Miệng Độc Thành Đôi

Chương 55



Thích một người sẽ có tâm trạng thế nào?

Như người lữ trên sa mạc, một đường lảo đảo tràn trề mong mỏi tìm được mục đích, sốt ruột lo lắng, bàng hoàng bất an.

Như bong bóng bỗng nhiên đứt dây bay vút vào không trung, một đường bay bay bay mãi, không biết lần này sẽ bay xa đến đâu mới kết thúc.

Bạn cảm thấy mình giống như quả bong bóng kia, bởi vì cái thích trĩu nặng này mà trương phình đến sắp nổ mạnh, nhưng chỉ một ánh mắt, một câu nói của đối phương, bạn lại nhẹ nhàng bay lên đám mây rồi.

Như vậy, được người trong lòng thích thì lại có tâm trạng thế nào?

Trình Lục Dương cảm thấy, nếu nói anh chính là quả bong bóng kia, cho dù bây giờ sắp nổ tung hơn một trăm lần, cho dù thịt nát xương tan, bầm thây vạn đoạn, anh đều sẽ vỗ tay kêu to giống như em bé cầm dây: “một lần nữa! Một lần nữa!”

Anh từ bị động biến thành chủ động, vòng qua eo Tần Chân, cúi đầu chăm chú hôn người trong lòng. Nơi chóp mũi là hơi thở dễ chịu quen thuộc của cô, hương vị này anh thường xuyên ngửi thấy ở nhà cô, hình như là hương hoa nhài nhàn nhạt, hoặc là hương thơm thanh nhã nào đó không rõ.

Trên sô pha nho nhỏ của cô có hương thơm này, trên chiếc chăn hoa đáng yêu cũng có hương thơm này, tối qua khi anh tựa vào người cô cũng ngửi thấy hương thơm này.

Trình Lục Dương cảm thấy chính mình chưa từng như giờ phút này, hận không thể có siêu năng lực dừng thời gian lại, khiến cho toàn thế giới hỗn loạn đều nghỉ ngơi ở khoảnh khắc này.

Cho nên khi chiếc di động cạnh gối đầu vang lên tiếng rung gừ gừ thì anh quả thật muốn ném nó ra ngoài cửa sổ.

Tần Chân hơi giãy ra khỏi anh, nhìn anh với hai gò má đỏ ửng, nói giọng: “nghe điện thoại –”

“Đừng nghe.” Trình Lục Dương nói ba chữ ngắn gọn mạnh mẽ rồi đè lại đầu cô, một lần nữa dùng sức hôn xuống.

Hô hấp giao nhau, hơi thở lẫn nhau kéo dài vô hạn, nhiễm đỏ gương mặt ai.

Nhưng mà người gọi điện chưa từ bỏ ý định, gọi hết cuộc này đến cuộc khác, nhiễu loạn tinh thần Tần Chân. Một lần nữa cô rời khỏi môi anh, ngay cả ánh mắt cũng rưng rưng, như hạt ngọc trai ngâm qua nước mưa.

“Có thể có việc gấp –”

“Gấp nữa cũng không gấp bằng anh.” Trình Lục Dương nói không chút do dự, lại một lần phủ lên.

Cái gì gọi là gấp nữa cũng không gấp bằng anh? Rốt cuộc anh đang làm chuyện gấp gáp cỡ nào chứ? Tần Chân vừa tức giận vừa buồn cười, cuối cùng chống ngực anh, trừng anh một cái, “Đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu!”

“Rõ ràng là em dụ dỗ anh trước!” Trình Lục Dương nhìn cô nhận điện thoại, vô cùng tức giận đi về phía chiếc ghế sô pha đơn trong phòng bệnh ngồi xuống, miệng còn hùng hồn nói: “Nào có ai như thế ? Nhân dịp anh chưa chuẩn bị đã chiếm lợi từ anh, chờ em nếm được ngon ngọt rồi thì lại không cho người khác thỏa mãn, loại chuyện này không phải cứ chấm dứt đơn phương là được! Nam nữ hoan ái –”

“Anh im miệng đã được không?” Tần Chân không thể nhịn được nữa che di động, thẹn quá thành giận quát anh một câu.

Trình Lục Dương sắc mặt rất thối, nhưng vẫn nén giận nói: “Im miệng cũng được, nhưng anh phải nói cho hết lời đã, nam nữ hoan ái là không thể bị quấy rầy, thời điểm này người gọi điện thoại tới dễ bị giảm thọ, việc này tốt nhất em nên nói với người ở đầu bên kia, bảo hắn ta lần sau phải xem thời gian rồi hẵng gọi.”

Xuy!

Thế nào lại có người không biết xấu hổ như vậy!

Mặt Tần Chân sắp bốc cháy rồi, cô vội vàng trừng anh hung dữ rồi buông tay che di động ra: “xin lỗi, bây giờ nói được rồi.”

Trình Lục Dương vểnh tai nghe.

Không biết người ở đầu bên kia nói cái gì, Tần Chân trả lời: “Ngại quá, vốn đã đồng ý đi mua quà với cậu, nhưng hôm này xảy ra chút chuyện, mình không thể đi cùng cậu được, chỉ có thể nói câu xin lỗi.”

Một lát sau, Tần Chân lại chần chờ nói: “Cũng không phải chuyện gì to tát lắm, chỉ bị ngã một cú, hơi đau chân.”

Nghe thấy đối phương nói muốn tới thăm cô, cô vội vàng từ chối: “Đừng đừng đừng, không nghiêm trọng, nghỉ ngơi là ổn rồi, cậu mau đi chọn quà cho mẹ cậu đi!”

Nghe đến đây, Trình Lục Dương đã hoàn toàn hiểu ra người gọi điện phá hoại chuyện tốt của anh là ai, lúc này cất giọng hô: “Tần Chân, cầm quần lót cho anh!”

Hai người đang nói chuyện với nhau lập tức im bặt.

Mặt Tần Chân sắp bốc khói, cô dùng ánh mắt xấu hổ và giận dữ muốn chết đâm cho Trình Lục Dương mấy đao, sau đó mới giải thích cho Mạnh Đường: “À, Trình Lục Dương đang nói đùa đấy, dù sao thì, mình thật sự không thể phân thân đến, ngại quá!”

Không đợi Mạnh Đường ở bên kia nói gì nhiều, cô liền qua quýt kết thúc cuộc điện thoại này.

Nhìn vẻ đắc chí của Trình Lục Dương, cô dâng lên lửa giận, ném điện thoại quát anh: “Được rồi, từ đâu thì về đó đi thôi, Trình đại gia!”

“Có ý gì, vừa rồi thái độ của em đâu có thế!” Trình Lục Dương xụ mặt, đứng dậy nhìn chằm chằm cô từ trên cao, đúng lý hợp tình nói, “Em ăn nói thật thà đi, vừa rồi vì sao hôn anh?”

“Nhiều tuổi, bụng đói ăn quàng.” Tần Chân vô cùng bình tĩnh.

“Vậy sao em không đi ôm Mạnh Đường mà hôn?”

“Không phải là cậu ấy không ở đây à? Nếu mà ở, chắc đã không phải là anh rồi.”

Trình Lục Dương giận quá nên cười, nhàn nhã tự tại đi đến bên cạnh Tần Chân, cúi đầu nhìn cô chằm chằm, sau đó tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc nói: “Xin lỗi nhé, bụng đói ăn quàng là phải trả giá đắt, em cướp đi nụ hôn ngây ngô của thanh niên tốt con cháu chiến sĩ cách mạng, cô Tần, đề nghị cô thể hiện trách nhiệm làm người, chịu trách nhiệm tôi đi!”

“…”

Mà bên kia, Mạnh Đường đứng trong phòng luật sư rất lâu không nói chuyện, chỉ lẳng lặng đừng cạnh cửa sổ, nhìn đám người vội vã đi lại phía dưới.

Có luật sư thực tập mới tới gõ cửa, trưng gương mặt nhỏ nhắn cười ngọt ngào với anh: “luật sư Mạnh, ăn cơm.”

Mạnh Đường không quay đầu lại, chỉ nhàn nhạt đáp: “ừ, tôi biết rồi.”

Luật sư thực tập rất thất vọng, cả một ngày chỉ có lúc ăn cơm mới nói chuyện được với anh vài câu, nào ngờ hôm nay anh không để ý đến người khác, uổng phí cô ăn mặc chiếc váy liền rất đẹp, còn mất nửa tiếng trang điểm tinh tế.

Mạnh Đường không để ý đến người khác đang suy nghĩ cái gì, mà chỉ lẳng lặng nhìn cảnh tượng phồn hoa ngoài cửa sổ, cuối cùng cười nhẹ hai tiếng.

Hình như đã quá muộn rồi.

Muộn màng bảy năm, sau bảy năm bị anh để vuột mất, đến khi anh trở về, Tần Chân đã không còn là Tần Chân lúc trước, anh cũng không còn là Mạnh Đường khi xưa.

Ngoài cửa sổ bắt đầu mưa tí tách, rất dễ dàng khiến người ta nhớ tới trận mưa tầm tã thời học sinh, anh đi bên cạnh Tần Chân, cầm chiếc ô không đủ rộng. Khi đó anh nghe cô nói chuyện một cách gò bó, lúc nghiêng đầu sang, có thể thấy chóp mũi thanh tú, còn có lỗ tai ửng hồng của cô.

Cô bé kia rụt rè giống như chú thỏ nhỏ, khi nói chuyện với anh thì không dám nhìn thẳng vào mắt anh, thỉnh thoảng còn nói lắp, hoàn toàn không suồng sã như bình thường.

Anh vẫn luôn biết cô thích anh, chỉ tiếc đến khi anh muốn đáp lại tấm lòng này thì dường như cô đã thích người khác.

***

Trình Lục Dương bắt đầu mặt dày mày dạn ở lại phòng bệnh không đi, anh ở phòng bệnh suốt một ngày, thấy Tần Chân ăn cơm bệnh viện nên cũng đành phải đi căn tin bệnh viện mang lên cho mình một suất.

Ít thịt, nhiều mỡ, cơm quá cứng, mùi vị không ra sao.

Anh buồn bực không vui buông cặp lồng đựng cơm, “Khó ăn quá….”

“Khó ăn thì cút đi, đã sớm nhìn anh không vừa mắt, cút càng xa càng tốt!” Tần Chân nằm ở trên giường bệnh nghịch di động, không hề đề cập tới nụ hôn kia.

Anh thích cô, xem như cô đã nhìn ra.

Nhưng mà thích cô còn vẫn đẩy cô đi, thế này thì cô không thể chấp nhận rồi.

Cô nhàn nhã chơi chạy tự do (parkour), hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt u oán của Trình Lục Dương.

Trình Lục Dương nói: “Anh không cút!”

“Vậy ngồi tại chỗ chơi đi.” Cô ứng phó như ứng phó với đứa trẻ con.

Trình Lục Dương không vui: “vừa rồi anh rằng em phải chịu trách nhiệm với anh, em có biết đó là ý gì không?”

“Là ý gì?”

“Ý là –” Trình Lục Dương dừng một chút, sau đó nói quanh co: “Ý là sau này nếu em theo họ chồng, rất có khả năng sẽ gọi là bà Trình Tần Chân.”

Ngón tay Tần Chân bị rút gân trong chốc lát: “Nói tiếng người.”

“Được rồi, ý anh là trong nhà em có thể chuẩn bị hai đôi dép lê, hai chiếc bàn chải đánh răng, hai chiếc khăn mặt, với cả đổi chiếc giường kia thành giường đôi.” Trình Lục Dương nghĩ nghĩ, lại bỗng nhiên phát hiện không đúng chỗ nào, “đợi đã, anh không ở rể, hẳn là em chuyển vào nhà anh mới đúng.”

“Đã gặp người không biết xấu hổ, chưa từng thấy người không biết xấu hổ như thế, vừa nhìn tưởng da mặt dày, nhìn kỹ thì ra cái mông mọc trên mặt!” Tần Chân cười nhạo anh, chỉ ra cửa: “Đại gia, đi nhanh thôi.”

Lúc này Trình Lục Dương tức giận thật rồi: “Em người phụ nữ này sao mà thay đổi sắc mặt nhanh thế?”

Anh đứng dậy đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

Tần Chân ngẩn người, buông di động xuống, lập tức lại cảm thấy trống trải.

Cô đang nghĩ gì đây? Hôn anh là xúc động nhất thời, nhưng không hối hận, anh không đẩy cô ra, thậm chí hôn lại cô hết lần này đến lần khác, điều đó xác nhận suy đoán của cô rằng cô cược thắng rồi, Trình Lục Dương thích cô.

Nhưng vì sao anh không nói một chữ thích đây?

Không phải cô giả vờ giả vịt hay là lúc xa lúc gần, chỉ cần anh thẳng thắn nói thích cô, như vậy mọi chuyện êm đẹp, thế nào mà anh không nghĩ ra chứ?

Tần Chân tức giận muốn chết, nằm ở trên giường im lìm lìm. Cứ suy nghĩ lung tung khoảng hai mươi phút, cửa phòng bệnh lại mở ra. Cô nhìn ra, ơ, sao Trình Lục Dương lại quay trở lại?

Lúc này đây, Trình Lục Dương bê theo một giường một chiếc chăn nhỏ và một notebook tới, anh ngồi xuống ghế sô pha rất hợp tình hợp lý, bắt chéo chân, bá đạo tuyên bố với Tần Chân: “Từ hôm nay trở đi, đại gia anh chính là người đàn ông của em, em ở đây, đại gia anh ở đó! Em có thể bảo đại gia đi hoặc cút, nhưng điều kiện tiên quyết là chân em đã lành đến mức có thể cùng đi hoặc cút với anh!”

Sau đó anh nghĩ nghĩ, lại lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong túi ra, vênh váo ngênh ngang đi đến đưa cho Tần Chân: “Này, cầm!”

Tần Chân sững sờ nhận lấy, phát hiện đó là … sổ tiết kiệm của anh? Bên trong còn có một tờ chi phiếu.

Đối diện với ánh mắt của Trình Lục Dương, cô nghe thấy anh nói với giọng điệu bí hiểm: “Đại gia anh coi như là phú nhị đại, thế nào, cân nhắc đi?”

Lời tác giả: Đại tiện tỏ tình khí phách không? Đây là bắt đầu, chương sau cam đoan lời tỏ tình của Đại tiện là đáng ngạc nhiên nhất, độc nhất vô nhị trong lịch sử.