Mê Luyến Đến Nghiện

Chương 5: EM BIẾT ANH VẪN CÒN YÊU EM MÀ



Phong Cẩn không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, cúi gằm mặt xuống nói hết mọi chuyện cho mẹ mình nghe, sau khi nghe xong Phong phu nhân lập tức chỉ muốn đánh chết anh, bà không kiềm được sự tức giận nên nhào đến đánh tới tấp vào người anh, mà anh cũng đứng im cho bà ấy muốn làm gì thì làm, vì anh xứng đáng.

- Trời ơi thật tức chết mà, sao con có thể...có thể vì mãi đọc tin nhắn của Hoàng Tĩnh Lương mà con bỏ mặc vợ của mình đứng giữa trưa nóng, con có biết cơ thể của con bé rất yếu không hả ? mẹ đã cố gắng bồi bổ con bé thế mà con...hầy tức chết mất...

- Con xin lỗi !

Phong phu nhân càng thêm tức giận quát lớn.

- Người con muốn xin lỗi không phải mẹ mà là vợ của con kia kìa

Phong Cẩn im lặng không nói gì nhưng thật ra anh đang nhận lỗi của mình chỉ để chờ Lệ Chi Lan tha thứ cho anh, đúng lúc bác sĩ cũng đi ra.

- Bác sĩ con dâu của tôi sao rồi ?

- Cô ấy thế nào rồi ?

Bác sĩ cũng không vòng vo, nói thẳng về tình hình của Lệ Chi Lan.

- Phong thiếu phu nhân hiện tại không sao rồi, cô ấy vì cơ thể yếu và ăn uống không thường xuyên nên không chịu được sức nóng nên dẫn đến ngất xỉu, bây giờ Phong phu nhân và Phong thiếu cần làm là cho cô ấy ăn uống đầy đủ và đủ chất...

- Chúng tôi đã hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ nhiều

Lệ Chi Lan nhanh chóng được đưa vào phòng VIP chăm sóc đặt biệt, Phong phu nhân nhìn cô nằm trên giường bệnh mà không khỏi đau lòng vừa có lỗi với cô.

- Không biết thời gian trước con bé làm việc ở quán cơm có ăn uống đầy đủ hay không mà lại khiến cho cơ thể suy yếu đến như vậy, con bé thật đáng thương giá mà ta tìm được con bé sớm hơn...

Phong phu nhân lại xúc động muốn khóc, lại thấy Lệ Chi Lan đã tỉnh bà vui mừng không ngớt.



- Chi Lan, con tỉnh rồi sao ? Con có thấy trong người khó chịu hay không, hay vẫn còn chóng mặt, vậy để mẹ gọi bác sĩ đến kiểm tra cho con nhé..

Mà cô thì lại mỉm cười yếu ớt, Phong phu nhân định rời đi mà Phong Cẩn đột nhiên lên tiếng.

- Mẹ cứ ngồi đây với cô ấy, để con đi gọi bác sĩ

- Con đi đi

Phong Cẩn nhìn cô một chút rồi nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, sau khi gọi bác sĩ đến anh lại cầm điện thoại lên cùng với nội dung.

" anh có thể đến thăm em được không ? Em hiện tại đang ở bệnh viện, phòng 103 em sẽ chờ anh đến"

Phòng 103 ? Chỉ cách phòng bệnh của Lệ Chi Lan là 106, nhưng khi thấy Hoàng Tĩnh Lương liên tục nhắn tin cho anh khiến cho anh nhất thời lay động, dù gì giữa anh và cô ta cũng là người yêu của nhau, anh cũng không thể bỏ mặc cô ta được, miễn anh không làm chuyện quá phận.

Phong Cẩn đẩy cửa bước vào, Hoàng Tĩnh Lương đang trong trạng thái ủ rủ gương mặt xanh xao nhưng khi nhận ra người vào là anh, sắc mặt cô ta ngay lập tức vui vẻ hẳn ra không quan tâm trên tay cô ta đang truyền dịch không nghĩ ngợi nhiều liền rút kim truyền dịch ra.

Cô ta vui vẻ chạy đến ôm chầm lấy anh, mà anh cũng không có ý định đẩy cô ta ra và cũng không ôm lại cô ta chỉ đứng bất động ở đó, mà Hoàng phu nhân khi thấy cô ta tháo dây truyền dịch ra khiến cho bà hốt hoảng.

- Tĩnh Lương, con đang làm gì vậy hả ? Có biết tháo ra rất nguy hiểm không hả, con vẫn chưa khỏe đâu đó

- Con không sao đâu mẹ, anh ấy đến là con khỏe rồi ạ

Phong Cẩn nhíu mày khẽ đẩy nhẹ cô ta ra, nhìn cánh tay cô ta chảy máu liền đưa cô ta về giường.

- Em nên nghe mẹ của em đi

- Dạ, em biết rồi ạ

Cô ta cũng rất ngoan ngoãn nằm yên trên giường, Hoàng phu nhân nhanh chóng kêu bác sĩ đến kiếm tra cho cô ta, vẫn may không có vấn đề gì hết.



- Anh Cẩn, thấy anh đến em thật sự rất vui, em biết thế nào anh sẽ đến thăm em thôi. Em biết anh vẫn còn yêu em kia mà, anh sẽ không bỏ mặt em đâu có đúng không ạ ?

Phong Cẩn sắc mặt vẫn không đổi, vẫn gương mặt trầm lặng ấy.

- Anh chỉ tiện đường nên đến thăm em thôi

Chỉ tiện đường ?

Nụ cười trên môi Hoàng Tĩnh Lương cứng ngắt, ánh mắt cô ta trầm xuống đầy một cách thất vọng, hoá ra anh đến thăm cô ta là chỉ vì tiện đường thôi sao ? cô ta còn tưởng anh vẫn còn yêu cô ta, vậy cô ta đang ảo tưởng đến chuyện gì vậy, thật buồn cười.

- Nếu vậy thì anh về với vợ của anh đi, cô ta không chừng đang đợi anh về đó em không sao đâu, anh nên về đi

Anh định mở miệng lên tiếng thì đột nhiên nghe giọng nói của Hoàng phu nhân, bà nhìn cô ta không vui.

- Cái con bé này, Phong Cẩn có lòng đến thăm con mà con lại đuổi cậu ấy đi...

Bà quay sang nhìn anh vui vẻ nói tiếp.

- Con đừng để ý mấy lời của con bé nhé, nhưng thật ra con bé rất mong cậu đến...cả ngày nay con bé liên tục nhắn tin gọi điện cho cậu, con bé rất yêu cậu lắm Phong Cẩn, con hãy ở lại đây với con bé một chút nhé

Nói thật, Hoàng phu nhân rất quý trọng anh mặc dù biết anh là người tổn thương con gái mình trước nhưng vẫn muốn hy vọng anh quay lại với con gái mình, nhớ lúc trước Hoàng Tĩnh Lương đưa anh ra mắt với hai ông bà Hoàng thì cả hai người họ đã yêu thích anh, không muốn mất đi con rể tương lai này, khi biết tin anh kết hôn với người phụ nữ khác thì hai ông bà đã rất suy sụp nhưng vẫn muốn hy vọng.

Phong Cẩn đứng dậy, nhìn Hoàng Tĩnh Lương một lúc rồi quay sang nhìn Hoàng phu nhân nói.

- Thật xin lỗi dì, vợ của tôi cũng đang cần tôi chăm sóc nên tôi xin phép rời đi trước...

Nói rồi anh nhanh chóng rời đi, mà không hề hay biết Hoàng Tĩnh Lương đang xiết chiếc chăn ánh mắt hiện ra sự căm phẫn, Hoàng phu nhân nghe anh nói cũng thoáng chút buồn.