Mị Công Khanh

Chương 229: Phiên ngoại: Người một nhà



Vương Hoằng đã quyết định, việc di chuyển được lên lịch trình.

Nhưng Trần Dung mãi mới chờ trưởng tử về nhà, làm sao có thể để bọn nó rời đi vào lúc này? Trải qua vài ngày suy nghĩ, cuối cùng rốt cục quyết địnhhai tháng sau, phu thê sẽ đưa ba nhi tử tới Kiến Khang, ở lại mấy hômrồi quay về.

Người một nhà không phải tách ra ngay, dù là Trần Dung hay mấy tiểu tử đều cảm thấy thả lỏng.

Nữ nhi Trần Dung đang lớn lên từng ngày.

Được 2 tháng tuổi, hài tử kia đã không còn vẻ ngoài mặt nhăn da đỏ giống như con khỉ nhỏ nữa.

Trong thư phòng, Trần Dung nhìn ngắm nữ nhi càng ngày càng trắng nõn, nhịnkhông được bế nó đi tới phía trước Vương Hoằng đang viết lách trên bàn.

Vương Hoằng đang bận bịu thấy thê tử đứng trước bàn muốn nói lại thôi, thì chàng nhíu mày hỏi: “Chuyện gì?”

Trần Dung đặt nữ nhi xuống, để khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đối diện với VươngHoằng, thấp giọng, bất an nói: “Phu chủ, chàng nhìn xem tiểu cô nươnggiống ai?”

Vương Hoằng liếc mắt một cái, trong ánh mắt sáng trong mang theo lạnh lùng, thản nhiên nói: “Giống ta.”

Chàng nhíu mày nhìn Trần Dung, nói: “Nàng lại nghĩ vớ vẩn cái gì vậy?”

Tươi cười của Trần Dung hơi gượng gạo, nàng cúi đầu nhìn ngắm nữ nhi tronglòng, nhỏ giọng nói: “Hài tử còn nhỏ như vậy mà hai hàng lông mày vừađen vừa thẳng lại dày, đôi mắt sáng mà lạnh lùng, môi mỏng, lại khôngthường khóc nháo.”

Nàng nuốt nước miếng, nói với vẻ bất an: “Phu chủ, ba hài tử kia có khi nào lại nói trúng rồi không, nữ nhi của chúng ta sẽ có diện mạo rất oai hùng?”

Không nói thì Vương Hoằng vốnkhông thèm để ý nhưng vừa lắng nghe, chàng lại nhíu mày lại, cúi đầu cẩn thận đánh giá nữ nhi vài lần.

Đúng lúc này, hài tử cũng đang ngẩng đầu nhìn phụ thân.

Đôi mắt sáng trong như nước, lấp lánh ánh lưu ly, khiến cho ánh mắt nó quá mức bình thản, thậm chí hơi lạnh lẽo.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, hai hàng lông mày quả thật vừa thẳng lại đen,cộng thêm tóc máu đen tuyền mượt mà, hài tử này rất giống một tiểu lang.

Dần dần, Vương Hoằng càng nhíu chặt mày, một hồi lâu, chàng mới nói: “Hài tử lớn lên giống gia gia của nàng.”

Vương Hoằng không hề chớp mắt nhìn nữ nhi, chậm rãi nói: “Không có một hài tử nào có diện mạo hợp ý ta.” Giọng nói có chút vô lực.

Trần Dung đang muốn đáp lời, tiếng bước chân nhẹ nhàng hỗn loạn truyền đến.

Khi tiếng bước chân này vừa rơi vào tai, Vương Hoằng ngả về phía sau, buông quyển sách trong tay xuống, mà Trần Dung đã mang theo vẻ mặt từ ái.

Tiếng bước chân lon ton chạy đến, người còn chưa vào cửa, giọng nói non nớtcủa hai đồng tử giống nhau như đúc đã vang lên: “Ta đã nói mẫu thân ởđây mà.”

“Đó là đương nhiên, có mẫu thân ở bên, phụ thân sẽ viết được nhiều, tươi cười nịnh nọt, lúc nào có gió thổi thì áo trắng baycũng phất phơ hơn.”

Đây là khen ngợi hay là chê cười đây? VươngHoằng hít sâu một hơi. Từ lúc mấy tiểu tử này bắt đầu biết nói, hít sâuđã trở thành thói quen của chàng.

Hai tiểu tử vội chạy vào. Bọn họ vừa thấy Trần Dung và tiểu muội trong lòng nàng thì đều đồng thời kêu lên vui mừng.

Hai đồng tử một trái một phải vọt tới trước mặt Trần Dung, mỗi đứa ôm một bên đùi nàng: “Mẫu thân, bọn con muốn thăm muội muội.”

Trần Dung nở nụ cười, nàng cẩn thận đặt nữ nhi xuống tháp.

Nữ nhi vừa được đặt xuống, hai đồng tử đã bổ nhào vào hai bên người bé.

Trần Dung nhìn thoáng qua nhũ mẫu, ý bảo nàng ta để ý trông chừng rồi nhẹ bước đi ra phía sau Vương Hoằng.

Nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho chàng, Trần Dung thấp giọng nói: “Lần này trở về Kiến Khang chỉ sợ sẽ khiến nhiều người chú ý.”

Dừng một chút, nàng thở dài: “Có khi ngẫm lại vẫn thấy rất sợ hãi.”

Vương Hoằng ôn nhu vỗ về tay nàng, đang muốn an ủi, Vương Túc bỗng hét lớn:“A Lăng A Lăng, đệ xem tiểu muội đi, lông mày của muội ấy thật thú vịnha.”

Đồng tử 6 tuổi nhìn thoáng qua muội muội, rồi lại nhìnhuynh đệ nhà mình, chớp mắt to nói: “A Lăng, lông mày của muội muộigiống thân kiếm quá, không giống như hình lá liễu của chúng ta.”

Một đồng tử khác cũng so sánh, cuối cùng nó dùng sức gật đầu, nói với vẻthương cảm: “Lông mày của muội muội xấu quá, không giống như chúng tacòn đẹp hơn của mẫu thân.”

Lời đồng tử này vừa dứt, Vương Hoằng đã nặng nề ra lệnh: “Những lời thế này về sau đừng nói nữa.”

Hai đồng tử trăm miệng một lời hỏi: “Vì sao?”

Giọng Vương Hoằng đạm mạc mà lạnh lùng: “Không có chút hứa hẹn gì cả?”

Vương Lăng làm mặt quỷ với phụ thân, cười hì hì nói: “Phụ thân không cần nóicon cũng biết, phụ thân là đang thương tâm mà. Thật vất vả sinh ra mộthài tử oai hùng, nhưng tiếc rằng đây là tiểu cô.”

Nó vừa nóixong, ngay lập tức cảm thấy trong thư phòng lạnh lẽo thấu xương, haiđồng tử tâm ý tương thông, đồng thời cúi người, lắc mình nhảy vọt rangoài thư phòng.

Hai tháng sau.

Trần Dung sinh đẻ xong, bởi vì thể chất vốn rất tốt nên cũng đã kiêng cữ nghỉ ngơi ổn thỏa.

Người một nhà chuẩn bị xong xuôi thì ngồi xe ngựa, mang theo hai mươi mấy hộ vệ ra khỏi Nam Sơn.

Giang Nam sơn thủy, trong sự mềm mại có vẻ mơ màng, trong vẻ mơ màng mangtheo vài phần tình ý. Đoàn xe không vội mà chạy đi, vừa đi vừa ngắmphong cảnh, nghe giọng nói mềm mại, nhìn ngắm thanh sơn lưu thủy, thậtsự tràn ngập hứng thú.

Bởi vì hài tử còn nhỏ, Trần Dung lo lắng nên ngồi cùng với nhũ mẫu một xe để chăm sóc nữ nhi.

Nghe tiếng líu ríu kêu lên vui mừng của hai nhi tử, nhìn thanh sơn càng ngày càng gần, Trần Dung hé môi cười, nhẹ giọng nói: “Lúc này, ta không cảmthấy sợ hãi nữa.”

Hai đồng tử tò mò về Kiến Khang đã lâu, vẫnthúc giục chạy đi, hơn nữa thể chất của bọn nó rất tốt nên đi có thểchịu được chút gian khổ. Chỉ sau nửa tháng, bọn họ đã tới Như thành.

Qua Như thành, đó là Kiến Khang.

Thăm lại chốn xưa, dưới đấu lạp hai mắt Vương Hiên lóe sáng.

Lúc này đúng là buổi trưa, hai đệ đệ của cậu đang ngủ, toàn bộ đội ngũ cũng có vẻ im lặng hơn.

Chậm rãi, đoàn xe đi tới nơi mà lần trước Vương Hiên đã phải chịu khổ.

Vội vàng đè chặt đấu lạp, Vương Hiên vốn muốn kéo rèm xe xuống, nhưng nghĩtới lời phụ thân răn dạy nên cố gắng kìm nén xúc động.

Có điều tay đang đặt trên đùi chậm rãi nắm lấy sáo ngọc, cậu nắm rất chặt, hồn nhiên coi cây sáo trở thành binh khí.

Như thành vẫn như cũ, trường bào tay áo, y lí phong lưu.

Khi Vương Hiên đánh giá mọi nơi, bốn người có bộ dạng cổ quái rơi vào tầm nhìn của cậu.

Xe ngựa dần dần tới gần.

Khi gặp thoáng qua, giọng nói của bốn người kia thấp thoáng, Vương Hiên vốn linh mẫn vội vàng nghiêng tai lắng nghe: “Đã nửa năm rồi, vẫn chưa thấy hành tung của thiếu niên ngày đó, tất nhiên là cậu ta không đến đây nữa rồi.”

“Đúng vậy, chủ tử dùng kế sách ôm cây đợi thỏ để bắt người này thì không ổn.”

“Chủ tử nói, thiếu niên tuyệt sắc trăm năm khó gặp này chính là một cửa ảikhó khăn lớn nhất. Huynh nghĩ lại xem, trong nửa năm nay ngay cả thôntrang chủ tử cũng đã xây dựng xong, hoàng kim chân liên đều chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ cậu ta xuất hiện thôi.”

Hạ giọng, người nọ cònnói thêm: “Chủ tử nói, thiếu niên kia có quen biết với Tạ Hạc Đình, hiển nhiên cũng là người có thân phận. Nếu như gặp được cậu ta thì phải ratay làm sao mà thần không biết quỷ không hay.”

Đúng lúc này, một người kêu lên: “Chủ tử đến đây?”

Bốn người đồng thời quay đầu nhìn lại. Bọn họ vừa định kêu to, lại nhìnthấy vẻ mặt mừng rỡ như điên của chủ tử khi nhìn về phía bọn họ.