Mèo Hoang Của Học Bá Quá Quyến Rũ

Chương 2: Một cái ôm trong 5 phút



Phàm Độ lập tức trợn to hai mắt, ĐM đây là cái quái quỷ gì?!

Những người khác bị lôi tới bên trong phòng giáo vụ cũng chậm chạp không muốn động thủ, Chủ nhiệm liền đập bàn tức giận mắng, "Ai không ôm thì trực tiếp trừ điểm và thông báo phê bình trước toàn trường!"

Các bạn học phi thường tự giác, giống như airpods liền tự động ghép thành đôi, nhìn chung quanh toàn bộ phòng giáo vụ, chỉ dư lại Phàm Độ cùng Tạ Cố.

Phàm Độ đem Tạ Cố từ trên xuống dưới đánh giá một hồi, không phải O, ôm một chút cũng không sao đâu nhỉ, cậu cực kỳ không tình nguyện mà nhích lại gần, mở ra vòng tay nói, "Ôm một cái nào."

Tạ Cố liếc mắt nhìn hắn, còn kém đem chữ "Cút" viết ở trên trán thôi.

Hắn không tình nguyện, Phàm Độ càng không tình nguyện, vừa định bỏ của chạy lấy người, thanh âm của thầy chủ nhiệm liền vang lên, "Các em dám không ôm! Nhanh lên ——!"

Phàm Độ không dám chần chừ, một tay đem Tạ Cố kéo vào trong lồng ngực của mình, tay chân vừa mới tiếp xúc trong chớp mắt, Phàm Độ rõ ràng cảm giác được Tạ Cố bỗng chốc run rẩy.

Sợ ôm?

Phàm Độ coi như là người thành thật, chỉ là ôm hờ eo Tạ Cố, không có ôm hết người vào lòng, tâm trạng có phần bay đi chỗ khác đi, nói thầm một câu, "Eo thon đấy."

Tạ Cố kề sát lại lỗ tai Phàm Độ, thở ra hơi thở ấm áp, thanh âm còn mang theo một chút trêu tức, "Thon không?"

Phàm Độ lỗ tai liền lập tức tê dại, âm thanh xung quanh liền ong ong, đồng tử đột nhiên co rụt lại, cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần.

Tạ Cố tay dọc theo phía sau lưng Phàm Độ dần dần hạ xuống, "Nghiêm túc như vậy làm cái gì, đến cười với anh đây một cái......"

Phàm Độ hung hăng nhéo mông cậu ấy một phen, "CMN cậu có phải hay không bị bệnh ——"

Chủ nhiệm lúc này hô, "Còn bốn phút!"

Trên mặt Tạ Cố vẻ nghiền ngẫm càng thêm rõ ràng, Phàm Độ bỗng nhiên có một loại cảm giác không ổn sắp đến.

Hai người hiện tại là tư thế mặt đối mặt ôm nhau, Tạ Cố chóp mũi dọc theo cổ Phàm Độ chậm rãi tới lui tuần tra trượt xuống, hô hấp phun làn da non mịn, khiến cho nó hơi run rẩy.

Phàm Độ đột nhiên run run, vừa muốn đem cậu ấy nhanh đẩy ra.

Lúc này chủ nhiệm bỗng nhiên hô một câu, "Ai dám buông tay ra thì coi chừng tôi!"

Phàm Độ hung hăng cắn môi một chút, bất đắc dĩ lại ôm lấy Tạ Cố.

Chủ nhiệm nhìn đồng hồ bấm giây tính giờ, "Còn ba phút!"

Phàm Độ hung hăng cảnh cáo Tạ Cố, "CMN nếu cậu dám ——"

Tạ Cố nhìn hắn một cái, bên khóe miệng lộ ra ý cười, cười giễu cợt, "Không biết pheromone của cậu vị gì ta."

Cậu bỗng nhiên một ngụm cắn lên cổ Phàm Độ.

CLGT!

Một ngụm này trực tiếp thấy máu, Phàm Độ thiếu chút nữa la lên.

Nhưng lúc này không xong, theo máu tươi chảy ra, tin tức tố nồng đậm của ALPHA nhanh chóng xâm chiếm xoang mũi cậu, ngay sau đó càn quét như chiến trường giống nhau, đem tất cả mùi vị đều bay ra ngoài.

Tạ Cố nghe thấy được mùi thuốc lá mãnh liệt dày đặc.

Mùi vị kia phảng phất như cánh tay vô hình, bóp lấy cổ cậu, làm người ta không thể hô hấp, đây là sự áp chế đến từ gien thượng cấp.

Trong nháy mắt này, thời gian phảng phất như bị kéo cực kỳ lâu, từ đầu tới cuối xảy ra không đỡ kịp.

Đồng tử Tạ Cố đột nhiên co rút lại, cậu ấy vậy mà là ALPHA——.

tin tức tố ALPHA có sức công phá mạnh mẽ hướng xoang mũi cậu xông vào, nhanh chóng thẩm thấu mạch máu, dung nhập hoàn toàn vào huyết mạch.

Thân thể liền tựa như đã chịu chấn động bởi một vụ nổ hạt nhân, kích thích xông thẳng lên đỉnh đầu, khiến cho giác mạc phồng lên, trước mắt đột nhiên tối sầm.

Tạ Cố chân cẳng co rút một chút, cậu thế nhưng không thừa nhận được nhiều tin tức tố như vậy đột nhiên vây lấy.

Cậu thậm chí không có ý thức được trong thân thể có chỗ bí ẩn đang lặng yên phát sinh biến hóa.

Phàm Độ cười xấu xa một tiếng, duỗi tay bóp nhẹ mông Tạ Cố một chút, tràn ngập ác ý mà đùa giỡn một câu, "Mới nhiêu đó mà không chịu nổi rồi? Hử?"

Trên trán Tạ Cố đổ ra thật nhiều mồ hôi, cậu gắt gao cắn răng.

Hai người giống như dã thú đồng dạng hung ác trừng mắt đối phương.

Trong không khí giống như có tia lửa văng khắp nơi, không khí khẩn trương hết sức căng thẳng.

Chủ nhiệm nhấn đồng hồ bấm giây, "Được rồi, năm phút rồi!"

Giống như được đại xá, Tạ Cố vội thối lui vài bước, rời xa bên người Phàm Độ.

Ngực cậu kịch liệt phập phồng, chân cẳng bủn rủn, mồ hôi nóng chảy ra giữa lưng.

Tạ Cố không rõ chính mình tại sao lại phản ứng như vậy, cậu sờ sờ cái mũi của mình, cũng còn tốt, không có chảy máu mũi.

Phàm Độ từ trên cao nhìn xuống mà trêu tức, "Tiếp tục đi, chạy cái gì, vậy mà đã không được rồi à?"

Tạ Cố nửa điểm cũng không sợ hãi, đối với hắn nhe răng cười, "Đừng nóng vội, ngày tháng của chúng ta còn dài."