Mị Nhục Sinh Hương

Chương 43: Cha của con dâu nuôi từ bé (4)



Edit + Beta: Linxu

Tạ Lãng trợn tròn mắt nhìn xà nhà ngẩn người, không hề thấy buồn ngủ.

Rõ ràng trong lòng hắn đã quyết định chỉ để Cố Minh Nguyệt ngủ trong sương phòng mình một đêm thôi, vậy tiểu thiếu nữ đang gối đầu lên bả vai mình ngủ say sưa thế này là chuyện gì đang xảy ra?

Khóe miệng của nàng mang theo nụ cười ngọt ngào vô ưu, nhưng ngay trước đó không lâu cũng từ chính cái miệng nhỏ nhắn như đóa hoa tươi này đã phun ra nuốt vào côn thịt của mình, nuốt xuống bạch dịch đặc quánh phun ra từ trong nhục hành.

Phải chăng, ta chính là tên cầm thú ham muốn dưỡng nữ mà chính tay mình nuôi lớn, hắn vậy mà lại có dục vọng xấu xa khiến thế tục không thể tha thứ với tiểu Y, còn hướng dẫn con bé làm. . . . Tạ Lãng cau mày, chịu đựng sự dày vò lên án nặng nề của lương tâm.

Lúc chiều tối, hắn bị dưỡng nữ tận mắt nhìn thấy tình cảnh khó chấp nhận được, hình ảnh hắn đang thủ dâm, nam nhân vốn nên cảm thấy vô cùng nhục nhã xấu hổ vì dục vọng tổn hại luân thường này, ấy vậy mà khi bị tiểu thiếu nữ sờ tới tính khí, nhìn chăm chú vào gương mặt ngây thơ tràn đầy lo lắng đó, hắn lại nổi lên phản ứng sinh lý thêm lần nữa. . .

Khi đó Cố Minh Nguyệt đứng trước mặt nam nhân đang tâm thần rối ren này, dùng ngón tay điểm điểm lên đỉnh nhục vật trước mắt đang không ngừng lớn căng lớn, đôi mắt ngấn lệ cau mày nói: "Cha, chỗ đi tiểu của người lại dựng đứng lên rồi, còn cứng rắn nóng rực, hơn nữa đằng trước cũng bị ẩm ướt, còn có thứ gì chảy ra nữa chứ."

Không đợi nam nhân phản ứng lại, một tay nàng kéo tuột dây lưng tay còn lại đưa vào trong nắm lấy dương cụ khổng lồ nóng rực kia ra, dịu dàng vuốt lên.

"Cha, Y Nhi giúp cha nặn nước mủ trắng ở trong ra, có phải như vậy cha sẽ thấy tốt hơn không?" Giọng tiểu thiếu nữ trong veo, nhưng từng âm tiết phát ra từ cái miệng nhỏ kia lại khiến dục hỏa của Tạ Lãng bay lên tận trời.

Đầu óc hắn tuy thanh thỉnh nhưng thân thể lại không chịu nghe lời sai khiến mà cứ rảo bước lên trước từng bước một, để đỉnh nhục hành sát vào gò má mặt của cô gái nhỏ, sau đó dùng ngón tay vuốt ve một bên gương mặt mập mạp trắng trẻo của nàng, miệng không theo lời lí trí cứ thế không bị khống chế mà thốt ra tiếng nói khàn khàn: ""Ừ, cha ngã bệnh, sau này mỗi ngày Y Nhi đều giúp cha xoa nắn lấy chất lỏng ra, sẽ không bị sao nữa."

"Vậy ban nãy là cha mới tự chữa bệnh cho mình sao?" Nét mặt cô bé nhỏ toát ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ.

Tạ Lãng không tự chủ được gật đầu, dùng ngón cái đưa vào cái miệng nhỏ đỏ bừng hơi nhếch lên kia, thử dò xét nói: "Y Nhi, giúp cha hút ra nhé?"

Cố Minh Nguyệt vui vẻ gật đầu, nam nhân này mắc câu đúng như ý nàng, như vậy tiến hành nội dung nhiệm vụ kế tiếp có thể sẽ trở nên thuận lợi hơn.

Suy tưởng trong đầu nàng đương nhiên Tạ Lãng không thể nào biết được, hắn chỉ nhìn thấy tiểu thiếu nữ nâng gương mặt lên, sắc thái chuyển từ sầu lo sang vui sướng, ngay sau đó dùng miệng nhỏ ngậm lấy côn thịt, hai gò má hút vào mút dương cụ, giữa nét mặt thiên chân vô tà lại tỏa ra dâm ô vô cùng.

"Lấy tay, ve vuốt bộ phận còn dư lại." Tạ Lãng thở hồng hộc hướng dẫn Cố Minh Nguyệt lấy lòng mình, vẻ mặt của hắn vô cùng cổ quái, tự kích thích sảng khoái đến cực hạn, lại xen lẫn chán ghét cùng cực với chính bản thân mình.

Hướng dẫn dưỡng nữ mười hai tuổi, tràn đầy tình cảm quấn quýt với phụ thân dùng miệng liếm láp phân thân của mình, nam nhân vừa luân hãm trong sự lên án của đạo đức vừa cảm nhận khoái cảm sung sướng tới không thể tự kềm chế được mà hưởng thụ, trong lòng lại khinh bỉ hành vi ly kinh bạn đạo (trái với luân tường đạo lý) của mình.

"Cha, nó thật lớn." Cố Minh Nguyệt cố sức phun ra nuốt vào dương cụ, dùng miệng ra sức bú mút, tay nhỏ vỗ về chơi đùa gốc rễ, thỉnh thoảng còn xoa nắn hai túi ngọc tròn. Dương cụ của nam nhân này là cái dữ tợn nhất trong số những cái Cố Minh Nguyệt đã từng trải qua, nó to lớn cứng rắn vươn cao từ trong bộ lông lộn xộn ra, cường tráng như tay trẻ con, lớp da ngoài có màu nâu đen sáng bóng, đầu rồng lại có màu đỏ tím như trái mận, lỗ nhỏ trên đỉnh mút tiết ra chất lỏng trong suốt.

"Ưm, tiếp tục ăn." Tạ Lãng không ngừng hút khí, hắn dùng bàn tay nâng đầu tiểu thiếu nữ, không kìm lòng nổi mà lắc lư chạy nước rút trong cổ họng của nàng.

Cho dù Cố Minh Nguyệt cố gắng há to mồm, nhưng nhục hành kinh người kia hãy còn nửa thân trần bên ngoài, khiến nàng phải dùng miệng phối hợp với đầu lưỡi liếm láp đỉnh lên mà hậu hạ.

Năng lực của nam nhân quá lâu quá tốt, chỉ làm khổ tiểu thiếu nữ, sau một thời gian ngắn ăn liếm nàng cảm giác bắp thịt trên mặt của mình đều tê dại rồi. Cố Minh Nguyệt mệt mỏi gần chết mà vẫn ra sức ăn nam căn đang nhồi vào khoang miệng mình chơi đùa, nhưng cũng không có chút tinh thủy nào phun ra, hai đùi vì ngồi xổm quá lâu mà mất cảm giác.

Nàng quyết định đổi sang một sách lược thoải mái hơn, vì vậy Tạ Lãng lại thấy tiểu thiếu nữ phun ra côn thịt dính đầy chỉ bạc trong miệng ra, có chút sợ hãi nói: "Cha, có phải con cũng bị bệnh không?"

Nam nhân không rõ lí do, vội vàng kéo nàng từ tư thế tồn thân lên, quan sát từ trên xuống dưới một phen, mới nghi ngờ hỏi: "Có chỗ nào không thoải mái?"

Trên mặt Cố Minh Nguyệt nổi lên một tầng đỏ ửng, nàng có chút xấu hổ kéo góc áo, nhỏ giọng đáp: "Cha, thân thể Y Nhi trở nên kỳ quái vô cùng, có phải con cũng mắc bệnh giống cha không?"

Biểu hiện của nàng lúc này trông mắc cỡ vô cùng, muốn chăm sóc bệnh nhân nhưng mình cũng bị bệnh, giờ phải làm sao cho tốt đây?

Tim Tạ Lãng đập rộn lên, không dấu vết nuốt một hớp nước miếng xuống, lắp bắp nói: "Cùng một loại bệnh giống nhau?"

"Dạ, chính là, chính là nơi đi tiểu của Y Nhi cũng trở nên rất kỳ lạ." Nét mặt Cố Minh Nguyệt bắt đầu tỏa vẻ ngượng ngùng, nữ hài không giống nam hài, ít nhiều gì nàng cũng biết mình không thể để chỗ khó xử không được tùy ý lộ ra kia cho cha nhìn, dù lúc nhỏ đã trần truồng chạy qua chạy lại khắp nhà trước mặt hắn bao lần đi nữa, hạ thân thiếu nữ bao giờ cũng thần bí hơn nam, từ nhỏ nàng đã được Tạ Lãng ngàn căn vạn dặn rằng không được học hành vi của Tạ Chương tùy ý tìm một chỗ trong sân để lộ chim nhỏ đi tiểu như vậy.

Thế nhưng hạ thân của cha và ca ca, khi còn nhỏ đi tắm rửa chung, Tạ Ycũng đã nhìn thấy không ít lần, bởi vậy nàng tuyệt không cảm thấy nghênh ngang quan sát nó là có gì không thích hợp.

Từ góc độ nào đó mà nói, đây có thể gọi là chỗ thất bại trong việc nam thanh niên đơn thân nuôi con gái.

Trừ ăn no mặc ấm cùng sự quan tâm về phía ngoài ra, người cha này hoàn toàn không biết nên nuôi nấng chăm sóc nữ nhi như thế nào, không biết nên dạy nàng những thứ cần học trong từng giai đoạn trưởng thành. Đồ thêu thùa của Tạ Y miễn cưỡng có thể nhìn vào mắt được là vì Tạ Lãng mời đại thẩm từ trong thôn trang bên núi khác qua dạy dỗ mấy ngày mới có được thành quả này.

Đại khái là vì thời gian chung đụng không nhiều lắm, vị thôn phụ hàm hậu đàng hoàng kia hoàn toàn không phát hiện thiếu sót trong việc giáo dưỡng nữ nhi của Tạ Lãng.

Dù sao chăng nữa, Tạ Y ngoại trừ có chút lòng liêm sỉ cơ bản ra, còn lại cái gì nàng cũng không hiểu không biết, Cố Minh Nguyệt nắm chặt điểm mấu chốt này, làm ra vẻ không biết gì mà trêu chọc nam nhân.

Hai người bọn họ tuy là dưỡng phụ – nữ, nhưng dù sao vẫn có huyết thống khác nhau, từ cổ chí kim chuyện nam nữ hoan ái, tới lúc tình cảm sâu đậm mọi thứ lại càng khó tự kiềm chế, việc người ta không thèm quan tâm tới giáo dục đạo đức quy tắc còn thiếu sao.

Dáng vẻ e thẹn lúng túng của Cố Minh Nguyệt quả thật làm cho tim phổi nam nhân ngứa ngáy.

"Khó hiểu thế nào?" Tạ Lãng liếm môi, không thể đè ép cảm giác miệng khô lưỡi nóng kia xuống.

"Phía dưới của Y Nhi, cũng bị ẩm ướt như muốn đi tiểu, nhưng Y Nhi không có cảm giác muốn đi tiểu. . . "Thanh âm của thiếu nữ nhỏ xíu có chút nghi ngờ khó giải.

Tim Tạ Lãng đập như trống chầu, nếu hắn lý giải đúng, vậy có phải dưới thân tiểu nữ nhi ẩm ướt cũng đại biểu cho việc nàng cũng động tình cảm khác với hắn không, thế nên thân thể sinh ra phản ứng một cách tự nhiên.

Nói như vậy, không đơn thuần là mình hắn trở nên khác thường khó hiểu, mà hai người đều có chút bất thường sao.

Biết được đối phương cũng mang trong mình cảm giác phản bội đạo đức luân lý mà đắm chìm như mình, điều này có thể khiến người ta giảm bớt cảm xúc tội ác của mình không ít, sóng lòng Tạ Lãng phập phồng, thần kinh vốn căng thẳng lại lặng yên buông lỏng không ít.

"Để cha nhìn xem."Nam nhân không nói lời gì mà ôm lấy tiểu thiếu nữ, đặt nàng lên giường, luồn tay vào trong váy lên xuống hai bên hông mềm cởi quần trong ra, sau khi cởi quần ra liền đứng vào giữa hai chân tiểu nữ nhi, tách hai chân nàng ra thành hình dạng thật đẹp.

Cố Minh Nguyệt dùng củi chỏ chống đỡ thân thể đang dần ngửa về sau, lớp váy bên dưới bị đẩy lên tận trên hông, hai chân bị nam nhân kéo dạng ra hai bên mép giường, phơi bày khe nhỏ trắng nõn non mềm cùng hộ khẩu đang khép mở không ngừng, trên hoa môi đầy đặn nhiễm vệt nước sáng long lanh.

Từ lúc tiểu thiếu nữ có thể tự mình xử lý tốt vệ sinh thân thể, cũng có mấy năm rồi nam nhân chưa nhìn thấy hộ khẩu nho nhỏ no đủ trắng nõn như bánh màn thầu này. Thời gian qua đi mấy năm, hộ khẩu của tiểu thiếu nữ cũng phát triển thành thục theo giới tính, ngoại trừ bộ lông mao dài mượt ra, màu sắc bên trong cũng càng lúc càng tươi đẹp hơn, Tạ Lãng dùng ngón tay nhẹ nhàng phớt qua nhục thần trong khe hở trắng mịn mềm mềm trơn nhẵn, dừng lại trên tiểu hạch đang run rẩy kia rồi dùng sức ép xuống, tiểu thiếu nữ lập tức rên rỉ nũng niu thân cũng cũng theo đó banh ra, hai chân đá lung tung thể dịch tinh ngọt chảy xuống dưới.

"Cha, đừng sờ chỗ đó, a." Tiểu thiếu nữ hốt hoảng muốn đẩy bàn tay to đang "Kiểm tra" giữa hai chân ra, trong tiếng khóc yêu kiều chứa vẻ không muốn, dưới thân lại bị động tác quấy rối của ngón tay mà chảy ra cả hồ xuân thủy.

Bên tai Tạ Lãng là âm thanh quyến rũ có thể khiến người ta mềm nhũn cả nửa người, trong mắt chính là tiểu huyệt xử nữ câu nhân phạm tội, mà nơi chóp mũi tràn đầy mùi thơm mê người dụ nhân loạn tính của tiểu nữ nhi, thần trí đầu óc hắn mê muội cúi đầu xuống, một ngụm ngậm âm hộ xinh đẹp như tinh công tế tác kia vào miệng.

"Đừng, đừng liếm, a a. . . Cha Y Nhi thật khó chịu, đừng liếm nữa." Cố Minh Nguyệt đưa tay kéo cái đầu đang chôn ngập giữa hai chân mình ra, không chút kỹ xảo như vậy, liếm láp mang theo tình dục thô lỗ phát ra tiếng nước xì xì, lại là thứ câu động tính dục của người khác tốt nhất.

Cố Minh Nguyệt không phải tiểu cô nương thật không biết gì kia, thế nên đương nhiên nàng cảm thấy có chút chịu không nổi, muốn ngăn cản nam nhân không cho hắn tiếp tục dùng đầu lưỡi thăm dò vào tiểu huyệt nhạy cảm nhiều nước của mình.

"Y Nhi cũng bị bệnh." Khuôn mặt Tạ Lãng nghiêm trang, lời nói ra miệng vô cùng có đầu đuôi, đầy tư tâm tạo lời nói dối, "Phải chữa bệnh giống cha mới được."

"A ưm. . . . ."

"Nơi này càng chảy nhiều nước, con mới càng khỏe nhanh hơn." Đầu lưỡi nam nhân hoạt động trong khe hở cánh hoa của thiếu nữ, tìm miệng huyệt nhỏ rồi theo đó chen vào trong.

"Ư ư. . ."Nam nhân này, thế mà lại có thể dùng dáng vẻ bình tĩnh cùng giọng nói hòa nhã để nói dối như vậy, ưm, nhìn qua quả thật rất có lực tin phục.

"Cha, a. . . Ăn những thứ này vào, không sao ư. . . . A Ừm. . ."

"Lấy ra là không sao nữa, không bẩn." Nam nhân đáp lời, sau đó lại dùng sức mút miệng huyệt mấy lần nữa, nuốt xuống toàn bộ chất lỏng thơm mát trơn nhẵn kia xuống.

"Vậy cha. . . . ."

"Y Nhi cũng có thể ăn."

Nam nhân đứng dậy, một chân quỳ xuống giường, đưa cự vật đứng thẳng kia đặt lên gương mặt của Cố Minh Nguyệt.