Miễn Cưỡng Sắm Vai Phản Diện

Chương 47: Hắn vừa yêu vừa hận chết cái con người khốn nạn này.



   "Nhưng Nguyên, Nguyên chỉ có mình Hữu còn cậu ấy có người khác!! Sẽ không bao giờ yêu mình Nguyên đâu!!"

__________________________________

   "Làm phiền mọi người nha."

Không ngoài dự đoán của tôi, tên Hạ Mai đó mặt dày đến đây thật.

   "Nguyên bảo cậu thích uống trà sữa của tiệm này nên mình tìm mua, nhưng mà... Lỡ lạc đường." - Cậu ta đưa cho tôi túi trà sữa rồi xoa xoa vành tai hồng hồng. - "Đêm rồi còn đến đây, ngại quá, thôi Mai về nha."

Nhận lấy túi trà sữa, tôi nắm cổ tay tên con lai giữ lại.

   "Đến đây rồi còn về làm gì. À. Mai ăn kem không?"

Đá đá thằng Vinh lăn xuống nền nằm để chừa chỗ trống cho Hạ Mai ngồi, tôi bê tô kem chuối đáng lẽ là phần ăn của thằng Nguyên ra. Xúc một thìa nhỏ, rồi đưa tới miệng cậu ta.

   "Ngon quá. Hữu làm à? Có thể dạy Mai không?"





   "Ngon sao. Tôi cứ sợ hơi nhạt."  - Tôi dùng ngón cái lau chút kem dính bên khóe miệng Hạ Mai rồi lại kề môi nếm một chút. - "Không hiểu sao giờ lại thấy ngọt quá."

   "..."

Thấy thế, ba con thú kia cũng nhao nhao đến há ngoác mồm như hà mã đòi ăn, tôi cũng đành tỏ vẻ "quen rồi" mà xúc kem cho chúng nó. 

   "Mọi người thân nhau ghê á, ghen tị ghê."

   "Mai không có nhiều bạn à?" - Cầm hoài lạnh tay nên tôi để tô kem sang một bên.

   "Ừm, nhưng Mai thấy có Nguyên cũng đủ rồi. Nguyên rất tốt." - Nói rồi thì ngại ngùng đồ xoa xoa vành tai.

OMG, so sweet nha.

Tôi cười cười liếc thằng Nguyên đang đần mặt ra khi nghe tên con lai nói vậy. Trong khi đó con báo với con tinh tinh lại lén chui một góc ôm bỏng ngô, nước ngọt mà dỏng tai lên hóng hớt. 

   "Vậy sao, có thể kể Hữu nghe vài chuyện không?"



Hạ Mai hồn nhiên gật đầu, ánh mắt nhìn sang thằng Nguyên càng thêm lấp lánh.

    "Nhiều lắm. Để Mai nhớ lại, à, ở trường Mai hay bị trêu vì ngoại hình lắm, may mà có Nguyên giúp." - Nói đến đây, cậu ta nghẹn ngào. - "Nguyên còn nói Mai đẹp như vậy sau này lũ bắt nạt kia có khi còn tự vả mặt đua nhau theo đuổi ấy chứ."

Đây là rút ra kinh nghiệm từ thực tế bản thân trải nghiệm à? 

Cơ mà không nghĩ tới con cáo này ra ngoài kia cái mồm cũng xun xoe ra phết, có thêm 3 hay 4 Hạ Mai simp nó tôi cũng không bất ngờ nữa.

Hạ Mai kể chuyện rất chân thành, ngót nghét 4, 5 năm thằng Nguyên ở bên đó, dường như cả hai đã có với nhau vô vàn kỉ niệm đẹp. Đang kể đến chuyện sinh nhật thì thằng Nguyên ho khan chen ngang.

  "Ờ, ờm, Hữu, em không làm việc à?" 

  "Ừ nhỉ, quên mất là mày mời Mai đến đây chơi mà. Thôi nhường hai người nói chuyện." - Tôi vươn vai đứng dậy.



   "Hả?"

   "Hai bạn trẻ nói chuyện vui vẻ nha! Đêm còn dài!" - Thằng Vinh vui vẻ nhường bỏng ngô còn thừa cho thằng Nguyên rồi quẫy đuôi bám theo tôi.

   "Đêm dài lắm mộng." - Thằng Toàn đặt chai nước ngọt mới kịp vặn nắp cho thằng Nguyên ôm nốt.

Cửa phòng đóng lại, tôi đốc thúc thằng Vinh mau mang sách vở giải quyết việc trên lớp, đừng làm phiền tôi fix bug kiếm cơm, còn thằng Toàn thì tự giác ôm đàn ngồi hát.

Thế nhưng, tôi không tài nào tập trung được, đại não cứ như đình chỉ hoạt động.

Tôi ghét những lúc thế này bởi khi đó, tôi sẽ suy nghĩ rất nhiều, như bây giờ đây, tôi đang mường tượng ra khoảng thời gian thằng Nguyên cùng Hạ Mai ở cạnh nhau vui vẻ thế nào. Hệt như mấy cuốn tiểu thuyết tình củm, như thể nếu không có sự xuất hiện của tôi chen ngang, bọn họ cứ thế Happy ending, hết truyện.
Cứ như ẵm trọn cái vai phản diện ngáng đường bọn họ vậy.

Trời má, cứ nghĩ đến từng lời kể tha thiết của Hạ Mai mà tôi rùng cả mình, cậu ta thích thằng Nguyên thật lòng không phải bàn, không giống như tôi.

Không như tôi.

Nắm tay siết chặt, tôi thất vọng về chính mình, hóa ra cũng có những lúc tôi thiếu tự tin vào bản thân đến thế, cái gì mà đòi dằn mặt chứ. Bình tĩnh cũng chẳng giữ được.

______________________________________________________

   "Hữu không vui thì phải?" - Hạ Mai nghe tiếng đóng cửa rầm một cái mà giật cả mình.

   "Về đi." - Văn Nguyên ném bịch bỏng ngô sang một bên rồi lạnh nhạt nói.

   "Ơ, Mai nói gì sai sao??"

   "Đừng nói gì cả. Về đi."

Hạ Mai bị nói thẳng mặt đến lần thứ hai thì giận đỏ cả mặt, cậu ta đứng dậy bức xúc.

   "Tại sao hả Nguyên? Mai chỉ kể sự thật thôi mà, Nguyên rất tốt với Mai."
Văn Nguyên không nói gì, lẳng lặng đi ra mở cửa ý muốn tiễn khách.

   "Sao thế? Chỉ như vậy thôi đã chọc Hữu giận nên Nguyên cũng giận Mai sao?" - Hạ Mai đóng cửa lại nhất quyết không về. Thay vào đó nóng nảy kéo cổ áo Văn Nguyên mà nói. - "Nhưng Nguyên, Nguyên chỉ có mình Hữu còn cậu ấy có người khác!! Sẽ không bao giờ yêu mình Nguyên đâu!!"

   "Thế thì sao? Về đi!"

   "Nguyên chỉ đang giả vờ thôi!! Đêm đó, Nguyên đã nói hết cho Mai nghe rồi, Nguyên vốn không chấp nhận, chỉ là đang miễn cưỡng thôi!!" 

Nhận ra cửa phòng của Hữu từ khi nào đã mở, Văn Nguyên sốt sắng lần nữa mở cửa đuổi người nhưng không kịp ngăn lại câu cuối cùng của cậu ta.

   "Nguyên xứng đáng với người yêu mình thật lòng!!! Đừng lãng phí tình cảm nữa!!"

Hắn không biết Hữu có nghe hết không, chỉ biết gương mặt của cậu lúc này bình thản đến không thể bình thản hơn. Giống như mọi chuyện xảy ra dù sao cũng không liên quan đến cậu.
   "Chưa gì đã đuổi người ta về rồi à?" - Duy Hữu cười cười mở tủ lạnh lấy ra quả dưa chuột để chuẩn bị cắt ra đắp mặt nạ.

   "Lắm chuyện quá nên cho bấm nút." - Hắn đi tới phụ trách thái lát dưa chuột.

Lúc Hữu ngả đầu lên đùi hắn với khuôn mặt đã dán đầy dưa chuột, đột nhiên, cậu hỏi.

   "Du học xong thì có dự định gì chưa?"

   "Nếu bố mẹ không gấp thì anh muốn học cao hơn nữa."

   "Ừm, có tiền có thời gian thì ở bên đó cũng tốt."

   "Em muốn anh ở bên đó luôn à?"

Lơì cậu nói ra rất nhẹ nhàng, chẳng có gì do dự.

   "Thì, tương lai sáng lạn, có tiền, có quyền, có "bạn thân" đẹp như thiên thần lại được xã hội trọng vọng, không sướng à?"

Cái đồ, cái đồ quen thói bằng mặt không bằng lòng. 

Cứ làm ra vẻ không thèm để tâm thế mà nói câu nào câu nấy dù có nhẫn tâm đến đâu cũng đá sang được. Ghen nhưng cứ giấu, cứ để hắn thấy cậu rầu như thế mà đau lòng thay.
Trong khi đó lắm lúc hắn cũng ghen chết lên được khi cậu thân mật với hai thằng hâm kia, nhưng cậu lại chẳng mảy may quan tâm đến.

Hắn vừa yêu vừa hận chết cái con người khốn nạn này.

   "Không sướng, ở bên đó không được ŧɦασ Hữu, sao mà sướng." - Rất nhanh treo trên miệng cái nụ cười nhe nhởn, hắn cúi xuống hôn môi cậu một cái.

   "Thiếu gì em trai xinh tươi." - Hữu nghe phát đỏ cả tai mà đẩy mặt hắn ra.

   "Nhưng mà anh chỉ thích mông em Hữu xinh tươi thôi."

Có thể sải cánh của anh rất dài, sẽ bay đi rất xa trong tương lai nhưng dù có đi xa hơn nữa, đích đến cũng chỉ dừng ở nơi em.

Sau này, tâm ý chan chứa yêu thương đó lại trở thành điều hắn hối hận nhất khi chưa kịp nói cho Hữu biết.

___________________________________

Sơ: Khẳng định sẽ kết HE × 3.14 để mọi ngừi yên tâmmn?