Mị Ảnh

Chương 306: Đánh cược



 
Hung Lang lạnh lùng nhìn Nghệ Phong, vẻ mặt âm tình bất định, khiến người khác không đoán được rốt cuộc hắn muốn làm cái gì.
- Không phải là ngươi không mang theo kim tệ? Ta nghĩ Long Đầu Hung Lang giàu có như vậy, trên người tùy thời đều phải mang theo trăm nghìn vạn kim tệ chứ?
Nghệ Phong nhìn Hung Lang mỉm cười.
- Có bản lĩnh ngươi qua đây lấy!
Hung Lang hừ một câu, hiển nhiên hai trăm vạn kim tệ vượt quá giới hạn chịu đựng của hắn.
- Lấy?
Ánh mắt Nghệ Phong lập tức ngưng trọng, thản nhiên nói:
- Ý của ngươi là muốn động thủ sao? Tốt lắm! Bạo Cương Vương gia, xem ra ngươi phải đi lấy rồi.
- Ha ha… Lẽ nào toàn bộ sòng bạc các ngươi chỉ có thể dựa vào Bạo Cương Vương gia sao?
Hung Lang châm biếm nhìn Nghệ Phong.
- Ý của ngươi là…?
Nghệ Phong trầm tư nhìn Hung Lang hỏi
- Các ngươi không phải mở sòng bạc sao? Có bản lĩnh thì tự mình thắng đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Hung Lang nhìn Nghệ Phong hừ lạnh nói.
- Ý của ngươi là muốn đánh cược một phen?
Nghệ Phong nhìn Hung Lang cười rất vui vẻ.
Hung Lang hừ lạnh một câu, lấy từ trong lòng ra một cái thẻ vàng:
- Ở đây ta có năm trăm vạn kim tệ. Ngươi có bản lĩnh tự mình thắng đi.
- Năm trăm vạn kim tệ? Ha ha…
Nghệ Phong cười ha ha, sau đó quay đầu nhìn về phía Tàn Bạo nói:
- Ngươi cũng có ý này?
Tàn Bạo liếc mắt nhìn Nghệ Phong, lấy từ trong lòng ra một thẻ vàng nói với hắn:
- Có bản lĩnh thì qua đây!
- Ha ha! Được được! Các ngươi đã đưa lên một nghìn vạn kim tệ cho ta, nếu như ta cự tuyệt chẳng phải quá thất lễ sao? Nếu muốn đánh cược, vậy thì cược đi! Tử Âm tỷ, nàng an bài một chút!
Nghệ Phong quay đầu nói với Tử Âm.
Tử Âm thấy Nghệ Phong muốn đánh cược cùng bọn họ nhất thời kinh hãi. Nàng hiểu rất rõ đổ thuật của Hung Lang. Trong toàn đế đô này, đổ thuật của Hung Lang nếu không xếp số một thì ít nhất cũng số hai. Hắn cũng là dựa vào đổ thuật mà xuất gia mới có thể được xếp vào Long Đầu của một trong tam đại bang hội. Chỉ là, từ khi hắn làm Long Đầu thì rất ít xuất thủ.
Mà lúc này Nghệ Phong lại muốn so đổ thuật với hắn? Đây không phải là tự dâng tới cửa mời hắn ăn sao?
- Nghệ Phong! Ngươi…
Tử Âm cũng không muốn để Nghệ Phong mạo hiểm như vậy.
- Tử Âm tỷ cứ lo an bài đi.
Nghệ Phong quay sang Tử Âm cười cười, cũng không giải thích nhiều.
Tử Âm thấy Nghệ Phong nói như thế đành thở dài một hơi gật đầu. Tuy nàng biết Nghệ Phong quả thực thần bí nhưng cũng không cho rằng trên phương diện đổ thuật hắn có chiến tích gì.

Dưới sự an bài của Tử Âm, đám người Nghệ Phong và Hung Lang đi tới một phòng riêng đánh bạc xa hoa nhất trên lầu ba. Bên trong chiếu bạc rộng lớn lóe ra quang mang mờ ảo như biểu hiện mị lực của nó. Trong phòng trưng bày đủ các loại bài, đại thể đều là những loại trước giờ Nghệ Phong chưa từng thấy qua.
- Đánh cuộc gì?
Hung Lang nhìn Nghệ Phong hừ lạnh, đưa tay lấy từ trên bàn xuống một bộ bài. Hắn dường như tìm lại được tự nhin, nhìn Nghệ Phong tràn đầy miệt thị.
Nghệ Phong nhìn Hung Lang phảng phất như biến thành một người khác, trong mắt hiện lên một tia ngưng trọng. Chỉ có người tự tin mạnh mẽ vào đổ thuật của mình mới có thể có tư thái tạo nên uy áp đối với cường giả Vương Cấp như vậy,
Nghệ Phong ngồi xuống vị trí đối diện Hung Lang, tùy ý lấy từ trên chiếu bạc một bộ bài, lật lật qua nói:
- Bản thiếu trước giờ chưa từng đánh bạc, cho nên phần lớn những thứ này ta đều không biết chơi.
Câu nói này của Nghệ Phong khiến đám người Hung Lang ồ lên châm biếm: Một người ngay cả bài cũng không biết chơi, cư nhiên lại dám đánh cuộc với sư phụ về đổ thuật? Đây không phải là muốn chết sao?
- Chỉ là, năm trăm vạn kim tệ này ta cũng rất tiếc, cho nên, đành cố mà đánh với ngươi một phen vậy.
- Ngươi không sợ sẽ thua năm trăm vạn kim tệ cho ta sao?
Hung Lang nhìn Nghệ Phong hừ một tiếng nói.
Nghệ Phong cười ha ha:
- Không sợ! Ta một chút cũng không sợ! Ta thua thì đã sao? Lẽ nào ngươi có gan thắng tiền ta trên địa bàn của ta sao?
Câu nói này của Nghệ Phong nhất thời khiến mọi người xôn xao lên. Thảo nào tiểu tử này dám đánh cược cùng Hung Lang. Thì ra chính là có ý quỵt nợ. Quả nhiên vô sỉ đến cực điểm.
Hung Lang nghe Nghệ Phong nói vậy hừ lạnh một tiếng cũng không tiếp tục đáp trả. Đây là địa bàn của người ta, người ta đúng là có quyền lợi này. Cũng như người khác tới sòng bạc của mình, mình vẫn thường quỵt nợ như vậy.
Điều mà hiện tại Hung Lang muốn làm chính là thắng cuộc. Hắn đang ở vào thế hạ phong, nếu thắng trận này, xem như là tự mình giải thoát.
Mặc dù hắn có tiền, nhưng năm trăm vạn kim tệ này cũng không phải con số nhỏ, gần như là toàn bộ thu nhập tại sòng bạc của hắn trong vòng một năm.
- Ngươi muốn đánh cuộc gì?
Hung Lang nhìn Nghệ Phong hỏi.
- Đoán số đi!
Nghệ Phong cười nói:
- Ta chọn cách chơi đơn giản nhất. Trong tay ta hiện có hai quân cờ. Ta cho vào trong bát, lắc lắc mấy cái, ngươi đoán xem ta lắc ra mấy số. Thế nào?
Mọi người thấy Nghệ Phong không biết lấy từ đâu ra hai quân cờ trắng, nguyên một đám sững sờ tại chỗ. Hai quân cờ, vậy cũng chính là hai chọn một. Cái này hoàn toàn không cần một chút kỹ năng kỹ thuật nào, hoàn toàn là dựa vào may rủi. Vậy mà đánh cược năm trăm vạn kim tệ? Coi đây là trò đùa sao?
Tử Âm thấy Nghệ Phong đánh cuộc như vậy cũng không khỏi sững sờ tại chỗ. Tuy nhiên, nàng lập tức minh bạch. Cách chơi như vậy có thể khiến Hung Lang không còn một chút ưu thế nào.
- Tiểu gia hỏa này đánh cuộc vận khí! Hắn tin chắc có thể thắng được Hung Lang sao?
Tử Âm trừng mắt liếc Nghệ Phong. Nàng vĩnh viễn không đoán ra Nghệ Phong rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Nghệ Phong cho quân cờ vào trong bát, lắc lắc nhìn Hung Lang hỏi:
- Thế nào?
Hung Lang bình tĩnh nhìn Nghệ Phong, sau đó nhìn hai quân cờ trong tay Nghệ Phong, hừ lạnh một câu:
- Đương nhiên muốn thế nào cũng được!
- Sảng khoái!
Nghệ Phong cười một tiếng nói:
- Vậy ngươi đoán trước đi!
Nghệ Phong vừa nói xong liền úp bát xuống chiếu bạc, hầu như không có động tác gì thêm nữa.
Mọi người sửng sốt, không ngờ Nghệ Phong lại làm trò trẻ con như vậy, cư nhiên cứ thế mà úp bát xuống. Bọn họ còn tưởng rằng Nghệ Phong nhất định phải làm vài động tác tinh xảo, ngăn trở, làm rối loạn ánh mắt của Hung Lang khiến hắn đoán không được.
Mọi người chăm chú nhìn chằm chằm vào tay Nghệ Phong, thấy trong tay hắn vẫn là hai quân cờ màu trắng như trước, sau đó lại nhìn thoáng qua chiếc bát vẫn lẳng lặng nằm yên trên chiếu bạc.
Tất cả mọi người đều có cùng một suy nghĩ cổ quái: Lẽ nào Nghệ Phong không cho một quân cờ nào vào bên trong? Hay là động tác của hắn quá nhanh, đã bỏ vào mà chúng ta không thấy được?
Hung Lang chăm chú nhìn hai quân cờ trong tay Nghệ Phong, ánh mắt biến ảo khó lường. Vừa rồi hắn không thấy Nghệ Phong có động tác nào đặt lại chiếc bát trên bàn.
Với nhãn lực của hắn, rõ ràng không phát hiện trong nháy mắt kia Nghệ Phong có thêm động tác gì. Hung Lang biết rõ, hai quân cờ trong tay Nghệ Phong chỉ dùng để mê hoặc tâm trí hắn mà thôi.
- Ha ha! Thế nào? Không dám đoán?
Nghệ Phong nhìn Hung Lang cười nói.
Lúc này, một thủ hạ sau lưng Hung Lang thoạt nhìn ngây ngây ngốc ngốc đứng dậy, quay sang Nghệ Phong, rất khinh thường nói:
- Bên trong một quân cờ cũng không có. Vừa rồi trong tay hắn có hai quân, hiện tại vẫn là hai quân, rõ ràng là không bỏ vào.
Mọi người nghe tên ngốc nói như vậy đều cười ầm lên. Bọn họ ai cũng biết thần trí hắn không được sáng suốt. Chỉ có hắn mới có thể nói ra một câu ngu ngốc như vậy.
- Câm miệng!
Hung Lang quay qua tên ngốc rống lên một câu, ánh mắt chuyển về phía chiếc bát, trong đầu nỗ lực hồi tưởng lại những động tác vừa rồi của Nghệ Phong.
- Thế nào? Rất khó trả lời? Không sao, vậy ngươi cứ từ từ suy nghĩ. Bản thiếu luôn luôn rất nhân từ, chưa bao giờ thúc giục người khác.
Nghệ Phong cười cười nhìn Hung Lang, thản nhiên gõ gõ bàn, khiến hai người Tử Âm và Bạo Cương cười khổ không ngớt.
- Cũng chỉ có hắn mới có thể xem thường ván bài khổng lồ với năm trăm vạn kim tện như vậy.