Mê Hiệp Ký

Quyển 2 - Chương 40



Chàng không lên tiếng, chỉ cứ thế nhìn nàng, một lúc sau mớihỏi: “Nàng sống ở đâu?”.

Hà Y cắn môi: “Sao thiếp phải nói cho chàng biết? Có khichàng cũng chẳng muốn biết”.

Mộ Dung Vô Phong cúi đầu, hai tay nắm chặt lấy tay vịn xelăn, lòng rối như tơ vò, gần như không có cách nào khống chế nổi bản thân.

Mãi lâu sau chàng mới gượng bình tĩnh lại: “Nói cho ta, tamuốn biết”.

“Ở ngay bên cạnh khu chợ này.”

Chàng nói: “Nàng đưa ta tới đó xem”.

“Không nên”, Hà Y co chân định chuồn.

Mộ Dung Vô Phong lập tức kéo nàng lại, bàn tay túm chặt cổtay nàng: “Đi lối nào?”.

“Không phải chàng muốn thiếp đi sao? Kéo thiếp làm cái gì? Bỏtay ra, bây giờ thiếp đi đây”, nàng trợn mắt lườm chàng một cái, dùng sức dằngtay ra.

“Muốn đi cũng đuợc, nàng đi tới đâu ta theo tới đấy”, chànglãnh đạm nói, tay càng lúc càng siết chặt.

Đó là một dãy phòng để tiện việc làm ăn mà dựng tạm lên, rấtnhiều phòng là để chứa hàng hóa. Trong đó mấy gian trước cửa có mấy cái bếp lòđơn giản, đấy là mấy phòng có người ở. Cửa của những gian phòng ấy đồng loạtquay ra phía chợ, cả ngày đều nghe thấy tiếng chợ búa ỏm tỏi ầm ĩ.

Hà Y mở khóa một trong nhũng gian phòng ấy, rồi đẩy cửa ra,Mộ Dung Vô Phong liền theo nàng tiến vào.

Bởi vì bụng Hà Y bây giờ quá lớn, không thể ngồi trên lưng lạcđà, dọc đường Mộ Dung Vô Phong cũng chỉ đành lăn bánh xe lặng lẽ đi bên nàng,hai người đều đi rất chậm nhưng suốt quãng đường lại chẳng nói với nhau câunào.

Căn phòng đó rất bé, chỉ có một cái giường gấp, một cái bàn,một cái ghế, tất cả chỉ có thế mà thôi. Cái giường gấp kia, như Mộ Dung VôPhong ước chừng chỉ miễn cưỡng chịu được thân thể hiện giờ của Hà Y mà thôi,còn như muốn trở mình, chỉ sợ lập tức sẽ lăn xuống đất. Còn cái bàn kia, đặtlên một cái bát, một đôi đũa, hai cái đĩa là coi như chẳng để thêm được cái gìlên nữa. Có điều mỗi một đồ vật trong căn phòng đều được đặt rất chỉnh tề, rấtsạch sẽ. Trên cái cửa sổ be bé có treo một tấm rèm màu tím nhạt bên cạnh song cửacòn trồng một chậu hoa nhỏ.

Hà Y ngồi lên giường nói: “Thế nào? Phòng cùa thiếp trôngcũng không tồi nhỉ? Ngày nào thiếp củng quét dọn đấy. Xem này, cái này là dothiếp thêu đây! Tiến bộ rất nhanh phải không?”, nàng chỉ một đám họa tiết ở góctấm rèm cửa sổ.

Không biết vì sao, tự nhiên nàng lại bật cười khanh khách.

Chàng ngắm nghía thật kỹ một lượt, cái đám lộn xộn ấy nhìntrái nhìn phải, nhìn thế nào cũng cứ na ná như một bầy gián, chàng mở miệng tántụng: “Oa, đây là bướm vờn hoa phải không? Thật không tồi nhé! Hà Y, từ lúc nàomà tay nghề thêu thùa của nàng tốt thế này rồi?”

“Ha! Chàng nhìn một cái là nhìn ra liền, nhãn quan thật khá.Vị đại nương phòng kế bên cứ nhất quyết bảo không phải”

“Làm sao bà ta nhìn ra được!”

“Được rồi, Mộ Dung Vô Phong! Thiếp là thêu một bầy gián đấy.Cái cửa sổ ấy lúc nào cũng có gián bò tới bò lui thiếp cố ý thêu một bầy gián đểbọn chúng cho rằng đấy là kẻ thù, dọa cho chúng bỏ chạy hết. Lão huynh chàng lạicứ thế mà bảo là bướm vờn hoa, ha…”, nàng lại cười tới lăn lê bò toài.

Mộ Dung Vô Phong không nhịn được mà cũng mỉm cười.

Nàng vẫn mang dáng vẻ hài lòng thoái mái, vô tư sảng khoáinhư trước, cho dù là đang phải ở trong một gian phòng chật hẹp, bức bối thếnày.

Một lúc sau, khó khăn lắm mới đợi được Hà Y thôi cười, chàngmới nói: “Hà Y, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi? Có kẻ lấy trộm hết tiền củanàng rồi sao?”.

Nàng trưng ra vẻ mặt đau buồn khốn khó “Ừm. Bị trộm sạch rồi,đến y phục cũng bi trộm hết nữa”.

“Chỗ ta có tiền, sao nàng… sao nàng không tới tìm ta?”

“Thì chính là cái tối tới tìm chàng thì bị trộm hết đấy.”

Đó là một khoản tiền rất lớn, lúc Triệu Khiêm Hòa giao chonàng có nói đây là trích từ phí khám bệnh mà Mộ Dung Vô Phong thu khi trước. Từbé tới giờ chưa khi nào được cầm nhiều tiền như thế, nên đương nhiên cũng chưabao giờ đánh mất lắm tiền như vậy. Cứ nghĩ tới đây, trong lòng cực kỳ khó chịu,không khỏi lắp ba lắp bắp kể: “Hôm đó, người ta… người ta lén lút quay lại thămchàng, thấy chàng cả người nóng rực, đem chàng… đem chàng ngâm xuống nước chàngcũng không tỉnh lại… vật vã hết đêm, khó khăn lắm mới qua cơn sốt. Người ta…người ta về tới khách điếm thì đã chẳng còn gì nữa. Cả bọc đồ đều bị trộm sạch.Chàng nói xem, tên trộm đấy sao vô lương tâm đến thế…”.

Mộ Dung Vô Phong cắn chặt răng, cảm thấy phiền muộn, một lúcsau lên tiếng: “Đấy là việc ngày thứ hai sau khi nàng đi. Đã từ biệt xong xuôirồi, sao nàng còn không đi.. sao vẫn còn muốn tới quan tâm đến ta?”.

Hà Y nói. “Rõ ràng chàng bảo thiếp đi rồi trong lòng chàng mớicảm thấy dễ chịu, vậy sao khi thiếp đi chàng lại uống rượu? Lại còn uống tớisay mèm? Thân thể chàng… thân thể chàng như thế này có thế chịu được kiểu uốngđấy sao?”.

Mộ Dung Vô Phong nói: “Đêm hôm đó nàng… nàng cũng vẫn…”.

Hà Y nói: “Người ta lôi chàng đang ngay đơ như xác chết tớicống khuất để chàng nôn thốc nôn tháo… rồi lại trông chàng mấy canh giờ, chàngkhá hơn được một chút, vừa mới tỉnh lại thì liền đi tìm chủy thủ[1]. Thiếp càngnhìn càng tức, chán chẳng buồn để tâm đến chàng nữa, liền quăng chàng trở lạidưới đất”.

[1] Chủy thủ: Kiếm ngắn hoặc dao găm.

Mộ Dung Vô Phong nói: “Được rồi, Hà Y, thì ra nàng lúc nàocũng tới thăm ta nhưng lại… không để ta biết. Con người nàng bị làm sao thế?Sao đuổi cũng không đi vậy?”.

“Chàng còn nói nữa!”

“Lẽ nào nàng định một mình sinh đứa con này?”

“Thế thì có gì đáng ngạc nhiên? Lẽ nào thiếp không sinh đượcchắc?”, nàng ngẩng đầu, trợn mắt nhìn chàng.

“Nàng…”, chàng cứng lưỡi.

“Thôi được rồi, chàng gặp thiếp rồi, mọi người đều là ngườiquen biết cả, cũng hàn huyên xong rồi, chàng về đi thôi. Vừa rồi chàng phá việclàm ăn của thiếp, ngày mai thiếp còn phải đi mua lò mới. Tiền ấy chàng phải đềncho thiếp, hai mươi lượng”, nàng đứng dậy khỏi giường, bộ dạng như muốn tiễn khách.

“Hà Y, nàng còn muốn làm tiếp sao?”

“Sao lại không làm? Bánh nướng thiếp làm bán khắp Tiểu GiangNam, là bánh nướng ngon nhất xứ này. Lần sau chàng đến, thiếp sẽ bán cho chàngmột cái nếm thử, giảm giá một xu.”

Chàng chẳng nói chẳng rằng, kéo tấm khăn trải giường củanàng ra, đem mấy thứ quần áo đồ dùng để ở đầu giường tất cả cuốn vào thành mộtbọc, buộc thành một túi hành lý.

“Này, chàng làm cái gì đấy? Đem y phục của thiếp đi đâu thế?Người ta ngày mai còn phải mặc đấy nhé!”

Chàng chẳng thèm để ý tới nàng, ra ngoài thuê một cái kiệu tới.

“Lên kiệu đi”, chàng bảo nàng.

“Đi đâu?”

“Đi về nhà.”

“Hả, việc này… bảo đi thì đi, bảo về thì về, Hà Y thiếp chẳngphải quá mất mặt sao?”, nàng ấm ức lớn tiếng kêu.

“Ngồi xuống trước đã”, chàng vỗ vỗ đầu nàng: “Đâu ra lắm lờithế”.

Hà Y sợ nhất là bị chàng vỗ vào sau đầu, vỗ một cái là liềnmất hồn ngay.

Nàng cười một cái, cúi đầu xuống ngoan ngoãn ngồi lên kiệu.

Lúc cỗ kiệu nhỏ tiến vào Lâm thị y quán, trời đã sáng rõ.Tranh thủ bệnh nhân còn chưa tới, Mộ Dung Vô Phong vội vàng treo ngoài cửa tấmbiến gỗ “Đóng cửa ba tháng” rồi đun một thùng nước nóng, xắn tay áo lên, chẳngnói chẳng rằng tắm rửa cho Hà Y.

Gội ba vòng, mái tóc dài bị khói dầu mỡ hun cho khô cứng củanàng cuối củng mới lộ ra vẻ sáng bóng.

Hà Y nói: “Thật ra tự thiếp có thể tắm..”.

Mộ Dung Vô Phong hạ lệnh: “Ngồi yên không được động đậy”,nói xong chàng bắt đầu cọ rửa thân thể nàng, kỹ lưỡng từng li từng tí, cứ nhưthế nàng là cây củ cải mới lôi từ trong bùn ra vậy.

“Chàng thật sự giết hai người đó rồi sao?” nghi vấn này đãlưu lại trong lòng rất lâu, bây giờ nàng mới dám hỏi.

“Không”, chàng nhạt giọng nói.

“Tại sao?”, nàng có chút kinh ngạc nhưng có vẻ như câu trả lờinày vẫn nằm trong dự đoán. Mộ Dung Vô Phong bình thường chẳng thể giết ngườinhưng lúc phẫn nộ thì khó nói rồi. Còn như giết người bất kể thủ đoạn, chỉ sợchàng giết một người còn nhanh hơn Hà Y.

“Bất kể thế nào bọn họ cũng xem như từng cứu nàng. Lần đónàng từ trên vách núi nhảy xuống, bọn họ…bọn họ còn chuẩn bị một chiếc thuyềnbên dưới…”

Nàng khẽ cười, không nói gì.

“Bọn họ thực sự muốn đi Thiên Trúc sao?”

“Chí ít trước khi đi bọn họ đã nói với ta như thế.”

“Vậy có phải chàng đã tha thứ cho bọn họ rồi không?”

Chàng đáp: “Không hề, ta chỉ muốn nhanh nhanh quên bọn họ đimà thôi”.

“Chàng còn đau lòng không? Vì chuyện của cha mẹ chàng ấy?”

Chàng thở dài, lắc đầu: “Nỗi thống khổ của hai người ấy đãtheo cái chết của bọn họ mà biến mất rồi. Người còn đang sống không nên vì nhữngchuyện đã qua mà cảm thấy quá nặng nề”.

“Cái chàng cảm thấy nặng nề không phải chuyện đã qua mà làchính chàng”, không biết tại sao, nàng cũng thở dài theo.

“Con ốc sên ta đây, có phải đã thò đầu khỏi vỏ rồi không?”,chàng cười khổ.

“Lão huynh, đời người vừa khổ vừa ngắn mà”, lần này tớiphiên nàng vươn tay vỗ vỗ vào gáy chàng.

“Tắm xong rồi, ta bế không nổi nàng, nàng tự mình trèo ra khỏithùng đi”, chàng vội vàng đổi chủ đề.

Chưa dứt lời Hà Y đã tay chống mép thùng, chớp mắt một cáiđã từ trong thùng nhảy ra. Tuy bụng nàng rất to nhưng nhảy vẫn rất cao, rấtnhanh, lúc tiếp đất cũng nhẹ nhàng hệt như lông vũ.

Chàng bị dọa tới mặt mũi trắng bệch, vội vươn tay ra đỡ lấyeo nàng, nói “Thời gian này không cho phép nàng dùng khinh công”.

“Biết rồi”, nàng thè lưỡi.

Hà Y nằm trên chiêc giường mềm, trên người đắp một lóp chănmỏng. Mộ Dung Vô Phong cầm lược lên, giúp nàng chải mái tóc dài cho chỉnh tềngay ngắn, sau đó dùng một sợi vải buộc lại, đặt sang một bên.

“Bây giờ đã thoải mái hơn chưa?”, chàng ngồi bên giường,nhìn nàng, cười nhẹ.

“Ừm”, nàng kéo tay chàng đặt lên má mình, gật đầu.

“Có khát không? Ta đi pha trà cho nàng.”

“Thiếp đói…”

“Chết thật, vẫn chưa ăn cơm sáng. Ta đi rán trứng.”

“Không ăn trứng rán, thiếp muốn ăn bánh rán.”

“Quán rượu bên cạnh có bán, ta đi mua đây. Có muốn uống tràsữa không?”

“Muốn…”

Lúc chuẩn bị đi, chàng còn dứt khoát hỏi lại: “Hà Y, nàng sẽkhông nhân lúc ta ra ngoài mà chuồn đi chứ?”.

“Không đâu…”

“Chắc chắn không chứ?”

“Chắc chắn”

“Nàng ngẩng đẩu lên”, chàng chỉ một cái xà nhà cách đỉnh đầunàng không xa nói: “Có thấy cái xà gỗ kia không?”.

“Thấy rồi”

“Nếu như nàng lén chuồn đi, ta sẽ treo cổ ở đấy.”

Chàng quăng ra câu ấy rồi đẩy xe lăn đi ra.

Phòng của Mộ Dung Vô Phong trang nhã sạch sẽ dễ chịu hệt nhưcon người chàng vậy. Trên một cái bàn con không bắt mắt phía xa xa còn đặt mấycuốn sách, mấy cây bút trên giá gỗ tử đàn tuy thường dùng cũng vẫn sạch như linhư lau.

Bàn ghế lúc nào cũng được lau sạch không dính một hạt bụi,chăn gối trên giường cũng ngay ngắn chỉnh chu. Cho dù là chăn màn trong khuêphòng của con gái có lẽ cũng chẳng được ngăn nắp quy củ như phòng của chàng.

Căn phòng này tuy không rộng, nhưng để quét dọn một lượt chỉsợ chàng cũng phải toát hết mồ hôi.

Nàng không khỏi bật cười. Người này làm sao thế nhỉ? Rõ ràngcử động không tiện, vậy mà cứ thích bỏ thời gian làm mấy thứ việc nhà vặt vãnhnày. Chẳng biết rằng, để giữ thói quen sạch sẽ của bản thân, từ trước đến giờ MộDung Vô Phong chẳng ngại phiền hà.

Chàng lại sợ người khác cho rằng mình không thể lo liệu chobản thân nên càng làm hăng hái hơn.

Nếu có ai bảo chàng mệt, chàng sẽ chống chế nói chàng thíchthế, thế mới vui.

Tóm lại, chàng có chút tự gây khó dễ cho bản thân.

Hà Y đang nằm trên giường nghĩ ngợi vẩn vơ, Mộ Dung Vô Phongđã bưng một cái khay tiến vào, đem bữa sáng đặt lên cái bàn nhỏ cạnh giường.

Nàng rất ít khi thấy chàng cười, cho dù là chàng đang rấtvui cũng rất ít khi cười, nhưng tâm tình của chàng thì Hà Y có thể lập tức cảmnhận dược.

“Ăn nhanh cho nóng”, chàng đỡ nàng ngồi dậy, còn kê thêm saulưng nàng hai cái gối.

Nàng hít một hơi thật sâu, bắt đầu hưởng thụ một bữa sáng ấmáp đời này khó có được.

Trà sữa thơm nồng, bánh rán đã được cắt thành miếng nhỏ, vừathơm vừa giòn.

Chàng cứ thế lặng lẽ ngắm nhìn nàng, không nói năng gì.

“Có ngon không?”, qua một lúc, thấy nàng đã chén sạch nhữngthứ trên khay, chàng mới hỏi.

“No chết đi được”, nàng cười.

“Hà Y, ta sai rồi”, chàng đột nhiên ôm lấy nàng, một tay khekhẽ vuốt ve bụng nàng.

“Đứa bé này… bất kể… bất kể như thế nào, sau này nó cũng cóthế tìm thấy hạnh phúc của riêng mình.”

“Vô Phong… chàng chớ có dọa thiếp. Vừa rồi lúc tắm rửa,chàng cứ sờ mạch của thiếp mãi. Có phải đứa bé này có chỗ nào không ổn không?”,mặt nàng lập tức biến thành tái nhợt: “Nó ở trong bụng rất ngoan, không… khôngquấy nhiễu”.

“Đó là con gái”, chàng khẽ nói: “Nàng đừng lo”.

Tay chân nàng chợt run bắn, lo lắng nhìn chàng hỏi.

“Nó sinh ra rồi liệu có…?”, nàng thấp thỏm lo lắng hỏi.

“Không đâu”, chàng cười, dịu dàng an ủi nàng: “Con bé sẽ rấtkhỏe mạnh”.

Thật ra trong lòng chàng cũng chẳng chắc chắn chút nào. Đứabé chỉ khi sinh ra rồi mới có thế biết duợc.

Nàng bán tín bán nghi nhìn chàng, nghĩ ngợi một lát lại sợkhơi lên tâm sự của chàng, liền nói: “Bất kể thế nào, chí ít con bé cũng được sống”,nói xong lại vui phơi phới lấy từ trong túi đồ ra mấy bộ đồ bé xíu nàng họctheo vị đại nương sống bên cạnh may ra, nói: “Chàng xem này, để con bé mặc có dễcoi không?”,

Trên cái áo bé xíu màu trăng rằm có thêu mấy bông hoa nho nhỏ,ống tay áo bên trái, bên phải xem ra cũng không may nhầm. Đường kim nét chỉ vừanhỏ vừa khít, so với “bầy gián” trên rèm cửa sổ kia cũng đã tiến bộ rất nhiều rồi.

Sau đó nàng lại rút ra hai đôi giày vải với bít tất chỉ nhỏbằng nửa lòng bàn tay, đắc ý nói: “Còn đây nữa, cũng là do thiếp làm đấy”.

Bởi vì không biết là nam hay nữ, trên một đôi thêu hình conhổ, đôi kia thêu hình con mèo. Nhưng khác biệt giữa chúng, đại khái cũng chỉ cómình Mộ Dung Vô Phong là có thể nhận ra.

Chàng ngắm nghía chúng, chợt cảm thấy đầu óc choáng váng từngđợt từng đợt.

“Chàng làm sao thế?”, nàng vội vàng đỡ lấy chàng.

“Không sao”, chàng cố bình tĩnh nở nụ cười, nhưng tim lại vôcớ đập thình thịch loạn lên.

“Thuốc ở đây này”, nàng đưa mấy viên thuốc vào miệng chàng,lấy cho chàng cốc nuớc.

“Đừng lo lắng, sẽ không sao đâu”, nàng nắm lấy tay chàng.

Đến trưa, chàng ở bên giếng giặt đồ nàng thay ra ban sáng.Nàng nhìn chàng vất vả chật vật múc nước khỏi giếng.

“Đứng yên một bên, ở đây không có việc của nàng”, Mộ Dung VôPhong không để nàng nhúng tay giúp.

Lúc giặt xong y phục, Hà Y chợt ôm chặt lấy chàng, lớn tiếngkêu lên: “Vô Phong, chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa!”, nói xong liền mặc kệ tấtthảy mà hôn chàng.

Ngày hôm đó khí trời trong lành, gió mát nắng vàng. Hoatrong vườn nở rộ, ve kêu râm ran khắp nơi. Trận mưa lớn đêm hôm trước đã rửa sạchlớp đá xanh lát sân tiểu viện.

Hai người hôn nhau đắm đuối như mê như say rất lâu, hôn tớikhi gần như ngạt thở mới chợt nghe thấy có người hắng giọng bên cạnh.

Đôi môi hai người vội vàng rời nhau, quay lại nhìn đã thấyDiệp Sĩ Viễn dẫn hai học trò đứng ở cửa viện. Cửa không hề khóa, ông ta lại thườngqua lại, nhân vì Mộ Dung Vô Phong cử động không được tiện nên cũng lười chẳngbuồn gọi cửa, cứ thế đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cảnh vừa rồi, đã định tránh đinhưng không được, chỉ đành hắng giọng một tiếng.

Khuôn mặt Hà Y lập tức đỏ lựng lên.

Diệp Sĩ Viễn tươi cười không nói năng gì.

Mộ Dung Vô Phong tính vốn hướng nội, trước mặt nhiều ngườithì nói rất ít, cũng chưa từng nhắc tới Hà Y với bọn họ. Mọi người chỉ cho rằngchàng vẫn còn trẻ, vẫn chưa lấy vợ. Bây giờ lại thấy chàng ôm một cô gái bụngđã to vượt mặt thì đều cực kỳ kinh ngạc, nhất thời ngây đơ hết cả ra, mãi lâusau Diệp Sĩ Viễn mới đột nhiên tỉnh ngộ, hớn hở nói: “Vị cô nương này hẳn chínhlà Sơn Quỷ mà lão đệ ngươi hay vẽ rồi…”.

Mộ Dung Vô Phong có hơi lúng túng nói: “Đây là thê tử tôi…nàng mới quay về”.

Hi Y đã sớm biết đấy là Diệp Sĩ Viễn, vội nói: “Mời các vịvào nhà ngồi. Thiếp đi pha trà”, nói xong, mặt mũi đỏ lừ, chuồn êm như khói xuốngnhà bếp.

Thấy vợ chồng họ đoàn tụ, Diệp Sĩ Viễn không dám làm phiềnlâu, nói vài câu, uống mấy ngụm trà liền cáo từ ra về. Chẳng bao lâu sau, lạisai gia nhân đem đến tặng một hộp điểm tâm, mấy súc lụa. Ông ta quả nhiên làngười tinh ý, thấy Hà Y mặc áo bào trắng của Mộ Dung Vô Phong đi tới đi lui thìbiết nàng không đủ quần áo dùng, liền vội sai người đi mua về tặng.

“Vị Diệp tiên sinh này đúng thật là đối đãi nhiệt tình.”,lúc Mộ Dung Vô Phong cùng nàng thong thả tản bộ trong sân viện, Hà Y thốt lên.

“Trong nghề này của ta, người tốt đặc biệt nhiều”, chàng cườinói.

“Cố Thập Tam có thường lui tới không?”, nàng hỏi.

“Thỉnh thoảng huynh ấy có đưa Tiểu Phó tới. Chuyến hàng lầnđó, người Ba Tư kiếm dược không ít. Mùa hè này bọn họ nghỉ ngơi. Huynh ấy vẫnthường hỏi nàng, còn nói muốn đi Thọ Ninh tìm nàng so kiếm nữa.”

“Người này liệu có gàn dở quá rồi không? Giờ này thiếp nàocó tâm trạng ấy đây”, nàng nắm tay chàng, khẽ trách.

Hoàng hôn xuống, Mộ Dung Vô Phong làm cho nàng món thịt khotàu nàng thích ăn nhất.

Đến tối, trời đêm giăng đầy sao, hai người ngồi bên giếnghóng mát, chuyện phiếm.

Trấn nhỏ xa xa, đường phố mờ tối, trong đêm khuya, tất cả dườngnhư đều đã ngon giấc.

Uống hết tách trà cuối cùng, hai người tay nắm chặt tay,cùng chìm vào mộng dẹp.

Thời gian hạnh phúc thường trôi rất nhanh, chớp mắt đã quahai tháng, đúng hai hôm trước ngày Hà Y lâm bồn, nàng đột nhiên biến mất.

“Chàng đừng đi tìm thiếp, thiếp ở trong trấn. Đợi sinh conxong sẽ quay về. Thiếp nhất định sẽ bình an.”

Đây là mấy chữ nàng lưu lại. Nàng biết, nếu để Mộ Dung VôPhong ở bên cạnh mình, vạn nhất đứa trẻ có mệnh hệ gì, chàng nhất định sẽ chịukhông nổi.

Thấy mấy hàng chữ này, Mộ Dung Vô Phong lo tới sắp phátđiên. Trấn này thật ra không hề nhỏ, tính ra cũng phải trên vạn hộ. Còn Hà Ythân hình nhỏ nhắn, sinh con chỉ sợ sẽ không được thuận lợi, trước đây chàngkhông dám nói, sợ nàng hoảng sợ. Chàng cũng không dám đi đâu, nếu Hà Y xảy rachuyện, nàng nhất định sẽ nhờ người tới tìm chàng. Cho nên chàng chỉ có thể mộtmình quanh quẩn trong nhà. Cứ như thế không ăn không ngủ, lòng lo như lửa đốt đợihết một ngày một đêm mà cũng chẳng có lấy chút tin tức.

Chắc là nàng vẫn chưa sinh đâu. Chàng tự an ủi bản thân.

Tới sáng sớm hôm sau, chàng nghe thấy ngoài cửa có tiếng ngựaphi, đến cổng nhà chàng thì dừng phắt lại. Chàng đang đợi ngay cửa, thấy ngườibước vào lại chính là Cố Thập Tam.

“Hôm nay huynh có việc gì cũng chớ tìm đệ, đệ không rảnh”, MộDung Vô Phong nói.

Cố Thập Tam lập tức lôi chàng đặt lên yên ngựa, nói: “Muội ấysinh khó, suốt một ngày rồi mà đứa bé vẫn chưa ra”.

Nói rồi vung roi thúc ngựa phi như bay đưa chàng tới mộttrang viện yên tĩnh.

Vừa mở cửa, chàng đã nghe thấy tiếng rên la của Hà Y.

Nang mồ hôi đầm đìa, ánh mắt tán loạn, sớm đã bị hành cho chẳngcòn sức lực nữa.

Hai bà đỡ ở cạnh nàng, một người đang giữ chân nàng, ngườikia đang ra sức ép nàng rặn đẻ.

“Mộ Dung Vô Phong! Tôi muốn gặp Mộ Dung Vô Phong!”, nàng độtnhiên hét lên: “Mộ Dung Vô Phong!”.

Chàng vội xông đến, nắm lấy bàn tay đang khua khoắng loạn xạcủa nàng.

“Hà Y, nàng đừng sợ, ta ở đây”, chàng bình tĩnh nói.

“Liệu thiếp có chết không?”, nàng khóc lóc hỏi: “Thiếp khôngmuốn chết… chàng mau cứu thiếp! Mau cứu đứa bé!”.

“Có ta ở đây, nàng không thể chết được”, chàng bình tìnhnói, vừa nói vừa nhúng tay vào chậu nước sạch rửa tay.

“Thiếp không muốn giống mẹ chàng… như thế… có điều, nếu thậtsự thiếp không xong, chàng cũng… chàng cũng giết thiếp đi!”, nàng thấp giọngnói, mắt từ từ khép lại.

Chàng lay nàng thật mạnh, nói: “Hà Y, nàng tỉnh táo lại chútđi. Mẹ ta… nếu lúc ấy bên cạnh người có một đại phu, dù chỉ là đại phu bình thườngnhất, bà ấy cũng sẽ tuyệt đối không chết thảm như thế. Tin ta đi, con cũng sắpra rồi. Hít vào nào, nghỉ ngơi một lúc, đợi ta bảo rặn thì nàng cố găng rặn mộtlần cuối cùng. Một lần là đủ rồi, hiểu chưa?”, nàng nhìn dáng vẻ bình tĩnh củachàng, gật đầu, chợt cảm thấy lại có thêm lòng tin.

Mộ Dung Vô Phong châm cho Hà Y hai châm, giảm đi một chútđau đớn, giúp nàng khôi phục lại chút sức lực, hai tay nhẹ nhàng xoa đẩy khoảngmột nén nhang, sau đó nói: “Rặn đi!”.

Nàng nín thở, dùng sức, bỗng nhiên cảm thấy người nhẹ bẫng…

“Oa…”, Mộ Dung Vô Phong cắt dây rốn, vỗ cho đứa bé một cái,đứa bé liền khóc rống lên một cách khỏe mạnh.

Hà Y hồi hộp nhìn Mộ Dung Vô Phong.

Chàng ôm lấy đứa bé, không nói năng gì chỉ nhìn trái nhìn phải.

Hà Y run rẩy hỏi: “Nó… nó vẫn ổn chứ?”.

Mộ Dung Vô Phong tươi cười thốt lên: “Tốt quá rồi!”.

“Cười ngốc nghếch gì thế! Chàng mau xem xem chân con bé…”,nàng không yên tâm nói.

“Con bé đang ra sức dùng chân đạp ta đấy”, lúc nói câu này,mắt chàng đã hồng lên: “Hà Y, vận khí của chúng ta rốt cuộc cũng không quá tệ”,chàng bọc đứa trẻ vào một tấm chăn, đưa tới trước mặt nàng: “Nó lớn lên chắc chắnsẽ rất giống ta”

Hà Y vui vẻ nói: “Giống chàng là tốt. Giống thiếp thì hỏngbét chàng trông dễ coi hơn thiếp nhiều. Thiếp thì có hay gì đâu, đi đến đâu ngườita cũng cho rằng là một đứa nha hoàn”.

“Cho ta ngắm với”, Cố Thập Tam không biết đã lẻn vào từ baogiờ, cũng tới nhìn đứa bé, ngó trái ngó phải.

“Ngó cái gì? Còn chưa tìm huynh tính sổ nhé! Có phải huynhđưa Hà Y tới chỗ này không?”, Mộ Dung Vô Phong hỏi.

“Hà Y, muội đồng ý tỉ kiếm với ta rồi đấy nhé!”, Cố Thập Tamquăng lại một câu rồi vội vàng chuồn mất.

“Cố đại ca đi thong thả”, Hà Y gọi với theo một tiếng.

Cứ thế hai người cùng đứa con ở lại Tiểu Giang Nam thêm nửanăm, rồi được Cố Thập Tam và Tiểu Phó hộ tống, trở về Vân Mộng cốc xa cách đãIâu. Cho tới lúc ấy, bọn họ rời Vân Mộng cốc đã gần hai năm rồi.

Người đầu tiên gặp Mộ Dung Vô Phong là Triệu Khiêm Hòa, hômđó ông ta đang ở cửa lán tiếp đãi các thương nhân buôn thuốc như lúc thường.Khi Mộ Dung Vô Phong tiến vào cửa, ông ta còn cho rằng chàng mượn xác hoàn hồn,một người đã hơn năm mươi tuổi, lại kích động tới mức tay chân múa loạn lên, phảiuống liền hai cốc nước mới bình tĩnh lại nổi.

Tất cả người trong cốc đều vì tin tức tốt lành trên trời rơixuống này mà kinh ngạc, mừng rỡ như phát điên.

Tất cả các quán rượu trong Thần Nông trấn ngày hôm đó cũngvì tin ấy mà giảm giá tất cả món ăn còn một nửa.

Vân Mộng cốc không thay đổi gì nhiều, trước đây Mộ Dung VôPhong vẫn thuờng hay sinh bệnh, mọi người sớm đã quen với những ngày tháng cốcchủ “vắng mặt”. Ai nấy đều theo chức trách của mình mà làm việc, hai năm nay, bọnhọ chỉ coi như Mộ Dung Vô Phong lại đang ốm nặng mà thôi.

Ngày hôm sau, Mộ Dung Vô Phong gọi Triệu Khiêm Hòa tới thưphòng cùa mình nói: “Ta với Hà Y tuy đã thành thân nhưng vẫn chưa làm một bữachúc mừng cho ra trò, tối nay ta muốn mời mọi người cùng uống một trận, náo nhiệtmột phen.”

“Việc này là đương nhiên! Bây giờ thuộc hạ lập tức đi anbài, bảo đảm cốc chủ hài lòng”, Triệu Khiêm Hòa gật đầu dứt khoát

Không ngờ, câu tiếp theo của Mộ Dung Vô Phong mới thật lànan giải:

“Có điều ta với Hà Y đều không thích ồn ào. Cho nên bữa nàycác vị cứ thoải mái ăn uống, hai nguời bọn ta không tham gia đâu.”

Triệu Khiêm Hòa nói; “Việc này có khi không ổn, rõ ràng là cốcchủ với phu nhân mời khách… chủ nhân lại không lại…”.

Mộ Dung Vô Phong nói: “Cứ như thế đi, những việc còn lại,ông tự nghĩ cách lo liệu”.

Chàng đã lại trở về dáng vẻ ngày trước rồi.

Đêm hôm đó, tất cả đèn lồng đều đổi thành màu đỏ. Bên ngoàiTrúc Ngô viện là cảnh huyên náo ồn ào hiếm có.

Lại một đêm giữa hè trời trong gió mát.

“Tử Duyệt đã ngủ rồi sao?”, Mộ Dung Vô Phong khe khẽ hỏi.

Con gái hai người được đặt tên là Mộ Dung Tử Duyệt

Hà Y gật đầu.

Cô bé mặc một cái yếm màu tím, đầu ướt đẫm mồ hôi, đang ngủrất say sưa. Đứa bé còn rất nhỏ, da dẻ trắng bóc, bộ dạng cực giống Mộ Dung VôPhong.

Cô bé có một nhũ mẫu gọi là Phượng Tẩu. Lúc Hà Y có việc,con sẽ do Phượng Tẩu chăm sóc.

“Ra ngoài đi dạo không?’, Hà Y giao đứa bé cho Phượng Tẩu,chợt quay sang hỏi chàng.

Mộ Dung Vô Phong gật đầu, Hà Y liền đẩy xe cho chàng, haingười thong dong tản bộ tới cửu khúc kiều.

Tòa tiểu đình giữa hồ vẫn còn nguyên, chỉ là đã đổi hết rèmmới.

Hương hoa sen thơm ngát mặt hồ, tiếng sóng xa xa vang vọng.

“Ngày hôm ấy, chàng xuống thuyền ở đây sao?”, nàng đưa chàngtới tiểu đình, cười hỏi.

Nàng vịn lan can ngó xuống.

“Đã nói không nhắc tới việc ấy nữa mà?”, chàng không vuinói.

“Lạ thật, lúc ấy chàng làm thế nào mà xuống đó được? Chỗ nàyvừa trơn vừa dốc như thế?”, nàng cứ tiếp tục truy hỏi.

“Chống nạng đi xuống thôi”, chàng đáp.

“Mộ Dung Vô Phong, chỗ này vừa hay có một chiếc thuyền”,nàng đột nhiên chỉ xuống bên dưới, vui vẻ nói.

Trên chiếc thuyên ấy còn thắp hai cái đèn lồng màu đỏ, bêntrong có trải chăn lông với đệm da, lại còn có cả một lò sưởi than đỏ hồng.

Chàng vừa nhìn thấy thì sững người, lắp ba lắp bắp hỏi; “HàY… nàng nghịch ngợm gì thế? Chỗ này từ lúc nào lại có một chiếc thuyền rồi?”.

“Thiếp không nói cho chàng biết đâu! Thiếp muốn xuống thuyềnđi chơi”, nàng tung người khẽ nhảy một cái, lộn một vòng trong không trung rồinhẹ nhàng đáp xuống thuyền.

Mộ Dung Vô Phong đuổi theo, kêu lên: “Nàng lên đi! Chiếcthuyến đó… không biết là có chắc hay không”.

Hà Y ngồi xuống đầu thuyền, cười khanh khách nhìn chàng.

Chàng chỉ đành rút nạng ra, tựa lên lan can chật vật đi tớicạnh đình. Chàng đi lại vẫn rất khó khăn, không có gì để tựa thì chẳng làm saođi nổi dù chỉ một bước.

Nàng tung người nhảy về cạnh chàng, nói: “Tựa vào vai thiếp”,nói rồi vòng tay ôm eo chàng, cùng chàng từ từ đi xuống bậc đá rồi đỡ chàng nhẹnhàng lên thuyền.

“Chiếc thuyền này là do thiếp bố trí đó, thế nào?”, nàng đưacho chàng một tách trà.

“Không tồi”, chàng uống một ngụm, trong đầu vẫn chưa đoán ranàng muốn làm trò gì.

Không nhịn được thầm nghĩ, nha đầu này sau khi gả cho mình,chủ ý quái quỷ trong bụng sao lại bỗng nhiên nhiều thế cơ chứ?

“Vậy thiếp chèo đi đâỵ”, nàng cầm lấy mái chèo, thật sự chèođi.

Thuyến khẽ lướt, vững vàng tiến về hướng trung tâm hồ.

Giữa đêm hè, nước hồ khẽ sóng sánh, giữa khoáng trời đất làkhông gian tĩnh mịch.

Tiếng chèo khua nước vang lên như một khúc nhạc đêm hợp xướng.

“Là chỗ này sao?”, đến giữa hồ, Hà Y buông chèo hỏi.

“Cái gì mà chỗ này chỗ kia?”

“Hôm ấy chàng từ chỗ này trầm mình xuống hả?”, nàng lại hỏilại chuyện kia.

“Ùm”, chàng thuận miệng nói. Việc mấy năm trước rồi, ai màcòn nhớ được rõ ràng chứ.

“Mộ Dung Vô Phong, này, nói với chàng đây, đừng có ngó đôngliếc tây nữa được không? Người ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh đấy”, nàng giữ lấyđầu chàng quay về phía mình.

“Chuyện nghiêm chỉnh? Nói đi, ta đang nghe đây”, chàng nhìnnàng.

“Chàng nói coi, sau lần đầu tiên chàng bị uống nước nơi này,có phải bất luận là gặp chuyện gì thì cũng đột nhiên biến thành cực kỳ xui xẻokhông?”

Chàng ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Ừm”.

Nàng lại nói: “Chàng có biết đấy là vì sao không?”.

“Vì sao?”

Nàng đáp: “Đấy là vì chàng mất hồn rồi”.

Chàng bật cười.

“Mộ Dung Vô Phong, chớ có cười!”

“Được rồi, hồn của ta mất rồi, bây giờ người đang ngồi uốngtrà cạnh nàng, thật ra là một cương thi.”

“Dù thế nào, chúng ta cũng phải ở đây bắt hồn của chàng về”,Hà Y mặc kệ chàng đùa cợt.

“Bắt về? Làm thế nào để bắt?”, chàng cười hỏi, “Nàng mau nóicho ta biết, ngày mai ta sẽ đem nó viết vào y thư, rồi chú thích: Sở thị hoàn hồntiêu tai pháp, đã kiểm nghiệm, cực kỳ hữu hiệu”.

“Cách ấy hả, có nhiều lắm. Loại hay gặp nhất chính là chànglại nhảy xuống lần nữa, thiếp sẽ kéo chàng lên.”

“Hà Y, ta đã tắm táp đâu vào đây rồi.”

“Đương nhiên còn có biện pháp khác”, nụ cười của Hà Y bắt đầuhiện ra vẻ gian tà, đột nhiên bò tới bên người chàng, ngồi sát vào người chàng.

“Còn có cách nào nữa?”, chàng hỏi.

Nàng chẳng nói gì nữa.

Mộ Dung Vô Phong ngẩn ra nhìn nàng, ánh mắt tựa như muốn lầntìm trong đầu nàng xem rốt cuộc nàng có ý đồ gì. Mãi một lúc sau mới khẽ cười,nói: “Hà Y, nàng lại muốn làm càn rồi… lật thuyền mất đấy”.

Hà Y đáp: “Thế thì cứ để nó lật đi”.

Mộ Dung Vô Phong nghĩ một lát, bỏ tách trà xuống, nói: “Cũngđúng. Đằng nào thì ta cũng biết bơi”.

HẾT