Mị Ảnh

Chương 160: Nhục người người hung hăng nhục lại



 
Tuyên bố càn rỡ và kiêu ngạo như vậy, trực tiếp chọc giận Thượng Quan Vũ Phượng, nàng kinh thường liếc nhìn Nghệ Phong:
- Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ta muốn kết hôn, ngươi có thể ngăn cản sao?
Nghệ Phong cười lạnh, quay về phía Thượng Quan Vũ Phượng nói:
- Ngươi muốn kết hôn, cũng phải có người dám lấy ngươi a!
Lúc này Bố Lan Địch cũng xen vào nói:
- Nghệ Phong, cho dù thực lực của ngươi cường hãn, lẽ nào ngươi nghĩ thực lực của ngươi có thể chống đối toàn bộ gia tộc Thượng Quan?
Nghệ Phong cười cười, chắc chắn nói:
- Không thể!
Nhất thời Bố Lan Địch cười lạnh:
- Đã như vậy, ngươi còn khoác lác.
Nghệ Phong cười cười không giải thích, bởi chính mình luôn muốn kiêu ngạo như vậy. Bởi vì hắn nhìn Bố cảm thấy Lan Địch không vui, nhìn Thượng Quan Vũ Phượng lại càng cảm thấy khó chịu. Có thể khiến bọn chúng phiến muộn, Nghệ Phong nhất định rất vui với thủ đoạn sắc bén của chính mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Quan trọng là, Nghệ Phong muốn thông qua miệng Thượng Quan gia, xóa bỏ thân phận phế nhân, chính mình muốn khiến bọn chúng chấn động, khiến bọn chúng phải nhìn chính mình bằng con mắt khác. Đây mới chính là mục đích của Nghệ Phong, Nghệ Phong muốn chứng minh với tất cả mọi người: Bọn họ đều nhìn lầm. Để bọn họ nhìn thấy chính mình phải cảm thấy hối hận.
- Không phải ngươi xuất thủ vì nữ nhân này sao? Vậy hãy xuất thủ ah! Bản thiếu gia đợi ngươi!
Nghệ Phong không kiềm chế nổi, nói.
Bố Lan Địch hít một hơi thật sâu, tuy rằng bất mãn với tiểu tử kiêu ngạo này. Thế nhưng đối với thực lực của hắn vô cùng kiêng kỵ. Thực lực của Bố Lan Địch cũng không phải thấp, Sư Cấp tam giai phối hợp với vũ kỹ Nhật Cấp. Cũng được coi là cường giả trong học viện.
Bố Lan Địch không chút lưu thủ, đấu khí trong cơ thể bắt đầu lưu chuyển, đấu khí màu vàng uốn lượn bao quanh nắm tay, đấu khí lóe ra lướt qua hư không, tạo lên từng cơn lốc xé gió hng hăng đập về phía Nghệ Phong.
Bố Lan Địch không chút lưu thủ, vừa ra tay chính là vũ kỹ Nhật Cấp cường hãn nhất của chính mình, áp chế không khí rung động.
Nghệ Phong cười lạnh, vốn dự định hạ thủ lưu tình, thế nhưng thấy bộ dáng đối phương giống như muốn đưa chính mình vào chỗ chết. Trong lòng hắn cũng nổi lên tâm địa tà ác.
Nghệ Phong không hề tránh né, đấu khí trong cơ thể dọc theo kinh mạch mạnh mẽ xuất quyền. Đấu khí màu trắng nhạt an tĩnh mà bình ổn, hiện ra hào quang lóa mắt. So với khí thế của Bố Lan Địch còn lẫm liệt hơn.
Bố Lan Địch thấy Nghệ Phong không hề tránh né, trong ánh mắt cũng hiện lên tia tàn nhẫn. Đấu khí trong cơ thể hắn lại tiếp tục tăng vọt, trong nháy mắt đánh tới ngực Nghệ Phong.
Nghệ Phong cười nhạt một tiếng, đấu khí cũng mạnh mẽ đánh ra. Từng đạo đấu khí lấy tư thái quỷ dị tổ hợp cùng một chỗ. Đấu khí màu trắng nhạt kia cũng mạnh mẽ sáng thêm vài phần.
- Toái Phá!
Nghệ Phong hét lớn, giơ nắm đấm mạnh mẽ hướng về đối phương.
Bố Lan Địch kinh hãi, hắn có thể cảm giác được quyền này cuốn theo lực đạo long trời lở đất. Vốn cho rằng đối phương chỉ có tốc độ nhanh như thiểm điện, thật không ngờ thực lực của đối phương cũng mạnh tới tình trạng này. Hắn lắc mình muốn tránh né, thế nhưng với tốc độ của Nghệ Phong, đâu để hắn có cơ hội để tránh né.
Trong nháy mắt, nắm tay Nghệ Phong liền đập mạnh lên người Bố Lan Địch, bỗng chốc chỉ nghe thấy tiếng xương cốt nứt ra. Miệng Bố Lan Địch phun tiên huyết, bay ngược về phía sau.
Bởi vì hai cổ lực đạo cường đại đập vào từng đợt kình khí, giống như tàn sát bừa bãi trên hư không, thổi mái tóc Nghệ Phong dựng ngược.
Nghệ Phong thấy Bố Lan Địch bay ngược lại phía sau, liền cười lạnh. Thân pháp Mị Ảnh mạnh mẽ biến động đuổi theo Bố Lan Địch. Một cước hung hăng đá vào ngực hắn.
Rắc rắc...
Tiếng xương cốt vỡ nát vang lên một lần nữa, lúc này Nghệ Phong mới dừng cước. Nhẹ nhàng sửa sang một chút y phục của chính mình, quay về phía Bố Lan Địch nằm phun máu trên mặt đất nói:
- Khụ! Không ngờ ngươi yếu đuối như vậy!
Mấy người trông thấy tràng cảnh như vậy liền đứng ngây dại tại chỗ, kết quả xuất hiện quá nhanh, hầu như không để bọn họ kịp ý thưc: Chỉ một chiêu? Không, thời gian chưa đến một chiêu, Sư Cấp tam giai đã bị một quyền đánh gãy xương cốt? Chuyện này sao có thể như vậy?
Cho dù Nghệ Lưu vừa lĩnh hội một chút thực lực của Nghệ Phong, hắn cũng đứng bất động tại chỗ: Vừa mới hắn vẫn cho rằng tốc độ của Nghệ Phong mới đáng sợ nhất. Thật không ngờ thực lực của hắn cũng vô cùng cường hãn. Một quyền đánh Sư Cấp tam giai thổ huyết, ít thực lực của hắn phải đạt tới Sư Cấp ngũ giai. Chẳng lẽ hắn đã đạt tới ngũ giai?
Mọi người kinh hãi nhìn Nghệ Phong, niên kỷ như vậy, nếu như có thể đạt tới ngũ giai. Ngày sau cơ hồ khó có thể hình dung hắn thế nào?
Thượng Quan Vũ Phượng nhìn khóe miệng Nghệ Phong hiện lên nụ cười tà mị, trong lòng nàng tràn đầy tâm tư: Tuổi như vậy, thực lực đã đạt tới ngũ giai, nhất định là rồng trong loài người. Nhất định cũng chính là vị hôn phu trong mộng của chính mình. Thế nhưng... Một người như vậy, trong gia tộc lại cho rằng hắn không có giá trị. Mọi người đều đã đắc tội với hắn.
Với tốc độ của Nghệ Phong, bọn họ không chút nghi ngờ. Sau này Nghệ Phong sẽ trở thành một người siêu cường. Vốn là người thuộc về chính mình, chính mình lại nảy ý hủy hôn. Thượng Quan Vũ Phượng liền cắn môi, sắc mặt trắng bệch.
Nghệ Phong bước vài bước, nhìn Bố Lan Địch nằm bất động trên mặt đất, thản nhiên nói:
- Yên tâm, ngươi không chết được. Nhiều nhất cũng chỉ nằm tĩnh dưỡng một thời gian mà thôi. Hi vọng hãy nhớ kỹ lời ta, ta không thích nam nhân bên cạnh nàng. Cho nên ngươi hãy tránh xa nàng một chút.
Nghệ Phong nói xong, quay đầu về phía Thượng Quan Vũ nói:
- Đương nhiên, nếu như ngươi thực sự muốn nam nhân, cũng có thể đi tìm. Thế nhưng phải là người ngoài ba mươi tuổi, thực lực dưới Sư Cấp! Bằng không, nhất định bản thiếu gia sẽ phá hỏng.
Nghệ Lưu nghe Nghệ Phong nói, suýt nữa phá lên cười: Người ngoài ba mươi, thực lực dưới Sư Cấp. Rõ ràng người này không có tiềm lực trở thành cường giả. Chuyện này đối với mộng tưởng của Thượng Quan Vũ Phượng muốn tìm kiếm rồng trong loài người mà nói, không thể nghi ngờ đây chính là hình phạt lớn nhất.
Sắc mặt Thượng Quan Vũ Phượng trắng bệch, nhãn thần nàng nhìn Nghệ Phong lóe ra đầy hận ý.
Nghệ Phong không cần quan tâm, tiếp tục nói:
- Đương nhiên, ngươi có thể tìm người có thực lực cường hãn hơn ta, tới áp chế ta. Bất quá, bản thiếu gia nói ngươi biết, một khi bản thiếu gia ra tay. Cho dù bản thiếu gia đánh không lại, sau lưng bản thiếu gia còn một cổ thực lực đủ để chôn vùi hắn.
Nghệ Phong nói với Thượng Quan Vũ Phượng những lời này, chỉ muốn nói với gia tộc Thượng Quan: Không nên tới gây chuyện với hắn, sau lưng chính mình còn có một cổ thế lực lớn.
Quả nhiên, sau khi Thượng Quan Vũ Phượng nghe được, sắc mặt lại trắng thêm vài phần.
Khinh Nhu thấy vậy, nàng liền đỡ lấy Thượng Quan Vũ Phượng loạng choạng sắp ngã, quay về phía Nghệ Phong hừ lạnh. Thế nhưng cho dù tức giận, giọng nói của nàng vẫn nhỏ nhẹ như trước:
- Ngươi thực không biết xấu hổ khi dễ nữ nhân?
Nghệ Phong nhún nhún vai nói:
- Nhục người, ắt người nhục lại! Nếu như nàng có thể sỉ nhục ta, thậm chí gọi phụ thân nàng đến từ hôn không để ta còn chút thể diện. Tại sao bản thiếu gia không thể đối xử với nàng như vậy?
Khinh Nhu kinh ngạc, Nghệ Phong không bao giờ chịu thiệt, nếu như người khác nhục mạ hắn, hắn nhất định phải trả thù gấp bội.
Khinh Nhu thoáng liếc nhìn Thượng Quan Vũ Phượng, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Bố Lan Ny nhìn thấy Đường ca của chính mình vẫn nằm bất động trên mặt đất, nàng táo bạo nói:
- Nghệ Phong, Bố Lan gia ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Nghệ Phong cười cười, không chút phản ứng. Thoạt nhìn cảm thấy thương thế của Bố Lan Địch rất nặng, nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là ổn. Bố Lan gia chủ không phải kẻ ngu si, hắn sẽ không đơn giản đối đầu cùng Nghệ Phong, có thể thực lực của Nghệ Phong không đáng gì. Thế nhưng câu nói Nghệ Phong chốt lại, khiến hắn phải nghĩ đến thế lực sau lưng Nghệ Phong.
Nghệ Phong đã sớm phát hiện, ba đại gia tộc tại đế quốc âm thầm quyết đấu. Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn không kiêng kỵ bất cứ điều gì. Hắn hiện tại đã không còn lực lượng phân đến để đối phó với chính mình. Tất cả chuyện này đều do Điệp Vận Du nói. Bọn họ vì ngôi vị hoàng đế và lợi ích.