Mê Muội Vì Em - Mộc Tuỳ Phong

Chương 26: Giận dỗi



Bệnh viện đa khoa thành phố xưa nay chưa bao giờ rơi vào tình cảnh này, bên ngoài là một loạt xe cảnh sát cộng thêm không ít camera nâng cao đến tận đỉnh đầu của đám phóng viên nhà báo.

Tầng một, cô y tá có chút đứng ngồi không yên hai chân hai tay run cầm cập.

“Tiểu Ngô, sao tự nhiên em lại đờ người ra vậy?” Y tá trưởng đi tới thấy tay tiểu Ngô run run liền cầm lấy tay cô ấy vỗ vỗ: “Em bị làm sao vậy hả?”

“Em...” Tiểu Ngô dò xét xung quanh một chút, lại gần y tá trưởng nhỏ giọng “Chị xem bên ngoài có nhiều người như thế, không phải là viện trưởng xảy ra chuyện đấy chứ? Nếu viện trưởng xảy ra vấn đề gì vậy thì có phải bệnh viện chúng ta có nguy cơ đóng cửa không? Nếu vậy không phải chúng ta sẽ trở thành thất nghiệp sao?”

Y tá trưởng bật cười “Em gái à, em cho rằng viện trưởng của chúng ta có thể đồng thời kinh động cả chính phủ và truyền thông sao?”

“Không phải ông ấy, vậy thì là ai?” Tiểu Ngô hỏi ngược lại.

“Em chưa từng nghe đến Sincerely sao?” Y tá trưởng cầm lấy kim, tiêm cho bệnh nhân.

Tiểu Ngô hai mắt trợn ngược, lấy tay che miệng lùi về sau một bước nói: “Ý chị là cái người ở trên tầng kia chính là Sincerely? Cô ấy bị làm sao vậy?”

“Tông xe, may là không có vết thương nào quá lớn, bằng không không biết sẽ tổn thương bao nhiêu trái tim của mọi người đây, chị nói cho em biết...” Y tá trưởng vừa thay đệm cho bệnh nhân xong quay người lại đã thấy người kia chạy mất hút “Này chị đang nói...” bất lực cho tay vào trong túi áo nói thầm vài câu: “Không phải chỉ là vết thương nhẹ thôi sao, cần gì phải gọi nhiều người đến như thế chứ?”

“Cô nói Sincerely đang ở phòng trên tầng?” Người bệnh nhân kia bỗng nhiên mở miệng, hai mắt lóe sáng.

Y tá trưởng ngừng một lát “Anh cũng đừng nghĩ về vấn đề đó nữa, an tâm ở đây nghỉ ngơi đi.”

“Y tá trưởng~” Bên ngoài có tiếng gọi, y tá trưởng đi ra ngoài cửa quan sát xung quanh một hồi, không thấy ai thế là lại quay về phòng làm việc mà không hề biết rằng trên chiếc giường bệnh nhân vừa nãy đã trống rỗng.

“Sincerely!”

“Sincerely?” Một giọng nam dịu dàng gần trong gang tấc.

“Ức Gia Tùng, anh chớ có đến gần cô ấy.” Một thanh âm khác của nữ nhân vang lên, ngữ khí có chút bá đạo.

“Triều tiểu thư, cô ấy là bằng hữu của tôi, xin hỏi cô và cô ấy có quan hệ gì?”

“Cô ấy là bằng hữu của anh?”

“Vâng.”

“Hừ, theo tôi được biết cô ấy không hề có ý tiếp đãi anh hơn nữa cũng chưa bao giờ trò chuyện với anh, đúng chứ?”

“Thì...”

Hoa Hi Mạt hơi mở mắt, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là trần nhà màu trắng kéo theo đó là mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, nhíu nhíu mày.

“Cô tỉnh rồi à?!” Triều Hề Nhiên là người đầu tiên phát hiện Hoa Hi Mạt đã tỉnh, tiến tới, ngồi bên cạnh cô ấy. Hoa Hi Mạt nghiêng đầu, cô vẫn còn nhớ thời điểm cùng cô gái này thách đấu, nói không chừng chính cô ta đã động vào xe của cô, cô gái này xem ra thật nguy hiểm.

“Sincerely, là tôi, Ức Gia Tùng.” Thêm vào đó phòng bệnh lại xuất hiện một người đàn ông, Hoa Hi Mạt cảm thấy y nhìn rất quen mắt, thế nhưng lại không nhớ ra y là ai, mà việc đó lúc này cũng không quan trọng. Cau mày, một lần nữa kéo chăn lên, hai mắt nhắm lại vùi mình trong chăn.

“Có người da mặt thật dày, người ta rõ ràng không thèm để ý tới mình vậy mà cứ cố gắng tiếp cận, lần này thì hay rồi, người ta rõ ràng đã tỏ thái độ ra mặt.”

“Triều tiểu thư, người cô ấy không muốn gặp chưa biết chừng chính là cô đấy, tôi đây chỉ là bị liên lụy thôi.”

“Anh!” Triều Hề Nhiên giận dữ, đứng thẳng người lên: “Rõ ràng người đó là anh.”

“Sự thật là gì trong lòng mọi người đều rõ.” Ức Gia Tùng cũng không chịu yếu thế.

“Cả hai người đừng ầm ĩ nữa, đi ra ngoài đi!” Hoa Hi Mạt đã chịu đủ hai cái con người kia rồi, thật không hiểu vì sao bọn họ lại lôi nhau vào đây mà gây sự, cô chỉ cảm thấy đau đầu thêm.

“Sincerely...”

“Hoa tiểu thư...”

“Đừng nói nữa, để tôi yên tĩnh một chút, được không?” Hoa Hi Mạt nhàn nhạt phun ra mấy chữ, sau đó nghiêng người qua nhìn cửa sổ.

Không biết cô ấy thế nào rồi...

“Được, vậy cô nghỉ ngơi đi.” Ức Gia Tùng nhanh chóng đáp ứng, đi tới bên cạnh Triều Hề Nhiên trừng mắt lên nhìn cô ta, ra hiệu cùng theo y ra ngoài.

Người kia biết có ở lại cũng vô ích, hơn nữa xem dáng vẻ của Hoa Hi Mạt nhất định là suy yếu đến cực điểm rồi cũng không tiện ở lại thăm hỏi. Liền đi theo Ức Gia Tùng ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

“Ra đây đi, có chuyện gì?” Hoa Hi Mạt xoa xoa huyệt thái dương.

“Sincerely, có phải cô...” Đoàn Dữ Thành từ bên ngoài nhảy vào phòng qua cửa sổ, với thân thủ của anh chiều cao này có là gì.

“Anh nói trúng rồi, năng lực của tôi đang ngày một suy yếu.” Hoa Hi Mạt giải thích mọi nghi hoặc trong lòng đối phương không che dấu điều gì: “Thời điểm chiếc xe lao vào cây tôi đã ý thức được điều này.”

Xin lỗi cô Thẩm Trác Di, là tôi không bảo vệ được cô, xin lỗi...

“Có biết nguyên nhân do đâu không? Đã qua một trăm năm rồi, cô chưa bao giờ suy yếu như hôm nay, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Khuôn mặt Đoàn Dữ Thành càng thêm nghiêm túc, bởi vì vẻ lạnh lẽo trên mặt khiến cả người như có phần nặng nề.

“Tôi nghĩ...” Hoa Hi Mạt cười khổ, ôm đầu gối, nghiêng đầu nhìn Đoàn Dữ Thành “Tôi nghĩ tuổi thọ của tôi sắp hết rồi, tiêu hao năng lượng chính là dấu hiệu.”

“Nói bậy, không thể nào!” Đoàn Dữ Thành cắt ngang lời cô “Điều này hết sức vô lý, không phải nói người mang năng lực sẽ bất tử sao, không thể có chuyện tiêu hao sinh mệnh được, tuyệt đối không thể!” Hoa Hi Mạt tủm tỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt, xưa nay cô chưa từng thấy anh có vẻ mặt như thế, kể từ lần đầu tiên cô gặp anh, hai người lúc đó chẳng ai nói chuyện với ai khiến cô nghĩ anh giống như một khúc gỗ, bất kỳ ai cũng không thể thay đổi được điều đó. Nhưng tiếp xúc thời gian dài Hoa Hi Mạt dần cảm thấy Đoàn Dữ Thành không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, bởi vì nguyên nhân nào đó mà anh phải che đi sự chân thật nhất trong con người mình.

“Sincerely, xin lỗi tôi nghĩ tôi phải đưa cô trở về rồi.” Đoàn Dữ Thành nói.

Hoa Hi Mạt vẫn tiếp tục nhìn anh cười, không trả lời.

“Cô cười cái gì?” Đoàn Dữ Thành nghi hoặc hỏi.

“Tôi cười anh nhất định sẽ do dự, cũng nhất định sẽ lại nói lời xin lỗi.”

“Dù thế nào.” Đoàn Dữ Thành nhắm mắt lại, anh nhất định sẽ làm chuyện mà anh phải làm “Tôi đều muốn đưa cô trở về.”

“Nếu như tôi không đồng ý?” Hoa Hi Mạt hỏi.

“Cô...” Đoàn Dữ Thành trở nên cảnh giác “Cô không thể buông bỏ lời thề, cô đã đồng ý...” Lời còn chưa nói hết, Đoàn Dữ Thành phát hiện Hoa Hi Mạt đứng dậy đi đến trước mặt anh, vòng tay qua hông, tựa đầu vào vai anh.

“Dữ Thành... Tôi...” Hoa Hi Mạt nói đứt quãng, thanh âm êm dịu giống như muốn làm người khác tan ra.

“Cô...” Đoàn Dữ Thành không biết nên phản ứng thế nào, chân tay anh mềm nhũn “Cô nghĩ thế nào?”

“Đoàn Dữ Thành, tôi lại có lỗi với anh thêm lần nữa rồi.” Hoa Hi Mạt nở nụ cười quỷ dị, điểm vào sau lưng Đoàn Dữ Thành mấy cái, anh liền không còn phản ứng lăn ra đất hôn mê bất tỉnh.

Hoa Hi Mạt đỡ anh lên giường bệnh, giúp anh đắp chăn che kín đầu, sau khi thưởng thức xong kiệt tác của mình, liền mở cửa sổ, quay đầu nói với người trên giường: “Hẹn gặp lại”. Sau đó một bóng người xinh đẹp từ trên cửa sổ nhảy xuống.

Sau khi đáp xuống bãi cỏ mềm phía sau tòa nhà bệnh viện, Hoa Hi Mạt mới nhận ra một cậu bé đang cầm que kẹo sững sờ nhìn mình.

Trong lòng cảm thấy không ổn, suy nghĩ không biết nên giải thích thế nào cho người bạn nhỏ kia, cậu bé đã chạy hùng hục tới, ngơ ngác nhìn Hoa Hi Mạt.

“Chị ơi, sao chị làm được như thế vậy ạ?”

Hoa Hi Mạt lại suy nghĩ một chút: “Ăn nhiều hành tây và rau xanh vào bạn nhỏ.”

Người bạn nhỏ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra mẹ không lừa mình...”

Hoa Hi Mạt không trực tiếp đi ra ngoài, cô còn muốn tìm Thẩm Trác Di. Đi ngang qua một phòng làm việc của bác sĩ thì phát hiện lúc này trong phòng không có người, tiện tay trộm cái áo blouse, trong ngăn kéo còn có khẩu trang, nghĩ thầm không thể có kế hoạch nào tốt hơn được nữa, ai ở trong bệnh viện sẽ nghi ngờ một bác sĩ nghênh ngang đi lại chứ? Kết quả là, Hoa lang băm của chúng ta ra đời.

Cô hỏi y tá trực ban, cô y tá cho biết người côbcần tìm ở cách đó không xa, Hoa Hi Mạt nhanh chóng theo hướng đó rời đi, vừa xoay nắm cửa liền nghe thấy âm thanh bên trong.

“Vân Phi, sao cậu lại tới đây?” Là thanh âm của Thẩm Trác Di. Hoa Hi Mạt thở phào nhẹ nhõm, nghe giọng nói này của cô chắc là sức khỏe cô vẫn ổn.

“Chuyện cậu cứu Sincerely giờ khắp ngõ to ngõ nhỏ ai ai cũng biết, tớ có thể không đến thăm cậu sao? Hơn nữa, cậu bị thương trong quá trình phỏng vấn, thân làm ông chủ như tớ không thể không quan tâm được, đúng không?”

“Còn mang theo canh gà nữa, đừng có nói với tớ là cậu tự làm nhé?” Thẩm Trác Di vừa nhịn cười vừa cố giữ bình tĩnh.

“Nói thừa, không phải tớ thì còn ai vào đây. Canh này còn có thêm cẩu kỷ, củ từ và rất nhiều vị thuốc đông y khác, cậu uống vào nhất định sẽ bình phục rất nhanh. Tớ phải dậy từ sáng sớm để nấu đấy, đừng lãng phí nha.” Vân Phi vừa nói vừa bưng một bát đến trước mặt Thẩm Trác Di.

Thẩm Trác Di muốn tự mình uống, lại bị tay của đối phương chặn.

“Cậu là bệnh nhân, để tớ bón cho cậu, nào lại đây, há mồm ra~~~” Vân Phi nhướng nhướng mày nhìn Thẩm Trác Di, cả người như tỏa ra xung điện không khác nào Pikachu tái thế.

“Vân... Vân Phi khoan đã, tớ có chuyện muốn nói.” Thẩm Trác Di nhìn biểu hiện này của Vân Phi liền muốn ngất trở lại, nhanh chóng đổi đề tài.

“Uống xong hãy nói, canh để lâu sẽ bị lạnh.”

“Không được, chuyện này gấp lắm, nhất định phải nói.” Thẩm Trác Di tung tuyệt chiêu “Có chuyện muốn thương lượng với cậu, cậu tiếp tục phỏng vấn Sincerely được không?”

“Tại sao?” Vân Phi sững sờ.

“Tớ, tớ và cô ấy... Chúng tớ...” Thẩm Trác Di không thể nói ra nguyên nhân, cô sợ rằng càng tiếp xúc sẽ càng bị người kia hấp dẫn, hơn nữa nếu cô ấy giống như những gì cô nghĩ, mang nội tâm thâm hiểm, e rằng chính là đồng phạm của bọn bắt cóc.

Nhưng mỗi lần cô ấy gặp nguy Thẩm Trác Di lại không tự chủ được liều mạng cứu cô ấy... Cô thật sự rất xem thường chính mình...

Vân Phi lại muốn mở miệng, nhưng từ bên ngoài truyền tới tiếng mở cửa, một nữ bác sĩ đi vào, đôi mắt đen láy quét qua phòng bệnh chỉ có hai người rồi dừng lại trên giường Thẩm Trác Di.

Thẩm Trác Di thầm nổi lên một dự cảm chẳng lành... Tim bỗng nhiên đập thình thịch...

“Bác sĩ đến kiểm tra theo định kỳ, xin mời người nhà bệnh nhân ra ngoài.”

“Chẳng phải cô ấy mới vừa kiểm tra sao?” Vân Phi hỏi.

“Còn cần tôi phải giải thích cho hai người cách thức làm việc ở bệnh viện sao? Mỗi khoa có một cách làm việc riêng, chúng tôi muốn đảm bảo sức khỏe cho bệnh nhân một cách triệt để thì phải khám chữa thật cẩn thận, nếu xảy ra chuyện gì thì anh có chịu trách nhiệm được không?” Vị bác sĩ mang theo ánh mắt lạnh lẽo quét qua, Vân Phi sợ hãi đến hồn xiêu phách lạc, xưa nay anh ta chưa từng thấy vị nữ bác sĩ nào mạnh mẽ như vậy, cứ cảm thấy vị này như đang giận dỗi chuyện gì.

“Vậy cậu ở lại kiểm tra, tớ ra ngoài đợi, lát nữa lại mang canh cho cậu.” Vân Phi trước khi đi quay đầu nói với Thẩm Trác Di.

Thẩm Trác Đi cũng rất e ngại vị bác sĩ này, đang định gọi Vân Phi lại thì hắn đã chạy mất tiêu. Biết là không còn đường lùi, tay cô nắm chặt chăn giống như đang tự trấn an bản thân, cẩn thận mở miệng.

“À thì... Bác sĩ muốn kiểm tra chỗ nào ạ?”