Mị Ảnh

Chương 132: Quấy rầy ngoại công




Ám hương kéo tới, mát lòng mát dạ!
Nghệ Phong đi tới gian phòng, chỉ thấy Tần Y ngồi lẳng lặng một góc đọc sách, rất thanh nhã yên tĩnh.
Vừa mới nhập thu không lâu, Tần Y mặc trên mình bộ váy lụa màu tím nhạt. Thân thể đẫy đà thơm mát toát lên vẻ quyến rũ. Khuôn mặt trắng trẻo như thiên thần, phẳng lặng như nước, vô cùng mịn màng.
Đôi đỏ mọng đẹp như vẽ, phối hợp cùng mũi ngọc tạo lên vẻ kiều mị thanh tú tuyệt luân. Khuôn mặt đầy đặn, đôi mắt thu thủy không gợn sóng mị hoặc tự nhiên, đảo mắt nhìn quanh thả ra cổ phong tình mê người.
Đôi mắt nhẹ nhàng chớp động, đôi gò bồng êm dịu mà non mềm cơ hồ xé rách y phục. Eo thon mảnh khảnh tựa hồ không đủ dịu dàng nắm chặt. Đôi gò bồng tròn trĩnh đầy sức sống gồ lên toát ra độ cong hoàn mỹ. Đùi đẹp mềm mãi hơi uốn lượn càng tô thêm vẻ quyến rũ.
Nghệ Phong không ngờ, một năm không gặp. Tần Y đã trưởng thành tới mức hấp dẫn như vậy. Nghệ Phong nhìn nàng cảm thấy miệng lưỡi khô rát.
Dung nhan mỹ lệ đạt tới cấp bậc yêu nghiệt, thân thể lồi lõm phối hợp vô cùng tinh tế khiến người ta hồn bay phách tán. Mị hoặc thiên thành, thả ra muôn vàn phong tình và lực mị hoặc tới cực điểm.
Nghệ Phong vận chuyển Lăng Thần Quyết, ngăn hỏa diễm tại bụng dưới bốc lên. Yết hầu cuồn cuộn không ngớt, bước từng bước tiếp tục nhìn bộ dáng thiên thần kia.
Dường như Tần Y cũng đã nhận ra, nàng khẽ ngẩng đầu đưa hai cặp mắt long lanh nhìn lại, bóng người cao ngất, khiến quyển sách trên tay nàng rơi mạnh xuống đất. Sửng sốt hồi lâu, khuôn mặt tuyệt mỹ thanh nhã toát lên dáng vẻ tươi cười phấn chấn. Thân thể bốc hỏa càng hấp dẫn ánh mắt của Nghệ Phong.
- Đệ tới khi nào?
Tần Y vui vẻ hô lớn, quần áo tung bay, nhanh chóng chạy về phía Nghệ Phong.
Ký ức trong tâm tư Nghệ Phong dâng trào, hắn không kiềm chế nổi, liền dùng Thuấn Di thoáng chốc di chuyển tới bên cạnh Tần Y. Hắn giang hai tay mạnh mẽ ôm thân thể Tân Y vào lòng.
- Tần Y tỷ! Ta đã trở về.
Giọng nói nhàn nhạt toát lên sự thượng nhớ vô hạn. Tần Y cũng giang tay ôm chặt Nghệ Phong, đầu kề sát vào ngực Nghệ Phong, tựa hồ có thể nghe được trái tim Nghệ Phong đang đập thình thịch. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đối với Tần Y mà nói, không ai quan trọng hơn người trước mắt chính mình. Nếu như không phải vì chờ hắn, có thể nàng đã sớm rời khỏi Đế Đô.
Nghệ Phong nghiêng đầu đè lên đôi vai mềm mại của Tần Y, hỏi nói say lòng, cũng không thỏa mãn. Bàn tay to lớn bắt đầu không an phạn từ từ di chuyển, rất nhanh tiến tới địa phương tròn trĩnh trên cơ thể Tần Y. Sự co dãn và nị hoạt kinh người khiến tâm hồn Nghệ Phong rung động, không kiềm chế nổi đôi tay càng lúc hoạt động càng mạnh.
- Uhm...
Tần Y dễ dàng cảm nhận được, nàng đẩy mạnh Nghệ Phong ra. Nàng giận dữ mặt mũi đỏ bừng liếc nhìn Nghệ Phong, trong lòng có chút bàng hoàng.
- Không được làm bậy.
Thanh âm Tần Y vang lên.
Nghệ Phong không để ý tới vẻ xấu hổ của Tần Y, lại lần nữa ôm Tần Y thật chặt, lực lượng cường đại dường như muốn đưa Tần Y dung nhập vào cơ thể chính mình. Khiến Tần Y cảm thấy có chút khó thở.
- Tần Y tỷ! Ta rất nhớ tỷ! Mỗi giây mỗi khắc ta đều suy nghĩ về tỷ.
Thanh âm trầm thấp khiến thân thể Tần Y mềm nhũn, đôi mắt nhìn thẳng vào ngực Nghệ Phong, nói:
- Ta cũng vậy! Ta vẫn luôn ở Đế Đô chờ đệ.
Câu nói này, khiến Nghệ Phong không thể kiềm chế được. Dường như tình cảm trong lòng hắn mạnh mẽ dâng trào, điên đảo nâng khuôn mặt Tần Y lên, hung hăng hôn cái miệng nhỏ đỏ hồng của nàng.
- A! Không!
Tần Y nghiêng người tránh né, thế nhưng Nghệ Phong không để nàng có cơ hội. Lại lần nữa nắm lấy khuôn mặt Tần Y, hung hăng hôn nàng.
- A...
Tần Y đang định nói gì đó, bỗng nhiên cảm thấy đôi môi đỏ mọng của chính mình được hâm nóng, lúc này không nói thêm lời nào. Tần Y ngoái đầu dường như muốn nổi lên trên, thế nhưng dáng dấp khiến người ta say đắm tới cực điểm, Nghệ Phong không thể thấy được.
Nghệ Phong thỏa thích chiếm đoạt ngọc dịch hương tân của Tần Y, Tần Y cố sức đánh Nghệ Phong. Sau cùng cũng không phản kháng lại, nàng giang tay ôm Nghệ Phong, tùy ý để hắn quấy đảo trong miệng chính mình.
Dường như Nghệ Phong thấy chưa thỏa mãn, ôm thật mạnh eo thon của Tần Y, cánh tay trực tiếp thâm nhập vào trong áo, bàn tay dán vào làn da trắng mịn nóng hổi, cảm giác mịn màng tới cực điểm.
- Khụ! Khụ...
Vài tiếng ho nhẹ, nhất thời khiến Tần Y phản ứng. Nàng giống như con mèo nhỏ bị chấn kinh, đẩy mạnh Nghệ Phong ra xa, hầu như khuôn mặt hồng có thể chảy máu.
Nhớ tới vừa nãy chính mình không thể tránh được Nghệ Phong tấn công, nàng trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong. Thế nhưng trong lòng thực sự không chút hận ý.
Giận dữ, giận dữ mang theo ngàn vạn phong tình. Khiến Nghệ Phong suýt nữa ngây dại trong nhãn thần của Tần Y. Nghệ Phong nắm chặt bàn tay nhỏ bé mềm mại chuẩn bị chạy trốn khỏi bàn tay chính mình. Quay đầu nhìn về phía hỗn đản phá hư chuyện tốt của chính mình.
Tần Y cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể để Nghệ Phong tùy ý cầm lấy. Bất quá, nàng nhớ tới tràng cảnh vừa nãy, trong lòng nàng bốc hỏa. Đối với nam nhân trước mắt, quả thực trong lòng nàng luôn tồn tại loại tình cảm khó tả, ngay cả chính mình cũng không thể nghĩ ra...
- Ngoại công!
Nghệ Phong trông thấy lão nhân đứng trước cửa, tinh thần phấn chấn. Hắn liền vui vẻ hô lớn.
Lâm Hạo Nhiên trông thấy hai người trước mắt tay nắm chặt tay, nghĩ tới tràng cảnh chính mình chứng kiến. Trong lòng khỏi khỏi cười khổ. Tuy rằng biết cảm tình của hai người, thường nhân khó có thể lý giải. Thế nhưng không ngờ...
Lâm Hạo Nhiên nhìn tôn nữ do chính mình nuôi dưỡng xinh đẹp tuyệt trần, lại nhìn nhìn cháu ngoại trai của chính mình, cũng không biết nói gì.
- Chuyện này, ngoại công...
Nghệ Phong thấy Lâm Hạo Nhiên nhìn khắp thân thể chính mình, không khỏi cười ngượng. Mà sắc mặt Tần Y càng lúc càng hồng, khiến hai nam nhân ngây dại nhìn nàng. Nghệ Phong hận không thể lại lần nữa hôn lên môi nàng.
- Ha ha, ta đã già. Mắt không còn tốt, vừa nãy cũng không thấy gì cả.
Câu nói này của Lâm Hạo Nhiên, nhất thời khiến vành tai của Tần Y cũng trở nên bừng đỏ. Nàng giận dữ nhìn Nghệ Phong, muốn giãy khỏi vòng tay của hắn. Nhưng Nghệ Phong để nàng có bất cứ cơ hội nào. Nàng tức giận liền bấm mạnh vào bên hông Nghệ Phong.
- A...
Lâm Hạo Nhiên nhìn nữ nhân trước mắt đang liếc mắt đưa tình, khóe miệng toát lên vẻ tươi cười.
- Được rồi! Hai người các cháu cũng không muốn ta trông thấy chuyện tình này. Nghệ Phong, e là cháu đã quên ngoại công. Tý nữa còn phải tới gặp ta!
Nghệ Phong cười ngượng, lại lần nữa đưa tay cố trườn tay tàn phá khắp hông Tần Y:
- Sao có thể ah! Ta nghe phúc bá nói, ngoại công đang buôn bán bên ngoài, lúc này mới không tới tìm người.
Lâm Hạo Nhiên cười ha hả:
- Được rồi, về điểm tâm tư này của tiểu tử cháu ta còn không biết. Y Y, tiểu tử này rất xấu rồi. Sau này không thể chiếm tiện nghi với nàng.
- Gia gia! Người nói gì vậy?
Tần Y liếc mắt nhìn Lâm Hạo Nhiên, xấu hổ nói.
- Ha ha!
Lâm Hạo Nhiên vui vẻ cười, đối với tiểu nhi nữ này, hắn vô cùng yêu thương. Tuy ít khí gặp Nghệ Phong, thế nhưng gặp lại, trong lòng không kiềm chế nổi yêu thương.
- Được rồi, hai người các cháu vừa mới gặp lại. Chắc chắn còn rất nhiều lời muốn nói. Một lúc nữa các cháu hãy tới gặp ta.
Quả thực Lâm Hạo Nhiên rất thoải mái, quay về phía Nghệ Phong mỉm cười, bước từng bước quay trở ra.
Nghệ Phong nhìn nữ nhân trước mắt toát lên vẻ xinh đẹp quyết rũ, mị hoặc tới cực điểm. Hỏa diễm trong lòng hắn vừa mới áp chế, lại lần nữa chồm dậy. Quả thực mị hoặc của Tân Y không hề thua kém Điệp Vận Du.