Mê Muội Vì Em - Mộc Tuỳ Phong

Chương 15: Bữa trưa



Gần đây Bánh Bao cảm thấy ngực có hơi khó chịu, liền lôi kéo Gấu Trúc tới bệnh viện đa khoa kiểm tra thử xem. Kết quả lại cho thấy cô chẳng có vấn đề gì cả, phẫn nộ ném biên lai đi ảo não quay về chỗ làm, đã tiêu hết 1000 đồng mà vẫn không tìm hiểu được căn nguyên bệnh tật. Thế nên trong lòng đâm buồn bực, Gấu Trúc là người nắm rõ nhất tình trạng của Bánh Bao thế nên vừa mới tan làm đã dẫn cô đi gặp một thầy thuốc Đông y.

Đi vào một con hẻm nhỏ ở nội thành, chung quanh có một vẻ rất tiêu điều xác xơ, hai người đến trước một căn nhà, trên cửa lớn được viết bằng mực nước đè đi đè lại - Hành y tế thế*.

*Chữa bệnh cứu giúp mọi người.

Bánh Bao không khỏi có chút sợ hãi, đều nói “cao nhân” luôn ở những nơi bí mật, nhưng gì thì gì cũng không đến nỗi tiết kiệm có cái bảng hiệu cũng viết cẩu thả như thế chứ. Cô lén lút trốn Gấu Trúc, nỗ lực tìm một lý do để đào tẩu, nửa đời còn lại của cô sao có thể phân phó vào cái xó xỉnh này?

Ngược lại Gấu Trúc rất kiên định, cô khẳng định nơi đây cực kỳ bảo đảm, thầy thuốc ở đây cũng rất được, khi còn bé mỗi lần hoa mắt chóng mặt cô đều tới đây. Theo lời Gấu Trúc thì thầy thuốc đông y ở đây rất thần kỳ, có thể làm cho người què chạy vượt rào, nói lắp có thể mở miệng đi trêu chọc người khác, thấp thành cao, ngốc đến đâu cũng đều có thể vào đại học hết.

Bánh Bao sa sầm mặt, nhìn vào gò má Gấu Trúc, trên gương mặt vẫn là hai vành mắt đen, khi quảng cáo về vị lương y kia quả thật ánh mắt rất sống động. Bánh Bao bất đắc dĩ đành phải theo Gấu Trúc đi vào.

Không lâu sau đó, hai người trở ra.

Bánh Bao vẫn là khuôn mặt sa sầm ấy, trái lại bên kia Gấu Trúc nhịn cười, khóe mắt ngậm nước vỗ vai Bánh Bao nói: “Ha ha, cô nương cậu...”

“Câm miệng, nói thêm một chữ có tin tớ khử cậu không?” Bánh Bao trừng mắt.

“Được, tớ không nói nữa, không nói nữa,...” Gấu Trúc cố gắng bình tĩnh lại, có điều nhớ lại vẻ mặt lo lắng sợ sệt chờ chẩn đoán của lão đông y khi nãy của Bánh Bao, thực sự là không nhịn được. Lão đông y vuốt vuốt râu, rất ra dáng nói: “Cô gái, có phải trước khi đi ngủ cô thường bị tức ngực, nhưng lúc ngủ thì cảm thấy khá hơn đúng không?”

Bánh Bao rất phối hợp gật đầu, cô biết mình nhất định sẽ bị người này cười nhạo cả đời.

“Có phải buổi sáng vẫn còn đỡ, nhưng khi đi làm lại khó chịu?” Gấu Trúc lại càng tập trung: “Cô gái à, tôi biết cô bị làm sao rồi, đây không phải là bệnh.”

“Vậy là gì ạ?” Bánh Bao vỗ trán một cái, hối hận đã cùng Gấu Trúc đến đây, cô thà một đời khó chịu còn hơn để cô ấy cứ cười nhạo thế này.

“Cô gái, đó là do áo bra của cô quá nhỏ...” Gấu Trúc nghe xong liền cười ha hả đi ra, cười đến mức trang điểm trên mặt đều bị cô làm cho lem nhem.

“Ông ta không phải nói bra đâu.” Bánh Bao cãi lại, cố ý đi chậm vài bước: “Làm sao mà cậu như phát rồ thế hả?”

Gấu Trúc nghe thấy, dừng cười, hai tay chống nạnh ra điều muốn giáo huấn Bánh Bao, nhưng khóe mắt nhanh chóng nhận thấy đầu hẻm có người. "Ồ?”

“Ồ cái gì?” Bánh Bao xoay người, vừa vặn nhìn thấy người kia: “Chị Thẩm sao cũng ở đây?”

Kể từ ngày cùng Bánh Bao, Gấu Trúc đi ra khỏi khu biệt thự, Thẩm Trác Di đã hai tuần chưa thấy bóng dáng Hoa Hi Mạt, người này cứ như là biến mất rồi vậy, không có bất kỳ thông tin hay lời nhắn nào. May thay cô cùng cô ấy đã trao đổi số điện thoại di động, nhưng Thẩm Trác Di nhịn xuống không chủ động tìm cô ấy, vậy mà cô ấy cũng không để ý tới Thẩm Trác Di.

Lần đó khi đang ra khỏi biệt thự cùng hai nhân viên, đến cửa cô thấy phía sau một chiếc Ferrari màu đỏ phóng vụt lên, Hoa Hi Mạt ngồi ghế lái, tựa hồ không thấy cô, lái đi rất vội vã.

Cô ấy đi đâu? Cô ấy muốn làm gì?

Trong đầu Thẩm Trác Di hiện ra muôn vàn thắc mắc, nhưng nghĩ kĩ lại, cô không có tư cách để chất vấn cô ấy. Buổi phỏng vấn bởi vì cô bị ngất mà thất bại, cô có nên tìm một thời điểm khác cùng Hoa Hi Mạt tiếp tục không?

Vậy thì tìm đại một cái cớ đi, tâm tình Thẩm Trác Di tốt lên rất nhiều, nhàn nhã cùng hai nữ sinh kia về nhà.

Nằm trong phòng Thẩm Trác Di chớp chớp mắt không biết phải làm gì, theo bản năng lấy di động ra, tìm tới danh bạ, nhìn thấy mục H, Thẩm Trác Di chần chờ một chút, ngón tay để ở nút gọi cứ chậm chạp mãi không chịu ấn, cuối cùng cô thở dài, để điện thoại sang một bên, nặng nề ngủ tiếp.

Hoa Hi Mạt... Sincerely...

Cô lẩm bẩm ghi nhớ.

Hôm nay Thẩm Trác Di có vẻ có tâm sự, cô ý thức được hôm nay là cuối tuần, nên ra ngoài đi lung tung, thong thả bước đến một khu phố cũ, cũng chính là nơi Gấu Trúc cùng Bánh Bao nhìn thấy cô. Giờ đã là 12h, Thẩm Trác Di cảm thấy có chút đói bụng, nghiêng đầu thoáng thấy có quán cà phê, cũng tính là sạch sẽ, liền đi vào, đang tìm chỗ ngồi không nghĩ lại gặp được người mấy hôm nay cứ xuất hiện trong tâm trí cô - Hoa Hi Mạt. May mà lúc này Hoa Hi Mạt đang đưa lưng về phía cô, ngồi đối diện là một nam nhân cô rất quen mặt, mơ hồ cảm thấy dường như đã gặp qua ở nơi nào.

Đúng rồi!

Thẩm Trác Di bắt đầu thông suốt, người đàn ông này chẳng phải là người đã nhảy xuống biển cứu cô ở bến Victoria, Đoàn Dữ Thành sao? Thì ra anh ta cùng Hoa Hi Mạt có quen biết, chả trách lần đó anh ta vừa nghe thấy tên Hoa Hi Mạt rơi xuống nước liền nhảy xuống cứu không chút do dự.

Anh ta và Hoa Hi Mạt có quan hệ thế nào?

Thẩm Trác Di tìm một vị trí sát cửa sổ, yên lặng ngồi xuống, tùy tiện gọi một ly cà phê, lại tùy tiện lật dở một tờ tạp chí ra xem, nhưng cái chính vẫn là để quan sát hai người kia.

Là tình nhân sao?

Thẩm Trác Di bắt đầu lo lắng, vị đắng của Capucchino dâng lên trong miệng.

Bỗng nhiên phát hiện tiêu điểm trên tờ tạp chí là Sincerely lừng danh, vừa mở ra, bên trong chính là một ít tình tiết của “Mộng Phù Hoa“. Thẩm Trác Di đang nhìn quyển tạp chí rất chăm chú, không biết rằng qua chiếc cửa sổ trong suốt nơi cô đang ngồi, bên ngoài cũng có hai cặp mắt to tròn đang quan sát nhất cử nhất động của cô. "Cậu nói xem chị Thẩm đang làm gì vậy, nhìn chằm chằm cuốn tạp chí không nhúc nhích.” Gấu Trúc hỏi.

“Tớ đoán nhất định là túi LV ra mẫu mới, chị Thẩm nhìn thấy liền đau lòng, mà không nhìn lại càng đau lòng. Cậu xem vẻ mặt chị ấy biểu cảm nào cũng có, còn muốn đặc sắc hơn phim truyền hình.” Bánh Bao trả lời.

“Đi vào rồi chẳng phải sẽ rõ sao, không biết chừng chúng ta còn hời được bữa trưa.” Gấu Trúc đưa ra ý kiến. Thẩm Trác Di không phải mấy hôm trước ở nhà của Hoa Hi Mạt sao, lần trước vội quá không kịp hỏi xem thế nào, hôm nay lại may mắn vớ được cơ hội tốt như vậy.

Cứ thế mang theo cái bụng đói meo đi vào bên trong quán và phê, không chút khách khí ngồi đối diện với Thẩm Trác Di.

“Chị Thẩm, thật trùng hợp quá đi.”

“Hả?” Thẩm Trác Di lộ vẻ mặt ngây dại khi nhìn thấy hai người: “Sao mấy đứa lại tới đây?”

“Chị Thẩm xem cái gì ế?” Gấu Trúc hai mắt tỏa sáng thoáng nhìn qua tạp chí trên tay Thẩm Trác Di, tiêu đề trên đó nghe rất nên thuộc: “Là Sincerely a!”

Thẩm Trác Di cẩn thận ngẩng đầu lên quan sát Hoa Hi Mạt, thấy bên đó không có động tĩnh gì, mới thở phào tiếp tục trò chuyện cùng hai người.

“Đúng vậy, chẳng phải chị được giao nhiệm vụ phỏng vấn cô ấy sao, tìm hiểu thêm một chút thông tin về cô ấy có lẽ sẽ có ích.”

“À, ra thế.” Gấu Trúc dùng cùi chỏ chọc chọc Bánh Bao bên cạnh, cô rất nhanh hiểu ý, tiếp lời: “Lần trước chúng em vừa tới cửa đã đón được chị, cho nên chưa biết mặt mũi Sincerely ra sao, cô ấy là người thế nào vậy ạ, chị Thẩm tiết lộ cho chúng em biết đi, một chút thôi có được không?”

“Đúng đó chị Thẩm, cô ấy ở một ngôi nhà sang trọng như thế, gia thế nhất định là rất tốt? Oa, đa tài lại nhiều tiền, nếu là đàn ông em nhất định sẽ bám dính lấy!” Vẻ mặt Gấu Trúc hiện rõ nét mê mệt.

Thẩm Trác Di chép miệng, cô ấy có là nữ nhân, chỉ sợ mấy đứa cũng sẽ động lòng...

“Cô ấy chỉ có một cái thân thôi.”

“Xem dáng vẻ của chị Thẩm...” Bánh bao liếc một cái, hạ thấp giọng: “Không phải Sincerely là người có tướng mạo kỳ lạ, đứng hay nằm đều như nhau đấy chứ?”

“Phụt...” Thẩm Trác Di suýt chút nữa phun nước vào hai người đối diện: “Thế thì đó không phải là người mà là hình lập phương rồi bà cô của tôi ơi.”

“Thế đến cùng cô ấy là người như nào hả chị Thẩm?”

Đối diện là hai đôi mắt chớp chớp mở to, Thẩm Trác Di thực sự không bình tĩnh được nữa, một tay khuấy cà phê đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía bên ấy, ánh mắt đọng lại trên lưng người đó, đăm chiêu nói:

“Cô ấy có một bóng lưng làm cho người ta say mê lưu luyến...”

*

“Bên phía Triều Hề Nhiên tình hình thế nào?” Hoa Hi Mạt mơ hồ cảm thấy sau lưng có người đang nhìn mình, khóe miệng nhếch lên, nhưng cũng không quay đầu lại nhìn xem là ai.

“Vốn là tôi nhận được tin tức nói ngày đó gặp ở biệt thự của cô, nhưng khi đến nơi lại không thấy người của cô ta đâu. Tôi nghĩ có thể là bên Triều Thị xuất hiện vấn đề, nên mới tạm thời cắt đứt kế hoạch của cô ta.”

“Nhưng đúng là thành quả bất ngờ.” Hoa Hi Mạt lạnh lùng cắt lời Đoàn Dữ Thành:“ Nếu như để cho tôi thấy anh động đến cô ấy, anh sẽ biết kết quả.”

Đoàn Dữ Thành rất bình tĩnh, trên mặt không hiện nét kinh hoàng nào: “Bây giờ cô không giết tôi được đâu.”

“Tại sao?” Hoa Hi Mạt cười cười: “Nếu đã tìm thấy cô ấy, anh cho là tôi vẫn sẽ giữ ước định với các anh, để mặc các anh sắp xếp sao?”

“Cô không phải người như vậy.” Đoàn Dữ Thành khẳng định: “Dù sao anh ta cũng có ơn với cô, cô nhất định sẽ còn tiếp tục. Đây là tính cách của Hoa Đoan Y.”

“Không cho anh gọi cái tên đó, anh không xứng.”

“Được.” Đoạn Dữ Thành đáp ứng câu nói một cách thẳng thắn: “Thật đúng là, cô đã không còn là cô nữa. Triều Tịch có thể cưng chiều cô, bởi vì cô ta có năng lực nên cô có thể dựa vào, Nhưng hiện giờ Thẩm Trác Di không phải Triều Tịch, cô ta không có cái khí chất cùng sự tự tin nữa, cô vẫn cần sao?”

Hoa Hi Mạt trong miệng đang nhai bít tết, nghe xong bưng ly nước chanh uống một hớp.

“Anh quản hơi nhiều việc.”

“Nếu như tôi nói Triều Hề Nhiên mới là Triều Tịch, cô sẽ thế nào?” Đoàn Dữ Thành tựa hồ là đang thăm dò, đúng như ý anh, đáy mắt Hoa Hi Mạt khẽ dừng lại.

“Vậy anh chứng minh đi.” Hoa Hi Mạt cười: “Có điều chuyện này đối với tổ chức và ông chủ của anh đều không phải là chuyện tốt. Đối với anh ta mà nói, càng sớm tiếp thu trị liệu càng tốt, nếu anh làm như vậy không phải là lãng phí thời gian của anh ta sao? Anh đã đem Triều Hề Nhiên cùng Thẩm Trác Di đến trước mặt để tôi lựa chọn. Tôi đã chọn Thẩm Trác Di. Hiện giờ anh lại tới tìm tôi, nói với tôi Triều Hề Nhiên mới là chị ấy... Đoàn Dữ Thành, anh không phải là tôi, anh dựa vào cái gì mà thay tôi phán đoán?”

“Vậy cô thì sao? Cô dựa vào cái gì mà phán đoán?” Đoàn Dữ Thành hỏi ngược lại.

“Có một số việc, anh mãi mãi không hiểu được.” Hoa Hi Mạt nhai nốt miếng bít tết trong miệng, lấy khăn lau lau khóe miệng, nhìn dòng người đi qua đi lại qua cửa sổ, mở miệng:

“Cảm ơn vì bữa trưa.”