Mị Tình

Chương 1: “Hoa hồng” của giới luật sư



Ánh nắng chiếu vào nền đá cẩm thạch, nhẹ nhàng khoan khoái mà không mấtđi vẻ xa hoa, thể hiện rất rõ công nghệ kiến trúc cao siêu.

Nơi này là “Thúy sắc · dục lưu” , chính là công ty đầu tư cao nhất lớn nhất ở thành phố này, nghe nói trụ được ở đây không phải quan lớn quyền quýthì chính là nhân vật nổi tiếng thương giới.

“Đinh——”thang máy mở ra lên tiếng trả lời, đồng thời tiếng chuông di động đơn điệu cũng vang lên Lâm Cẩm Sắt trực tiếp nhấn nút nghe, bộ dáng tao nhã đi vào trong thang máy,

“Alo , Tiểu Ưu…” Còn chưa chờ cô nói xong, đầu dây bên kia truyền tới tiếng thét tàn bạo tràn ngậpmùi thuốc súng cực mạnh, khả năng xuyên thấu cực đỉnh.

“Lâm Cẩm Sắt, cậu chết ở chỗ nào rồi? Tớ gọi mấy trăm cuộc điện thoạicũng không có người nhận ——tốt nhất cậu đừng nói là cậu thật sự lêngiường cùng cái tên Đường Lưu Nhan kia nha !”

Lâm CẩmSắt nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại cười thành tiếng, cô hoàn toàncó thể tưởng tượng ra bộ dáng người bên đầu dây điện thoại kia thànhphần tri thức thục nữ ăn mặc sang trọng không để ý hình tượng ở trongvăn phòng gác chân lên là như thế nào.

Nhất định rất khó coi .

“Cậu cười cái gì chứ, mau khai thật, mấy hôm trước xảy ra chuyện gì vậy? !”

Lâm Cẩm Sắt đến chẳng hề để ý đến những người khác trong thang máy,dùng ngữ khí trêu chọc thoải mái trả lời, “Cậu không phải nói rồi sao?Chính là cùng Đường Lưu Nhan ở trên giường đó.” Ồ, chết tiệt, người đànông kia lại còn lưu lại trên cổ cô mấy vết dâu tây thượng hạng nữa.

Nhíu nhíu mày, cô dùng tay trái cho vào trong túi xách lấy ra miếngbăng dính cá nhân, dùng móng tay khẽ bóc lớp băng keo một chút, sau đócẩn thận dán nó lên chiếc cổ trắng nõn tinh tế duyên dáng,.

Trải qua sự ép buộc đó, rốt cục những dấu vết kia nhìn cũng không rõnữa, Lâm Cẩm Sắt phát hiện bên đầu dây bên kia lại không nghe thấy tiếng nói nữa, cô thử gọi to một tiếng, “Tiểu Ưu?”

Qua mộtlúc lâu, nhưng lại nghe được bên kia truyền đến tiếng thở dài, “Lâm CẩmSắt, cậu thật sự là thiên hạ đệ nhất ngu ngốc.” Sau đó điện thoại nhanhchóng chỉ còn nghe được tiếng tút tút.

Lâm Cẩm Sắtnhìn di động sợ run. Thật lâu sau, cô mệt mỏi dựa trên bức tường thủytinh trong thang máy, đôi môi mỏng thản nhiên cong lên , hình như nétcười có chút thê lương.

Trên ngã tư đường B phồn hoa,chiếc xe Marlon chạy như nước chảy, tòa nhà cao tới tầng mây đứng lặng ở đoạn đường hoàng kim này thực sự là rất thu hút ánh mắt chú ý của mọingười.

Luật sư Lâm Cẩm Sắt đang phải xử lí công chuyện ở tầng cao nhất trong tòa nhà đó.

Rảo bước đi lên đại sảnh rộng rãi sáng chói, cô lễ phép khéo léo mỉmcười chào đón những nhân vật nổi tiếng đi tới. Tại đây trong tòa nhànày, đại danh hiển hách của luật sư Lâm Cẩm Sắt không ai là không biết.

Danh khí của cô, không chỉ bởi vì tài ăn nói cùng lối tư duy sắc bénnhanh nhẹn làm cho vô số quan chức nghe thấy đã sợ mất mật, quan trọnghơn là, cô có một gương mặt quyến rũ cùng dáng người hoàn mỹ đầy hứngthú.

Bất luận người dân bình thường hay giới truyền thông, tòa án, mỗi người đều họi cô là “Hoa hồng” .

Xinh đẹp, nhưng mà còn có….

Trên đời này, phụ nữ xinh đẹp hơn phân nửa đều không thông minh, mà phụ nữ thông minh hơn phân nửa diện mạo rất bình thường, còn cô, Lâm CẩmSắt, lại là một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa thông minh.

Cô suy nghĩ đến mòn mỏi, cuối cùng cũng hiểu được dùng chúng như thế nào mới là triệt để.

Thí dụ như nói, để đánh thắng một vị quan tòa, cô có thể cởi quần áo,cởi tôn nghiêm, cam tâm tình nguyện cùng một người đàn ông xa lạ ở trêngiường trọn một đêm.

Khóe miệng nổi lên nụ cười khổ, Lâm Cẩm Sắt thông suốt, bấm nút thang máy đến tầng cao nhất.

Nơi đó, cô phải dùng tình yêu, cơ thể, tôn nghiêm cùng với tuổi thanhxuân đổi lấy công việc.”Đợi chút… Lâm tỷ, điện thoại của chị.” Mới vừađi vào văn phòng, trợ lý Tiểu Vương liền vội vàng đem điện thoại đangcòn trong trạng thái nghe cho cô, một bên tiếp nhận văn kiện trong taycô một bên còn bỡn cợt nháy mắt với cô, dùng khẩu hình miệng nói với cô“Là đàn ông nha ~ “

Cô bật cười, gã đàn ông lắm chuyện này.

“Xin chào, tôi là Lâm Cẩm Sắt.”

“A, tinh thần cũng không tệ.” Trong điện thoại là tiếng cười trầm thấplàm cho Lâm Cẩm Sắt trong nháy mắt cứng ngắc, nhưng cô lập tức thay đổithanh sắc, toàn thân ngồi trên chiếc ghế rộng rãi thoải mái, hai chângác lên, cũng dùng ngữ khí ngả ngớn trả lời, “A, không ngờ Đường tổng sẽ gọi điện quan tâm tôi nha, thực làm cho tôi thụ sủng nhược kinh a.”

Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, mới nói, “Chuyện em yêu cầu anh tốihôm qua anh đã sắp xếp xong , thế nào, thưởng cho anh chút đi?”

“Ha ha, vậy cám ơn Đường tổng , được không, tôi mời ngài ăn cơm?”

“Được, buổi chiều 6h anh tới đón em.” Dứt lời, bên kia rõ ràng đã cúpđiện thoại, đủ thấy cái thói quen bá đạo tùy ý, hô phong hoán vũ củangười chủ nhân kia.

Buông điện thoại, Lâm Cẩm Sắt mệt mỏi dựa vào lưng ghế, thở dài.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thật lớn gần mặt đất, chiếu vào, tiếngnói khàn khàn dễ nghe của phụ nữ vang lên, “Tiểu Vương, chuẩn bị tàiliệu cho tốt, chúng ta phải tới chiến trường .”

Trêntoà án nghiêm túc yên tĩnh, chỉ nghe thấy một giọng nữ dễ nghe mang chút nhẹ nhàng lại cường thế tiếp tục nói, “… Theo tôi được biết, nguyên cáo cùng tập đoàn kiến trúc Đông hải của bị cáo hoàn toàn không có liên hệbuôn bán gì, bởi vậy, đương sự của tôi, cũng chính là bị cáo căn bản làkhông có động cơ gây án, thưa toà, tôi đã nói xong.”

Sau khi giọng nữ kết thúc, trong toà án tiếng xôn xao càng lúc càng lớn.

Chủ tọa cùng bồi thẩm đoàn trải qua một cuộc thảo luận, mặt không chútthay đổi, tuyên đọc kết quả thẩm phán: “Theo toà án thẩm phán, việc bịcáo bị khống là kẻ khả nghi đào trộm buôn bán cơ mật, chứng cớ không đủ, theo điều XX Hiến pháp nước cộng hoà nhân dân Trung Hoa … Chủ tọa phánquyết, bị cáo vô tội, được trả tự do.”

” Lâm tỷ, emthật sự rất hâm mộ chị ! Phía trước chúng ta thằng nhãi con sở lý cẩuđều nói lần này quan tòa thua chắc rồi, nhưng làm sao nó đoán được Lâmtỷ của em chính là xoay chuyển Càn Khôn chứ…”

“Ngườiem ủy thác kia nói cách khác chính là soái ca, chậc chậc, soái ca cũngsẽ chọc quan tòa… Lâm tỷ chị độc thủ không khuê nhiều năm có lo lắng hắn không? Em cảm thấy ánh mắt thằng nhãi này nhìn chị không đúng nha, cóphải chị cố ý muốn tiếp nhận vụ án này có phải cũng có ý tứ với thằngnhãi này hay không oa lay lay…”

“Bộp —— “

“A, Lâm tỷ làm sao chị lại đánh đầu em?” Trợ lý Tiểu Vương ôm đầu mở to hai mắt ủy khuất nhìn Lâm Cẩm Sắt nhanh nhẹn thu hồi “Hung khí” ( chính là tập văn kiện ).

“Không có gì, ” Lâm Cẩm Sắt hướngvề phía hắn, âm trắc trắc cười, “Chính là ở lo lắng trợ lý của chị cóphải hay không nên cho cái miệng nghỉ ngơi một chút a.”

“…”

Cuối cùng yên tĩnh , Lâm Cẩm Sắt cong khóe môi lên, lại ở chớp mắt một cái, rất nhanh ẩn nhẫn biến mất …

Hứa Thuyền.

Trái tim của cô hơi co rút lại, cảm giác đau đớn như kim châm bắt đầukhông chịu khống chế ở khắp các tế bào trong cơ thể, bén nhọn lan trànra.

Người đang đi tới là một người đàn ông khuôn mặtanh tuấn. Gương mặt gầy gò cương nghị, đôi môi dày vừa phải. Anh có mộtđôi mắt dài nhỏ vô tình, ánh mắt này từng thâm tình chuyên chú nhìn cô.Trong mắt cô và anh đều từng chỉ duy nhất có đối phương.

Mà hiện tại, cô chỉ có thể từ ánh mắt lạnh như băng của anh mà theo đuổi những kí ức cũ.

Tầm mắt anh thẳng tắp về phía trước, ngay cả ánh nhìn nơi khóe mắt cũng không liếc qua cô.

Bọn họ thoáng qua nhau, và trở thành người xa lạ.

Bộ quần áo cao quý của anh hiệu Armani, mà từ trước tới quần áo anh mặc là cô từ cửa hàng cao cấp mua về.

Lâm Cẩm Sắt cứng ngắc tại chỗ không hề động đậy, cười khổ, nghĩ tới vừa rồi ở trong phiên toà cô kiệt lực không nhìn về phía bị cáo quả nhiênlà lựa chọn sáng suốt, bằng không đầu óc cô sẽ trống rỗng giống như bâygiờ, cho dù quan toà muốn giúp đỡ chắc là cũng không cách nào làm được.

“Xuy, tại sao thấy ân nhân cũng không biết tiếp đón ….Lâm tỷ em thu hồi lời nói vừa rồi, tên kia tư làm sao xứng đôi với chị chứ? … mới vừa ởtrên tòa nếu không phải Lâm tỷ của chúng ta đem ‘Chứng cớ vô cùng xácthực’ chuyển thành ‘Chứng cớ không đủ’, mi cho là mi không ngồi cái bátchín năm trở ra đến sao? Có chút tiền là rất giỏi sao…” Tiểu Vương lạikhông nhịn được thành nói lung tung. Hắn nói không ngừng, vừa mới hoànhồn, “Này, Lâm tỷ à?”

Đi ra khỏi toà án Lâm Cẩm Sắtnhìn giờ, còn 5 phút nữa, cho nên phải nghĩ cách chạy nhanh tới sở luậtsư, còn có một đại nhân vật đang chờ nữa, di động trong túi liền chấnđộng rung lên, là một tin nhắn từ một số điện thoại lạ…

“Nếu biết là em, anh tình nguyện thua trận này.”

Lâm Cẩm Sắt giật mình tại chỗ hồi lâu, một lúc sau, ngón tay trắng nõnthon dài như hành căn nhẹ nhàng ấn nút xóa, thảy điện thoại di động vàotrong túi, nhanh chóng đi vào bãi đỗ xe.

Chuyện quákhứ đã qua thì cứ để nó qua, hạnh phúc tốt đẹp này chính là tự mi phávỡ. Lâm Cẩm Sắt, mi đã không có tư cách đứng bên anh ấy nữa rồi.

… nếu biết là em, anh tình nguyện thua trận này.

Nhưng là, Hứa Thuyền, em chỉ muốn để anh hạnh phúc mà thôi.