Mê Thất

Chương 56



“Ngươi muốn ta nằm ở đây?” Ta chỉ vào giường bệnh của Lâm Hạo.

“Chỗ này rất rộng. Lại đây!” Lâm Hạo bắt đầu không kiên nhẫn. Ta bất đắc dĩ cởi áo khoác lên giường, cố gắng lùi vào tít bên trong. Cũng may Lâm Hạo rất tử tế, chỉ ngủ mà thôi.

Ta nghĩ y đại khái là vì bệnh rất nặng mà không có sức lực.

Ước chừng mười ngày sau, Lâm Hạo mang vẻ mặt tươi cười nói cho ta biết sau vài ngày sẽ tiến hành phẫu thuật. Ta cầu hắn cho ta gặp Lâm Nam lần nữa, nhưng Lâm Hạo không chỉ không đáp ứng mà còn sai người ta đem ta nhốt trong nhà.

“Chờ sau khi ta bình phục ta sẽ về nhà gặp ngươi, ngươi ở nhà hảo hảo ngoan ngoãn đi!” Lâm Hạo nói xong câu đó, ta đã bị người bên cạnh y ‘hộ tống’ trở về.

Lâm Lan nở nụ cười hoan nghênh chào đón.

……

Ta nôn nóng chờ kết quả, cho đến khi Lâm Lan tát ta một cái!

“Mẹ nó, các ngươi khá lắm!” Lâm Lan hung tợn trừng mắt nhìn ta.

“Cái …cái gì?” Ta hỏi lại, không ngờ được Lâm Lan lại có thể động thủ đánh ta.

Lâm Lan đột nhiên nở nụ cười, “Tình nhân của ngươi tính toán giỏi lắm…… Ngoại nhân thu mua dù thế nào cũng không có khả năng có được số định mức cổ phần công ty lớn đến thế. Hắn lại không như vậy, vốn có 20% cổ phần công ty! Cộng thêm nữa thì lại là một mối họa lớn!”

Tuy rằng ta không biết nó vì cái gì đột nhiên nói tới điều này, nhưng mà Lâm Nam…… “A Nam không hề có gì cả. Khi chúng ta vội vàng rời đi, không mang theo bất cứ cái gì!” Ta thì thào nói.

“Không có!?” Lâm Lan cười nhạo: “Hắn căn bản không cần mang cái gì cả. Đến mười tám tuổi hắn tự nhiên có thể sử dụng chúng. Là cha mẹ hắn, cũng chính là gia gia ta chưa từng gặp mặt để lại cho hắn…… Giống như cha ta!”

Ta không thể tin nổi, Lâm Nam chưa bao giờ nói với ta, “Ta…… Ta không biết!”

“Ngươi tốt nhất cầu nguyện tình nhân của ngươi đừng gây ra chuyện động trời gì. Ngày mai chính là ngày phẫu thuật!” Lâm Lan đóng sầm cửa lại thật mạnh.

Tuy rằng Lâm Nam có được gì đó, đối với ta mà nói cũng không quan trọng. Nhưng ta buồn vì hắn đã không nói với ta. Hắn gạt ta.

Buổi phẫu thuật ngày hôm sau, Lâm Lan quyết định đưa ta đến bệnh viện. Lâm Hạo vẫn chưa tỉnh. Cơ thể y cần một thời gian rất dài mới có thể tiếp nhận bộ phận mới.

Mà Lâm Nam đã có thể gặp khách.

Ta rất muốn đến gặp Lâm Nam mà không phải từ cửa sổ ngăn cách nhìn Lâm Hạo. Khi ta đưa ra yêu cầu, Lâm Lan hiển nhiên không mong ta muốn gặp Lâm Nam, thật lâu mặt nó đều không chút thay đổi, phớt lờ mọi thứ xung quanh. Ta cứ nhất nhất thỉnh cầu, cho đến khi nó bị phiền toái không chịu nổi liền hung hăng đạp tường một cái.