngươi, ngươi không biết, khi ta xoay người rời đi, lệ của ta đã chảy xuống hai má.

Lệ, dọc theo hai má, ướt cả khóe môi.

Thực là mặn, thực là chát.

Nến đỏ hỉ đường, ngươi một thân hồng y, ý cười trong suốt.

Trong mắt của ngươi  chỉ có tân nương của ngươi.

Đáng tiếc, người mặc hồng y kia  không phải là ta.

Ta khóc, tôi hô gào, ngươi lại  không nghe được, nhìn không thấy, trong mắt của ngươi bây giờ chỉ có tân nương của ngươi.

Ta bừng tỉnh trong cơn mộng, mắt tiệp đã ướt át.

Chỉ có trăng lạnh, làm bạn độc ỷ nguy lan.

Ta không thể chịu đựng, lúc mất ngươi, còn phải tươi cười mà chống đỡ.

Ta lãnh mắt thấy, mọi người trong Khai Phong Phủ  vì ngươi mà bận rộn.

Nguyệt hoa, nét mặt toả sáng, tràn đầy vui sướng khi lấy được ý trung nhân.

Triển Chiêu, ta cũng từng ngồi trước gương , hồng y nhất tập.

Ta trong gương, cũng nở một nụ cười như thế, chỉ tiếc, kính trung hoa, thủy trung nguyệt.

Ta chung quy cũng chỉ có thể, khi đêm dài không người, quần áo hồng y độc chiếu lăng kính.

Nếu nhìn nhau để rồi chán ghét, không bằng chia lìa.

Ta đi theo Nhan đại ca, lên đường tới Tương Dương.

Liên tiếp quay đầu, cũng không nhìn thấy bóng dáng của ngươi.

Mèo con, lần đi Tương Dương, núi cao sơn dài thủy ngăn cách, ngày khác nếu gặp lại, gặp lại  trong giấc mộng.

Tương Dương phủ phòng thủ không được cẩn thận giống như trong tưởng tượng của ta, nhưng cơ quan trong hướng tiêu lâu thực sự thật mạnh.

Nhan đại ca mỗi ngày trói chặt hai hàng lông mày, thở dài thở ngắn, ta thực tại không đành lòng, cho nên ta quyết định đêm tham hướng tiêu lâu.

Hướng tiêu lâu, hỏa chúc cao nhiên, bước vào sinh tử môn, dựa theo bát quái đi vào.

Ở trong mắt của ta hướng tiêu lâu không tính là cái gì, bởi vì ta có một thân phận khác —- ta không nói với ngươi, không phải là ta có ý gạt ngươi, mà là ta thật sự không muốn nhớ lại, bởi vì cái kia đối với ta mà nói đã không trọng yếu.

Ta cầm minh thư, đi ra hướng tiêu lâu, ở bên ngoài, ta nhìn thấy ngươi.

Ngươi lo lắng cho ta, lo lắng ta  nhất thời chi dũng đi sấm hướng tiêu lâu.

Ngươi lo lắng cho ta, cho nên ngươi ngày đêm kiêm trình chạy tới Tương Dương.

Ngươi không nói cái gì, nhưng trong mắt của ngươi lộ ra quan tâm đối với ta, là trách nhiệm cùng sủng nịch.

Ngươi buông tân nương tử của ngươi, không quản ngàn dậm xa xôi mà đến, ta tin tưởng đây quyết không phải là chỉ là kim lan chi nghĩa mà ngươi nói.

Yêu vốn là ích kỷ, nó chính là trò chơi giữa hai người, nếu có nhiều người trong đó, nó sẽ biến thành vết thương.

Nhưng cho dù có làm bị thương mọi người, ta vẫn dứt khoát, bởi vì ta thầm nghĩ cùng ngươi dắt tay thiên nhai, chỉ có ngươi cùng ta.

Nhưng ta đã sai rồi, trong thế giới của ngươi không chỉ có sự tồn tại của ta.

Ngươi tuyệt nhiên rời đi, bỏ lại một mình ta ở  ngoài thành Tương Dương.

Ngươi, có biết lúc này ta bị thương như thế nào không.

Ta biết, ta cố tình gây sự, nhưng đây chẳng qua chỉ là vì ta muốn giữ ngươi ở bên người, chẳng sợ chỉ là một giây lát.

Lúc đoản đao đâm vào ngực ta, ta không oán không hối hận, bởi vì ta nghĩ  đây là biện pháp duy nhất ta có thể giữ ngươi lại.

Trong mắt ngươi có đau, ta nhìn thấy, ngươi giận ta không yêu quý chính mình, nhưng ngươi vẫn như cũ nhẹ nhàng băng bó vết thương cho ta.

Ta đã nghĩ  ngươi sẽ ở lại, nhưng ngươi chỉ tại  bên tai ta nhẹ nhàng mà nói: [ “Ngọc đường, ta không đi không được.” ]

Tái tham hướng tiêu lâu, ta xúc động  cơ quan.

Vạn mủi tên tề phát, tráng lệ mà thê mỹ ( đẹp đẽ mà lạnh lẽo), ta đứng trong đồng võng, đôi mắt mỉm cười, tráng lệ như vậy mới xứng với ta.

Một mủi tên, hai mũi, ba mũi …

Huyết nhiễm chinh y, ta đứng ở giữa võng cười.

Triển Chiêu, ta cũng mặc giá y này, một bộ giá y thiên hạ vô song, dùng chính máu của ta, nhuộm thành giá y.

“Ngọc đường, ngọc đường…” Bên tai hình như có tiếng ai đó đang gọi, thanh âm từ vươn xa gần, Bạch Ngọc Đường, động mi, chậm rãi mở mắt, mông lung lung một mảnh, hình như có bóng người chớp lên, Bạch Ngọc Đường cố gắng nháy mắt mấy cái, sâu kín nói:  “Các ngươi làm sao vậy, như thế nào đều ở  trong phòng của ta?”

Lô đại ca, hai mắt đẫm lệ, nhìn thấy Ngũ đệ tỉnh lại, vội vàng dùng ống tay áo lau đi nước mắt,  “Ngũ đệ ngươi tỉnh rồi, ngươi muốn hù chết các ca ca a.”

Bạch Ngọc Đường, mờ mịt  nhìn đại ca nhà mình, lại nhìn chung quanh, chỉ thấy tất cả mọi người đều ở đây, Công Tôn tiên sinh đỏ cả hai mắt, kiếm nô thần tình tung hoành, đại tẩu vẻ mặt mỏi mệt cùng với Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường không tự chủ được xoa nhẹ khuôn mặt Triển Chiêu  , nhẹ nói: ” Ngươi gầy, cũng tiều tụy đi nhiều, Triển Chiêu, ta không sao, thật sự không có việc gì, ngươi không cần lo lắng.”

Triển Chiêu, cầm lấy tay Bạch Ngọc Đường, áp lên má mình,đôi mắt che kín tơ máu mấy ngày lo lắng cuối cùng cũng được thả lỏng: ” Ngọc đường, đừng nói nhiều , ngươi vừa mới tỉnh, cần nghỉ ngơi nhiều.”

Khuôn mặt Bạch Ngọc Đường  tái nhợt cố nở một nụ cười: ” Ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi, để cho kiếm nô chiếu cố ta là được.”

“Ngọc đường, ngươi đừng bao giờ rời khỏi mắt của ta, cầu ngươi.”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Ta vừa rồi đã mơ, ta mơ thấy  hoa lau theo gió phiêu lãng, bích thủy thanh sơn, trên mặt hồ thuyền nhỏ khẽ xuôi mái trèo  , thật sự là rất đẹp, ta giống như lại nhớ tới  hãm  không đảo, nhàn nhã đi dạo trong hoa lau đãng  trải dài trong mắt …”

Triển Chiêu cùng  mọi người nghe Bạch Ngọc Đường tả lại giấc mộng, lại nhìn Bạch Ngọc Đường chìm vào giấc ngủ, trong lòng cảm khái.

Triển Chiêu, buông tay Ngọc đường xuống, nhẹ nhàng sửa lại chăn cho y, đứng dậy, buông sa mạn, sa mạn chậm rãi rũ xuống, dần dần đem Bạch Ngọc Đường  che khuất trong tầm mắt Triển Chiêu.....

“Triển đại nhân, ngươi đi nghỉ một chút đi, để  ta chiếu cố Thiếu chủ nhân là được rồi.”  Nguyệt kiếm nô thật sự thực lo lắng, nếu như nói lúc trước là vì Thiếu chủ nhân, như vậy hiện tại lại là vì Triển đại nhân. Từ lúc Thiếu chủ nhân bị Triển đại nhân ôm về khi đó đến nay, Triển đại nhân liền cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi chiếu cố  Thiếu chủ nhân, mỗi một cái rên rỉ  của Thiếu chủ nhân là một lần Triển đại nhân nắm chặt tay, nhìn Thiếu chủ nhân bởi vì đau đớn mà nắm chặt sàng đan, Triển đại nhân để cho Thiếu chủ nhân trảo tay hắn, vết trảo con con, chính là từng mãnh tâm ý của Triển đại nhân , một Triển đại nhân như vậy , Nguyệt kiếm nô cũng thấy đau lòng. Cho nên, chỉ cần Thiếu chủ nhân không sao, Nguyệt kiếm nô quyết định nhất định phải làm cho Triển đại nhân hảo hảo nghỉ ngơi.

Triển Chiêu, hiểu được tâm ý của Nguyệt kiếm nô , đồng thời cũng hiểu được tâm ý của mọi người , nhưng trải qua sự việc lần này, Triển Chiêu  sẽ không bao giờ để Bạch Ngọc Đường một mình nữa, nhớ rõ lúc ôm lấy chuột bạch tay chân lạnh lẽo mà thân mình nóng bỏng, ý niệm duy nhất  trong đầu chính là tuyệt không thể để cho hướng tiêu lâu chuyện cũ tái diễn, chính mình ra roi thúc ngựa, làm chết mấy con ngựa, đầy mặt bụi đất, vọt vào Khai Phong Phủ, mất đi sự bình tĩnh của ngày xưa  , tâm như hỏa đốt, la rầy tứ đại giáo úy đi thỉnh công Tôn tiên sinh cùng Lô đại tẩu, cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, bước không rời tháp, vẫn gắt gao nắm chặt tay Ngọc đường, thẳng đến khi y tỉnh lại, chính mình nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng đã ám hạ quyết tâm, từ nay về sau, hắn sẽ không để cho chuột trắng nhỏ một người hành động thêm một lần nào nữa.

Bao Chửng cùng mọi người đều lui  ra ngoài, chỉ còn lại Nguyệt kiếm nô vẫn lo lắng không yên mà không muốn rời, Lô đại tẩu kéo  Nguyệt kiếm nô: “Kiếm nô, để cho Triển huynh đệ ở cùng Ngũ đệ đi, bọn họ có rất nhiều lời muốn nói.”

“Kiếm nô hiểu được, chính là ta thật sự lo lắng cho bọn họ.”  Trong khoảng thời gian Thiếu chủ nhân rời đi, Nguyệt kiếm nô nghe Vương Triều Triệu hổ Trương long Mã hán cùng Lô đại tẩu nói, cũng biết được không ít chuyện giữa  Thiếu chủ nhân cùng Triển đại nhân , chính mình bị chuyện xưa của bọn họ  mà cảm động khóc như mưa, cũng vì hiểu lầm giữa bọn họ mà đau lòng. Quay đầu nhìn lại phòng của Thiếu chủ nhân ,tâm nguyện duy nhất  của Nguyệt kiếm nô chính là: Thiếu chủ nhân, Triển đại nhân các ngươi nhất định phải hạnh phúc!

Nguyệt kiếm nô chưa từng có cảm giác chán ghét một người giống như chán ghét Diệp tô nghiêm trọng như thế.

Mỗi lần đi vào phòng Thiếu chủ nhân , trừ bỏ Triển đại nhân ra, nhất định sẽ có Diệp tô.

Mỗi khi Triển đại nhân muốn nói với Thiếu chủ nhân  cái gì đó, hắn nhất định sẽ tranh lời hỏi Thiếu chủ nhân một vài truyện không liên quan trước khi Triển đại nhân  kịp nói.

Cho nên, Nguyệt kiếm nô chính là chán ghét Diệp tô từ tận đáy lòng.

Bất quá, hôm nay Nguyệt kiếm nô biết, Diệp tô  không có ở trong phòng Thiếu chủ nhân .

Đinh nguyệt hoa, vốn nghĩ muốn sáng sớm liền đến thăm Tiểu Ngũ ca một chút, nhưng lúc đi đến cửa lại bị Nguyệt kiếm nô kéo đi chợ.

Triển Chiêu, cầm nhất kiện bạch cừu khoắc lên người cho Bạch Ngọc Đường,  “Thân mình vừa mới khỏe, đừng để bị lạnh, ngươi hiện tại tối kỵ cái này.”

Bạch Ngọc Đường, tức giận  nói: “Rõ ràng đã muốn tốt lắm, vậy mà vẫn bị các ngươi coi như người bệnh, mỗi ngày đứng ở trong phòng, muốn đem ta buồn chết sao.”

“Ngọc đường, buổi tối ta đưa ngươi tới một chỗ.”

“Buổi tối, vì cái gì không ở ban ngày?”

“Bởi vì, hiện tại ta phải tuần phố.”

Bạch Ngọc Đường thật sự không rõ, vì cái gì có kẻ mới vừa rồi còn muốn chính mình phải nghỉ ngơi nhiều một chút, hiện tại lại cứng rắn  kéo  mình cùng hắn cùng nhau tuần phố, dọc theo đường đi, hoàng bà bán bánh nướng, Hoa tỷ làm đậu hủ , tiểu cường bán cá, Đồ gia giết heo, mỗi người đều tặng cho mình bao nhiêu thứ đồ, còn nói cái gì mà: “  Bạch thiếu hiệp thật là ngươi a, hiện tại chúng ta lại có thể thấy Khai phong nhất cảnh.”

Khai phong nhất cảnh, cái gì là Khai phong nhất cảnh, chính là miêu thử tuần phố.

Cuối cùng nghe được  thầy tướng số họ Trương nói, thực may là ta không có bối quá khí, mà vẻ mặt của Triển Chiêu thực là lần đầu tiên ta nhìn thấy, ta có thể khẳng định con mèo kia là giả vờ, ta nghĩ ta là bệnh hồ đồ luôn rồi, nếu không sao ta lại còn đi theo con mèo gian trá kia tiếp tục tuần phố, nhưng trong tâm ta cũng nói không nên lời cao hứng, bởi vì đây là  lần đầu tiên miêu  kéo ta muốn ta bồi hắn tuần phố.

Từ rất xa ta liền thấy Tiểu Ngũ ca cùng Triển đại ca cùng một chỗ tuần phố, ta nghĩ đi qua chào hỏi bọn họ, rồi lại bị kiếm nô kéo đi, lý do là nàng nói là muốn dạo thêm một vòng, ta đã cùng nàng đi dạo hết mười vòng, suốt mười vòng, nhưng không có mua được cái gì, ta bồi nàng đi một vòng cuối cùng, thì đã không thấy Tiểu Ngũ ca cùng Triển đại ca đâu nữa.

“Không được dùng nội lực”. Triển Chiêu nhỏ giọng nói ở bên tai Bạch Ngọc Đường, một cỗ u lan khí xẹt qua hai má Bạch Ngọc Đường , tim Bạch Ngọc Đường đập nhanh hơn, đồng thời cũng không phục tranh luận: “Không dùng thì không dùng, bất quá ta không dùng nội lực sao có thể vượt qua ngươi được?”

“Không cần.” Không đợi Bạch Ngọc Đường hiểu được, Triển Chiêu đã muốn ôm lấy  thắt lưng Bạch Ngọc Đường. “A”  Bạch Ngọc Đường thật không ngờ kẻ luôn luôn ngại ngùng trước mặt người khác giống như Triển Chiêu, hôm nay lại như vậy, trước mặt mọi người ôm thắt lưng mình, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường hai má đã đỏ ửng như hoa đào, trong mắt tràn đầy sủng nịch.

May mắn hiện tại đã là buổi tối, người đã không nhiều lắm, bất quá Bạch Ngọc Đường vẫn  nghe được có người  kêu thảm thiết:  “Ngươi không có mắt a, uy đó là hồ không phải đường ; ngươi như thế nào còn xem, oa, nước tràn ra rồi kia?”

“Ngọc đường, nhắm mắt lại.” Lời Triển Chiêu nói  giống như có ma pháp, Bạch Ngọc Đường ngoan ngoãn nhắm nghiền hai mắt, Triển Chiêu ôm Bạch Ngọc Đường, hai người giống như tiên nhân phi thiên, ở đế kinh đô thành, bỉ dực song phi.