Mị Ảnh

Chương 135: Tần Y nhà ta không thích phế nhân




Hai đại Vương Cấp trừng mắt ngây dại tại chỗ: Thực không ngờ, nữ thần trong mắt bọn họ luôn luôn có chút ngạo ý, rõ ràng vì một người nam nhân mà bạo gan nói ra những lời như vậy. Điều này không thể nghi ngờ, chứng minh nàng yêu nam nhân kia tới cực điểm. Nàng không hề quan tâm tới hình tượng của chính mình trong tầm mắt mọi người.
- Không thể! Không thể nào!
Bọn họ không tin đây là chuyện thực, lắc đầu lia địa, nhãn thần liếc nhìn Tần Y, dường như muốn nhìn thấu ruột gan nàng.
Thế nhưng, khi bọn họ nhìn tới khuôn mặt lãnh tĩnh của nữ nhân trước mắt, đôi mắt long lanh như nước thản nhiên như không. Trong đáy lòng bọn họ phần nào tin đây chính là sự thực.
Trong đó có một Vương Cấp nhìn Tần Y không cam lòng, lạnh lùng nói:
- Hắn là ai vậy?
Câu nói mang theo sát ý, khiến Tần Y khẽ nhíu mày, nhìn ra phía ngoài thản nhiên nói:
- Ta không cần nói nhiều với ngươi như vậy. Ta đến đây, bất quá muốn nói với ngươi, về sau hi vọng không thấy các ngươi nữa mà thôi, cũng không muốn các ngươi đến phủ ta quấy rối cuộc sống của ta. Điều này sẽ làm phu quân ta không vui!
Câu nói này, khiến mọi người lại đứng sững sờ tại chỗ: Rốt cuộc là nam tử như thế nào. Lại khiến nữ thần biến thành như vậy.
- Ta thua cũng phải thua minh bạch. Rốt cuộc là ai mà khiến nàng nỗ lực như vậy?
Hai đại Vương Cấp cắn răng, nhìn Tần Y không cam lòng nói.
Đối với bọn họ mà nói, đả kích trong lòng vô cùng lớn, bọ họ là Vương Cấp trẻ tuổi nhất đế quốc Trạm Lam. Muôn vàn vinh dự bao quanh thân, đã sớm dưỡng thành suy nghĩ của bọn họ. Bọn họ cho rằng bất luận thứ gì trên thế giới này bọn họ đều có thể chiếm được. Mặc dù Tần Y một mực đóng chặt cửa để bọn họ ở ngoài. Nhưng bọn họ vẫn luôn tin tưởng, chung quy có một ngày nào đó, Tần Y sẽ chấp nhận bọn họ. Đây chính là sự tự tin một người 30 tuổi đã trở thành cao thủ Vương Cấp. Bọn họ cho rằng, bọn họ chính là nam nhân ưu tú nhất trên thế giới này.
- Xin lỗi! Ta không có nghĩa vụ giải thích với ngươi!
Ngữ khí nhàn nhạt, từ trên đài cao vang lên, tiếp đến chấn động hư không, truyền vào tai đám người vây xem.
Giọng điệu không chút cảm tình, khiến hai đại Vương Cấp nhìn Tần Y chằm chằm. Giờ khắc này bọn họ mới hiểu, vốn trong đáy lòng Tần Y chưa từng để ý tới bọn họ. Bọn họ không khác gì những người qua đường, không đáng quan tâm.
Nghĩ vậy, khuôn mặt hai người biến sắc, gân xanh bạo động khắp người. Đấu khí trong cơ thể cũng vì cổ tâm tình này, ức chế bắn ra. Khí cường đại phụt ra ngoài. Khiến lồng ngực đám người vây xem cảm thấy khó chịu. Toàn bộ đám người liền lùi lại phía sau vài thước.
Thế nhưng, khi bọn họ trông thấy sắc mặt Tần Y không chút thay đổi, toàn bộ đám người liền ngẩn ngơ suy nghĩ: Vốn nữ nhân này khiến thế nhân ngất ngây điên đảo, không ngờ thực lực cũng cường hãn như vậy.
- Chúng ta thua, thua không cam lòng. Thế nhưng, ta chỉ hi vọng trông thấy người kia, xem hắn rốt cuộc có tài cán gì?
Vương Cấp mặt áo bào xanh vẫn căn răng nói.
- Ta nói rồi, các ngươi không đủ tư cách gặp hắn!
Ngữ khí thản nhiên, cũng đủ để đả kích hai đại Vương Cấp tới mức phát cuồng.
- Ha ha! Không đủ tư cách? Hay là nàng không dám kêu hắn tới đây. Lẽ nào nàng lấy một kẻ hèn nhát nhu nhược, không dám gặp mặt mọi người sao?
Thanh âm càn rỡ vang vọng khắp đấu trường, truyền đi rất xa.
Giờ khắc này, sắc mặt Tần Y cũng đại biến, khuôn mặt nàng tinh xảo tới tột cùng, dường như kết thành tảng băng dày.
- Xin hãy tôn trọng. Bằng không, cho dù là Vương Cấp. Ta cũng khiến các ngươi sống không bằng chết.
Giọng nói đầy sát ý, khiến mọi người ngẩn ngơ: Không ngờ, Tần Y tao nhã thanh cao như vậy cũng nổi giận, chỉ vì người khác nói nam nhân của nàng là kẻ nhu nhược hèn nhát mà thôi!
- Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu như hắn không phải kẻ hèn nhát, vậy hãy ra đây. Để mọi người thấy hắn, xem hắn có xứng với nàng hay không?
Vương Cấp mặc áo bào xanh cười nhạt, trong giọng nói tràn đầy ý châm chọc.
Câu nói này, nhất thời khiến mọi người cảm giác được nhiệt độ xung quanh giảm xuống, chỉ thấy một luồng đấu khí giống như hàn băng từ trên cơ thể Tần Y phát ra, hiển nhiên nàng đang chuẩn bị xuất thủ.
- Lão bà! Nàng không cần so đo với đám người ngu ngốc này?
Giọng nói nhàn nhạt truyền tới tai mọi người, nguyên bản nhiệt độ vừa mới giảm xuống cũng khôi phục lại như cũ. Mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy một thiếu niên khẽ vọt tới bên cạnh Tần Y. Bàn tay to lớn ôm chầm lấy eo thon mềm mại của Tần Y.
- Sao đệ lại tới đây?
Tần Y vừa mới nổi giận, lúc này trông thấy Nghệ Phong, nàng thuận thế ngả vào trong lòng Nghệ Phong, ngữ khí tràn đầy nhu tình, nhẹ giọng hỏi.
Mọi người trông thấy tràng cảnh như vậy, nhãn thần bốc hỏa nhìn chằm chằm vào cánh tay Nghệ Phong đang ôm eo Tần Y. Nhãn thần hiện lên đầy vẻ đố kỵ, ánh mắt dường như muốn chém Nghệ Phong thành trăm mảnh.
- Hừ!
Nghệ Phong hừ lạnh, lực đạo cường đại trên tay mạnh mẽ kéo Tần Y vào trong lòng.
Tần Y giận dữ liếc nhìn Nghệ Phong, trong lòng thầm trách hành động của hắn. Thế nhưng nàng vẫn để hắn tùy ý ôm chính mình.
Dường như dáng vẻ e thẹn, nhất thời khiến mọi người thất thần, rốt cục toàn bộ đám người cũng tin lời nói của Tần Y là thật. Nguyên bản nàng thực sự đã có nam nhân. Hỗn đản này quá đáng ghét. Kháo, hắn có tư cách gì để nữ nhân xinh đẹp như vậy ngả vào lòng.
Nghệ Phong lạnh lùng nhìn hai đại Vương Cấp trước mắt, trong lòng cười nhạt: Vốn chỉ biết Tần Y không thể giải quyết nhanh gọn, nhưng không nghĩ chính mình phải đứng ra. Bất quá hai người này gây sự. Nếu như chính mình thực sự không đứng ra, tùy ý để Tần Y ở đây đối kháng cùng bọn họ, chính mình không đáng làm nam nhân. Tự thân tự cung là vừa.
Quan trọng là, Nghệ Phong không muốn thế nhân nói nam nhân của Tần Y là kẻ nhu nhược nhát gan. Tuy rằng chính mình không sao, thế nhưng dù sao chính mình nên suy nghĩ vì Tần Y. Chuyện trước mắt, chính mình giúp nàng là tốt nhất.
Tần Y say đắm nhìn nam nhân trước mắt. Tuy không biết hiện tại thực lực của hắn mạnh tới cỡ nào. Thế nhưng chắc chắn không phải đối thủ của Vương Cấp, cho dù như vậy, hắn vì chính mình mà đứng ra. Điều này cũng khiến nàng vô cùng cảm kích.
Hai đại Vương Cấp chằm chằm nhìn Tần Y nằm gọn trong lòng Ngệ Phong, hai người vô cùng kinh ngạc. Đồng thời lửa giận trong lòng bộc phát, thậm chí trên trán nổi cả gân xanh.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ, nữ thân trong lòng chính mình luôn luôn cao quý lãnh ngão lại vì một nam nhân, mà hiện ra dáng vẻ giống như chú chim nhỏ nép vào trong lòng người khác như vậy.
- Ngươi chính là nam nhân của Tần Y?
Giọng điệu đầy ý khiêu chiến, từ miệng Vương Cấp thốt ra.
- Sao nào? Lẽ nào ngươi có điều gì cần chỉ giáo?
Nghệ Phong nhìn đối phương mỉm cười, ngữ khí nhàn nhạt, không hề để ý giọng điệu phẫn nộ của hắn.
- Chỉ giáo? Ta đây không dám! Bất quá, nếu như ngươi biết điều, hãy mau rời xa Tần Y.
Giọng nói vô cùng lạnh lùng, truyền tới lỗ tai Nghệ Phong, khiến hắn hơi chút dại ra.
- Chuyện này... Ta có thể hỏi ngươi được không? Khi mẫu thân ngươi sinh ngươi, có phải không đính kèm bộ não?
Giọng điệu thản nhiên, khiến mọi người bật cười. Bất quá, mọi người đều nhìn Nghệ Phong bằng ánh mắt khâm phục: Dám mắng Vương Cấp không đầu óc. Coi như cũng ngươi cũng có chút khí phách.
Quả nhiên, Vương Cấp mặc áo bào xanh tức giận đến mức thân thể run lẩy bẩy. Ngón tay chỉ thẳng vào Nghệ Phong, há miệng nói:
- Ngươi... Ngươi...
Một lúc lâu hắn cũng không nói thành lời.
- Khụ! Mẫu thân ngươi không chỉ không sinh ngươi không chút đầu óc. Nguyên lai đầu lưỡi cũng thiếu. Thành một kẻ nói lắp! Hài tử, mau về nhà đi! Nhà Tần Y của ta không thích những kẻ tàn tật như ngươi. Nguồn: http://thegioitruyen.com
- Hizzz...
Mọi người đều ôm bụng cười. Quả thực tên tiểu tử này mắng chửi người khác rất khá.