Mèo Nhỏ Nổi Quạu Thật Đáng Yêu

Chương 2: GƯƠNG MẶT ĐÓ CÓ VẺ QUEN QUEN



"Này, cậu kia, cậu có xuống khỏi người tôi ngay không hả?" Anh chàng này bị cậu bất thình lình xô ngã rồi lại bị cậu bất ngờ ngồi lên. Sau khi anh ta đón nhận hai cái bất ngờ thì hiện tại đang nằm bẹp dưới đất, dưới thân cậu… Anh ta đang dùng giọng điệu vô cùng cáu gắt nói với cậu.

Rồi, xong, hóa ra là thế, cậu hiểu ra tại sao mình thấy êm thay vì đau rồi, là vì…

Thấy người mình giường như đang nằm trên thân người nọ cậu thầm chửi một câu “ Đệt, tình huống c.h.ó má gì đây, hai đứa con trai…”

Bắt đầu từ hồi tiểu học cậu đã vô tình biết được xu hướng tính dục của mình, cậu không cố nguỵ trang chính mình, thậm chí cũng không ít người biết chuyện đó. Chẳng qua vẻ ngoài cậu vốn lạnh lùng nên mọi người nhìn qua không biết thì vẫn không biết, nhưng có hỏi thì cậu cũng không ngại nói, không có tình cảm vượt qua tình bạn với người khác giới thì có sao chứ?!

Mà tình huống này làm cậu không khỏi hơi khó xử, vậy là cậu lập tức nhảy ra khỏi người người kia vội vàng nói câu xin lỗi:

"A! Xin lỗi cậu, tại vội quá nên tôi không cố ý, cậu xem bị thương ở đâu không, tiền thuốc tôi chịu."

Cái tên kia sau khi vút bỏ cái gánh nặng trên lưng khó khăn ngồi dậy.

Khoảnh khắc hắn chạm mắt với cậu, ánh mắt ấy hiện lên sự giận giữ:

"Mịa nó chứ, cậu vội vội vàng vàng cái gì hả? cậu có mắt không đấy? mắt cậu lúc chạy để đâu thế hả? Hay mắt cậu để trưng à? Cậu ngã đè gãy lưng tôi rồi cậu biết không hả? Hôm nay ngày gì mà sui sẻo thế không biết…"

Chưa kịp nói tiếp câu tiếp theo, Dương An Đình vội vàng chặn miệng cậu ta trước khi lỡ giờ khai giảng.

"Cậu nói đủ chưa, tôi đã nói xin lỗi tiền thuốc tôi chịu rồi mà. Với lại cậu cũng đâu phải loại dặt dẹo mà hở tí gãy tay gãy lưng các kiểu. Cậu đang ăn vạ tôi đấy à? Cậu có định đi tham dự lế khai giảng không thế, cậu chỗ nào chầy xước thì tôi chịu tiền thuốc, được chưa, giờ đi khai giảng không muộn rồi, tôi không muốn đi muộn đâu.".

"Thời gian cậu nói nhiều hơn tôi đấy." Không hiểu sao anh thấy người này có chút quen mắt, kỳ lạ là không có cảm giác xa lạ.

"Tôi chặn miệng cậu thôi, lỡ nhiều thời gian rồi" , Dương An Đình phản bác.

"Tôi không cần cậu chịu tiền thuốc, tôi cần cậu chịu trách nhiệm việc làm tôi tổn thương tinh thần, cậu làm tôi sang chấn tâm lí."

"Sang chấn tâm lí?", thật là hết nói nổi, cái tên này thế mà lại đối với cậu nói cái gì mà sang chấn tâm lý...

"Đang đi tự nhiên bị người ta bất ngờ xô ngã thì có sang chấn tâm lí không?"

An Đình trước giờ đều chịu trách nhiệm cho mỗi việc mình gây ra, nên lần này cũng không ngoại lệ. Với lại việc cũng lỡ nhiều thời gian khai giảng nên cậu cũng mau chóng đồng ý luôn.

"Được."

Hai người đều đồng thời thêm tài khoản zalo của đối phương.

"Sau này có việc nhờ cậu không được từ chối, đây là cậu nợ tôi nha." Cậu trai kia nói.

"Được. Một việc thôi, trong khả năng thì tôi sẽ giúp cậu." Dương An đình thẳng thắn đồng ý.

Cậu bạn kia không nói gì, chỉ nhoẻn miệng cười mỉm xong mau chóng rời đi.

Dương An Đình cũng mau chóng đi vào hội trường, vì cậu vào muộn nên chỗ ngồi cũng chật kín cả rồi. Cũng may khi đi đến địa bàn lớp cậu gặp được cô giáo.

Cô thấy cậu liền nhận ra cậu học sinh này là của lớp mình.

Cô có ấn tượng với gương mặt cậu từ ngay hôm nhận lớp, gương mặt có thể nói là đẹo trai, da trắng, trông có vẻ lạnh lùng, đặc biệt điểm thi cấp ba của cậu chàng này khá cao,điểm tổng cậu ấy đứng thứ hai trong danh sách tuyển sinh, là một hạt giống vô cùng tốt.

"Em là An Đình lớp 10A1 đúng không."

Cậu cũng mờ mờ nhận ra hình như đây là cô chủ nhiệm lớp mình thì phải. Cậu có tài học cao siêu là thế chứ động tới việc nhớ mặt người khác ngay trong lần gặp đầu tiên là điều dì đó có vẻ khá khó khăn. Trừ trường hợp đặc biệt là tên kia, cái tên mà cậu va phải đó. Cậu thấy cô đứng ở hàng ngũ lớp mình nên chắc đây là cô chủ nhiệm rồi. Cậu suy nghĩ một hồi sau đó nhanh chóng đáp:

"Vâng em là Dương An Đình lớp 10A1 ạ."

"Em đến muộn vài phút rồi, cũng may vừa kịp sắp bắt đầu buổi lễ, em vào chỗ đi, chỗ ngồi xếp theo số thứ tự của em trong danh sách lớp."

Nói xong cô chỉ tay cào chiếc ghế trống thứ năm hàng một trong dãy. Cậu thầm nghĩ “ may thật”

Nhưng sau đó cậu để ý chiếc ghế đầu tiên của dãy bị trống “ không nhẽ cái tên này còn đến muộn hơn mình à?”

Nghĩ vậy xong cậu trược tiếp đi về chỗ ngồi của mình.

Buổi lễ khai giảng đã vang lên tiếng nhạc báo hiệu bắt đầu. Thầy giáo tổng phụ trách mặc bộ vest nghiêm trang bước lên bục sân khấu, lại là cái câu thuyết trình quen thuộc không thể quen thuộc hơn:

[ CHÀO MỪNG QUÝ VỊ ĐẠI BIỂU, KHÁCH QUÝ CÙNG TOÀN THỂ CÁC GIÁO VIÊN VÀ CÁC EM HỌC SINH ĐÃ ĐÉN DỰ LỄ KHAI GIẢNG NĂM HỌC 2021-2022 CỦA TRƯỜNG TRUNG HỌC PHỔ THÔNG CHU KHÁNH .]

Sau đó là màn giới thiệu mấy ông bà đại biểu gì đó dài lê thê, mỗi lần xong học sinh lại phải bồi them một chàng pháo tay. Tiếp theo là thầy hiệu trưởng lên thuyết trình các thứ...

[ KÍNH THƯA CÁC QUÝ VỊ ĐẠI BIỂU CÁC THẦY GIÁO CÔ GIÁO

THƯA CÁC BẬC PHỤ HUYNH CÙNG TOÀN THỂ CÁC EM HỌC SINH THÂN MẾN

LỜI ĐẦU TIÊN XIN CHO PHÉP TÔI THAY MẶT NHÀ TRƯỜNG GỬI LỜI CHÀO, LỜI CHÚC TỐT ĐẸP ĐẾN CÁC...





…]

Thầy hiệu trưởng diến một bài thuyết trình đầy văn vẻ và dài lê thê mãi chưa thấy hồi kết. Cái gì mà “ khi sắc thắm hoa phượng trên cành đã không còn nữa” sau đó lại đến lá phượng, quả phượng các kiểu, sau đó lại quẹo qua cái gì mà “ báo hiệu sự đổi mới trong ngành giáo dục” , sau lại nêu kết quả trường đạt được trong năm qua, kết quả thi đại học lại đến kết quả thi học sinh giỏi, nghe đã thôi đã thấy mệt mệt rồi, còn phải ngồi bao nhiêu nữa.

Dương An Đình quay qua nhìn mặt mấy đứa bạn đứa nào đứa nấy mặt liệt vô cảm xúc, có mấy đứa hàng cuối có vẻ nói chuyện sôi nổi hơn, mà nghĩ lại việc quái gì cậu phải nghe nhỉ?

Trước giờ cậu có bao giờ nghe mấy câu diễn thuyết trong giờ chào cờ đâu, khai giảng mấy năm trước cũng vậy. Chắc lần này đổi môi trường cậu cần cập nhật thông tin nên nghe thôi vậy.

Cuối cùng cũng đến hồi kết của thầy hiệu trưởng:

[ TRƯỜNG CHÚNG TA LÀ NGÔI TRƯỜNG CÓ BỀ DÀY LỊCH SỬ CÙNG HỆ THỐNG GIÁO DỤC TỐT NHẤT THÀNH PHỐ VÀ CŨNG NẰM TRONG TOP ĐẦU CẢ NƯỚC. CHÚNG TA LUÔN TIÊN PHONG ĐI ĐẦU VỀ THÀNH TÍCH GIÁO DỤC TRÊN MỌI LĨNH VỰC. THẦY MONG TẤT CẢ CÁC EM HỌC SINH ĐI SAU HÃY NOI GƯƠNG CÁC ANH CHỊ ĐI TRƯỚC LÀM TRƯỜNG CHÚNG TA NGÀY MỘT PHÁT TRIỂN. XIN CẢM ƠN, CHÚC CHO BUỔI LỄ THÀNH CÔNG TỐT ĐẸP]

Thầy giáo tổng phụ trách lại đi lên tiếp tục chương trình:

[ CẢM ƠN LỜI ĐỌNG VIÊN TỪ THẦY HIỆU TRƯỞNG, TIẾP TỤC CHƯƠNG TRÌNH, XIN MỜI HỌC SINH CHU THIÊN ÂN – HỌC SINH ĐỨNG ĐẦU KÌ THI TUYỂN SINH LÊN ĐẠI DIỆN CHO TOÀN THỂ HỌC SINH LỚP 10 LÊN PHÁT BIỂU…]

“ Cuối cùng cũng sắp thấy được cái tên đứng trên mình một hạng rồi” – Dương An Đình nghĩ.

Một bóng người cao cao từ trong cánh gà bước ra, ánh đèn tập trung rọi thẳng vào thiếu niên ấy, gương mặt có vẻ quen quen.

Dương An Đình:

“…”