Mẹ Kiếp! Tôi Xuyên Thành Nữ Phụ

Chương 8: Tấm Bản Đồ Giá Trị



Tôi như sững sờ trước câu hỏi đó, ý của ngài ấy là sẽ làm hại mình sao. Thấy sắc mặt tôi trầm xuống ngài ấy vội giải thích "Không có gì đâu, ta chỉ hỏi thử thôi nàng không cần quá căng thẳng đâu"

Tôi cũng thẳng thắn nói:

- Nếu như sau này ngài thật sự làm gì có lỗi với ta tới mức không thể tha thứ, ta nhất định sẽ hận ngài!

Trả lời nửa đùa, nửa thật tôi vẫn tươi cười nhìn ngài ấy. Cũng cùng lúc trong lòng tôi dấy lên hồi chuông cảnh báo phải cảnh giác với con người này, một người như tôi khi rơi vào cái thế giới này không thể nào buông lỏng đề phòng với bất cứ ai, một nơi mà mạng sống chúng ta không đáng là gì, nơi chỉ có nam nữ chính là được bảo vệ bởi vì đây là câu chuyện của họ những nhân vật như tôi có tồn tại hay không thì cũng chả có vấn đề gì. Tôi không thể nào đặt niềm tin tuyệt đối cho bất cứ ai được, dù có là tình thân hay tình yêu họ cũng có thể sẵn sàng vì lợi ích mà quay lại đánh tôi một đòn chí mạng bất cứ lúc nào.

Quay lại dinh thự cũng đã xế chiều, Henry nói có chuyện phải giải quyết nên đã rời đi ngay. Bây giờ tôi thấy khoảng cách của chúng tôi lại càng xa nhau hơn rồi. Vốn ngày hôm nay muốn hẹn hò, muốn hiểu rõ ngài ấy hơn nào ngờ lại thu hoạch được một kết quả ngoài ý muốn. Tôi gọi Daisy tới dặn dò cũng như chuẩn bị cho tối nay, chúng tôi lại có một chuyến ra ngoài nữa rồi.

Vừa bước ra khỏi phòng tắm, thấy một người hầu chạy vào nói với tôi lát nữa anh trai- Demon sẽ ghé qua dùng bữa ở đây. Tôi mặc một chiếc váy ngủ thoải mái đủ dài để che đi những phần cần che, vẫn cảm thấy ở thế giới này ăn mặc như vậy sẽ là bất lịch sự lắm, nhất là đối với một quý cô. Nhưng đây đã thành thói quen của tôi mất rồi, bình thường sẽ chẳng ai ghé qua dùng bữa nên tôi khá thoải mái, hôm nay bỗng dưng anh trai ghé qua dùng bữa. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nên đi thay một bộ váy chỉnh tề, chuẩn bị gọi người hầu vào giúp tôi thay y phục, thì thấy anh ấy đã đứng trước cửa phòng tôi, nhìn tôi trìu mến cười, vừa giật mình vừa bối rối tôi hơi cáu gắt nhẹ:

- Em lớn rồi mà, anh tự ý đứng trước phòng của một quý cô là bất lịch sự lắm nha!

Thấy tôi xù lông anh có vẻ khá hưởng thụ nhìn bộ dạng này của tôi:

- Có người anh nào, gặp em gái hai lần đều hai lần bị chửi bất lịch sự chưa đây?

Nghe tiếng than có phần bất mãn của anh, tôi cũng không nhịn được bật cười:

- Mà em mặc như vậy, anh cảm thấy ổn không, vẫn là để em mặc mấy bộ váy kia, anh đợi em một chút nhé!

Thấy bộ dạng của em gái mình, từ bao giờ đã trở thành một quý cô xinh đẹp như vậy rồi nhỉ? Cũng đã biết nghĩ đến cái nhìn của người khác, vẫn là cảm thấy bộ dạng của em gái bây giờ thật sự quá đáng yêu. Anh tiến lại xoa nhẹ đầu cô, cưng chiều nói:

- Anh với em không cần phải quá câu nệ như vậy đâu là anh đột nhiên tới làm em chưa kịp chuẩn bị.

Nghe anh nói xong tôi cũng nhẹ người đi, vậy là chúng tôi cùng nhau dùng bữa tối, có lẽ vì là sinh đôi nên cảm thấy nói chuyện với anh thật thoải mái và có khá nhiều suy nghĩ giống nhau. Dùng bữa xong, anh tính quay về dinh thự của mình, tôi giữ anh lại lấy cớ là dùng ít đồ tráng miệng rồi hãy trở về, anh cũng thật chiều người em gái này quá mà. Nhớ lại chuyện lúc chiều nay, tôi băn khoăn một lúc nhưng vẫn quyết định hỏi anh:



- Anh này, anh biết thầy Henry chứ?

- Tất nhiên ta biết rồi, ngài ấy là người dạy chúng ta mà. Sao vậy, có vấn đề gì sao?

Anh hơi ngờ vực hỏi tôi, tôi cũng chả muốn giấu để thêm mệt người, nói hết những suy nghĩ của bản thân ra:

- Thật ra lúc trước em cũng khá mến ngài ấy, chỉ là hôm nay tụi em đi dạo ngài ấy bất chợt hỏi em, nếu sau này ngài ấy làm điều có lỗi với em thì sẽ như thế nào. Em cảm thấy sẽ có một ngày thật sự ngài ấy sẽ làm điều gì đó không tốt.

Thấy tôi lộ ra vẻ mặt lo lắng, anh vội trấn an tôi:

- Đừng suy nghĩ nhiều, em còn anh trai em đây mà!

Dù anh có an ủi thế nào đi nữa tôi vẫn không thể yên lòng được:

- Anh biết những gì về thầy Henry vậy?

Cái dáng vẻ không yên lòng của tôi chẳng thể nào qua mắt được anh, nhẹ nhàng mà kể cho tôi nghe hết những gì về ngài ấy mà anh biết. Dự định tối nay sẽ cùng Daisy ra ngoài tìm người mua thông tin về ngài ấy, nhưng hiện tại được nghe từ anh trai mình tôi vẫn thấy đáng tin hơn nhiều, cũng đỡ phải lặn lội ra ngoài mua tin tức.

Tiễn anh trai về, nhanh chóng vệ sinh một chút, nằm lên giường sắp xếp lại các thông tin trong đầu. Henry là một người khá ưu tú ở học viện, sau đó được cha tín nhiệm, ngoài dạy anh em chúng tôi thì cũng chỉ làm việc cho gia tộc Robert. Cứ như vậy anh ta đã làm việc cho cha được 7 năm rồi, một khoảng thời gian thực dài đi. Thấy anh trai có vẻ cũng quý mến ngài ấy, tôi cũng chả cố dò xét gì thêm, tới đâu hay tới đó vậy. Nhìn lại tình yêu mới chớm nở của tôi, chưa kịp làm gì đã lụi tàn rồi, trách bản thân nghĩ quá nhiều, tạm thời cứ gác lại đi. Tôi biết được cảm giác khi trao đi niềm tin, hay quá tin tưởng ai đó để rồi khi họ quay lưng nhất định người đau đớn chính là bản thân. Thà ngay từ đầu không quá tin tưởng, không quá yêu thương sẽ không đau khổ.

Cứ như vậy tôi ngủ một mạch tới sáng, kế hoạch ra ngoài đêm hôm qua của tôi đã từ bỏ, tôi chẳng muốn phí phạm thời gian của mình vào việc này nữa, còn rất nhiều thứ cần chuẩn bị lắm..

Cầm tấm bản đồ lấy được vào chuyến ra ngoài lần trước lên, làm tôi nhớ tới cái đêm kinh hoàng hôm đó bất giác rùng mình một phen, hình ảnh tên sát nhân đó cùng với ánh mắt lạnh lẽo của hắn ta dường như lại hiện lên, thật may vì không phải gặp lại. Dò tìm một lúc tôi xác định được vị trí mỏ đá quặng, đang suy nghĩ nên thuê người hay là tự bản thân đi đào bây giờ. Nếu như tôi ra ngoài quá lâu nhất định sẽ có người nghi ngờ và sức lực của tôi cũng chẳng thể đào mấy tấc đất đó lên được còn việc mượn người đến để đào mang về cho tôi lại là một điều hên xui. Có thể họ sẽ chiếm làm của riêng cũng nên, rồi bỏ trốn thật xa hay họ sẽ báo cho người quyền lực nào đó đến khai thác, tôi cũng chả thể làm gì, đó là trường hợp xấu có thể xảy ra, còn nếu may mắn hơn thì họ sẽ nghe lệnh của tôi. Với những lúc phải đưa ra quyết định tôi sẽ không lựa chọn bất cứ phương án nào thay vào đó ngồi nghĩ một biện pháp an toàn hơn, vừa có lợi cho tôi vừa không để xảy ra sự cố nào.

Bỗng dưng một ý nghĩ vụt qua đầu tôi, chi bằng tôi nói với cha để ông tới đó khai thác mỏ quặng ấy vừa tạo được lòng tin với ông mà tôi cũng không có gì thiệt thòi. Ông không phải loại người xấu xa hay tham lam, thứ ông ta nhìn tới chính là việc đó có lợi hay có hại đối với ông ấy hay không, nghĩ là làm tranh thủ một chút, tôi xuống bếp dặn dò đầu bếp chuẩn bị ít đồ ăn nhẹ muốn mang đến nhà chính để gặp ông.

Có lẽ hôm nay thần may mắn không giúp tôi rồi, nghe quản gia nói ông ấy đã đi ra ngoài, chắc phải gần tối mới về. Tôi chính là con người ghét sự chờ đợi, nhưng để làm lay động trái tim người cha này vẫn là nên hi sinh chút vậy cũng là vì sự sống. Tự an ủi bản thân như vậy sau đó tôi ngồi đợi ông ấy. Rút kinh nghiệm cho lần trước, lần này tôi nhất định không được ngủ gật nữa, thật may vì cũng chưa phải đợi ngài ấy tới tận trời tối muộn.