[Mewgulf] Em Là Món Quà Của Anh

Chương 51: Đúng Là Trúng Tiếng Sét Ái Tình Với Em Ấy.



Trong phòng khách, ba mẹ ngồi ở giữa, hai chị em ngồi ở hai bên, Mew ngồi một mình ở giữa đối diện với ba mẹ mình.

Cả nhà đều đang nhìn anh, chờ anh nói chuyện.

Dưới ánh nhìn của cả nhà làm anh còn căng thẳng hơn lúc thi lấy bằng tiến sĩ nữa, không, còn hơn cả lúc ký hợp đồng quyết định sự sống còn của công ty năm năm trước nữa.

Cầm ly nước lên nhấp một ngụm, anh mới cắn răng nói ra một câu:

“Con có người yêu rồi.”

...

Sau năm giây phản ứng chậm, mọi người rốt cuộc cũng phản ứng lại.

“Thì tốt chứ sao nào, con mẹ cũng gần ba mươi rồi. Có người yêu là được rồi, sao lại lo lắng như học sinh tiểu học giấu mẹ có người yêu vậy chứ!” Mẹ anh cười cười đùa nói.

“Là con trai.”

...

Lại một khoảng im lặng, nhưng lần này là Mew lên tiếng nói trước.

“Em ấy năm nay hai mươi tuổi, đang là sinh viên ở trường con dạy.”

“Con... Con mới về nước mới được có ba tháng mà, quen nhanh vậy à?” Ba anh cố gắng nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

“Dạ, bọn con chính thức quen nhau cũng gần ba tháng rồi ạ.”



“Hả!!!” Giọng Prim cao hơn hẳn hai tông.

“Anh hai, anh về nước ba tháng, mà anh chính thức quen người ta cũng gần ba tháng? Cái này... Cái này là trúng tiếng sét ái tình hả anh?”

Mew ngẩn đầu nhìn ba mẹ đều không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh, trên mặt cũng không có biểu cảm gì cả. Anh lúc này cũng không đoán được họ đang nghĩ gì.

Anh cắn răng nói liền một hơi.

“Em ấy không giống với người kia, em ấy tốt hơn người đó gấp trăm nghìn lần. Không không, không thể so sánh em ấy với người đó được, hắn không đáng được so sánh với em ấy! Xin ba mẹ hãy tin con! Con thật sự yêu em ấy!”

Nói xong Mew cúi gằm mặt xuống, cằm đã sắp chạm vào cổ của anh rồi.

Ba Mew nhìn anh, ông chỉ thở nhẹ một tiếng rồi cầm li nước lên uống một ngụm.

“Con bình tĩnh đã, ba có nói là không tin đâu. Ba chưa bao giờ thấy con căng thẳng đến như vậy đấy. Người đó có vẻ là người rất quan trọng với con nhỉ? Ba có chút tò mò, nói cho ba biết được không? Bởi vì ba biết con trai ba là một người lý trí, có bản lĩnh, có khả năng nhìn nhận và phán đoán. Nên yên tâm, ba không có ý kiến gì với bạn đời của con. Ở cùng con, chứ không ở cùng ba!”

Ông nói nửa đùa, nửa thật. Tin tưởng anh, nhưng anh phải chịu trách nhiệm với hành động của bản thân mình, không ai có thể gánh vác thay anh.

“Ừm, ba con nói đúng, có gì từ từ nói, mẹ không vội.”

“Em nữa, em cũng vậy.”

Chỉ có chị Ice là nhún vai tỏ vẻ tùy ý.

Vậy là Mew hít sâu, sắp xếp lại từ ngữ đang loạn xạ trong đầu mình để bắt đầu câu chuyện.

“Con, đúng là trúng tiếng sét ái tình với em ấy. Nhưng... Là từ bốn năm trước đây.”

Câu sau đã gợi dậy sự tò mò của cả nhà một cách triệt để. Họ tò mò một người như thế nào có thể làm cho cậu con trai nhìn thì có vẻ thân thiện, gần gũi nhưng thật ra là tảng băng ngầm nghìn năm của mình tan chảy, mà nhìn bộ dạng này là triệt để chảy thành nước, bốc thành hơi luôn rồi. Làm gì có ai hiểu con cái hơn ba mẹ. Nhưng để có được sự tin tưởng, gần gũi của anh là cả một quá trình.



“Khi mới ra nước ngoài, con mỗi ngày đều cảm thấy có lỗi với ba mẹ, với chị và với em gái. Toàn bộ tất cả những gì mọi người phải trải qua đều do sự nông nổi, bồng bột của con gây ra.

Một mình ở một nơi xa lạ, không hợp đồ ăn ở đó, cô đơn và áp lực khiến con bị stress lâu ngày dẫn đến trầm cảm.”

Anh nói đến đây thì cả nhà đều im lặng, anh cũng cần dừng lại một chút để cho bản thân mình bình tĩnh.

“Con... Con đã lén trở về nước mà không cho ba mẹ biết. Đứng nhìn ba mẹ từ xa, thấy hai người đầu đã hai thứ tóc nhưng lại phải chạy ngược chạy xuôi vất vả. Nhưng vì không muốn con ở lại nơi này đau buồn nên dù cực, dù khổ cũng để con đi ra nước ngoài học.

Con nhìn thấy chị Ice tất bật đi lại trên đôi giày cao gót đến nỗi gót chân đã rướm cả máu, nhưng vẫn cười nói rất tươi chào hỏi khách hàng.

Mọi người không có thời gian ăn một bữa cơm đàng hoàng, lúc nào cũng vội vàng ăn tạm bợ, khiến tim con như muốn vỡ tan ra.”

“Không sao, không sao. Chả phải là con giúp chúng ta xử lý, vượt qua mọi thứ sao.” Mẹ anh an ủi.

Hai bàn tay anh bấu chặt vào đầu gối đến nỗi gân tay đều nổi hết cả lên.

“Con thật sự xin lỗi ba mẹ.”

“Làm, làm sao vậy?” Mẹ anh cũng bị anh làm cho sợ hãi khi thấy anh cúi gằm mặt xuống, nói lời xin lỗi.

Trong giọng nói của anh chất chứa sự đau đớn, ân hận, còn có chút run rẩy.

Đây là điều mà ba mẹ chưa bao giờ nghĩ sẽ nhìn thấy ở trên người của anh.

Lúc trước dù thời gian học cấp một, cấp hai anh có chút tự ti về bản thân nhưng cũng sẽ không đến nỗi như thế này.

Rốt cuộc, ở nơi mà bọn họ không nhìn thấy. Anh...đã trải qua những gì?