Mê Hiệp Ký

Quyển 2 - Chương 26



Hà Y cài cửa lại hỏi: “Bọn họ tìm chàng có việc gì thế?”.

Mộ Dung Vô Phong hừ lạnh một tiếng, nói: “Không có gì, chẳngqua bọn họ có một vấn đề muốn hỏi ta mà thôi”, một lúc sau chàng thoáng nghĩ ngợirồi nói tiếp: “Hà Y, đem giấy bút qua đây, ta muốn viết mấy chữ”.

Hà Y đem bút mực tới bên cạnh, dìu chàng dậy, chàng vừa thởhổn hển viết lên giấy mấy hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, một tờ không hết, lại viếtthêm một tờ, viết xong, quăng bút qua một bên, nói: “Nàng đem hai tờ giấy nàygiao… giao cho tay họ Sơn, nói… nói ngày mai chúng ta… ngày mai chúng ta đi khỏiđây”.

Hà Y khẽ hỏi: “Chàng vẫn chưa khỏe lại, bên ngoài gió to tuyếtlớn, không ở đây, chúng ta… chúng ta biết ở đâu?”.

Mộ Dung Vô Phong nói: “Dưới núi không xa chỗ nào cũng cóthành trấn, tùy tiện tìm một chỗ ở là được”.

Hà Y chỉ cho rằng chàng với hai người Lục, Sơn không hợpnhau, nhưng không biết thực ra Mộ Dung Vô Phong lo cho nàng hàng ngày mạo hiểmsăn báo, chỉ cần không cẩn thận một chút là sẽ chôn thây dưới núi tuyết. Thấychàng quyết tâm như thế, Hà Y chỉ đành nói: “Vâng”.

Lúc nàng quay lại, Mộ Dung Vô Phong đã chìm vào giấc ngủ, tớiđêm không biết tại sao lại lên cơn sốt. Sốt cao liên tiếp ba ngày, nằm trên giườngluôn miệng mê sảng, dọa cho Hà Y sợ tới mất hồn vía, túc trực bên cạnh khôngdám rời chàng lấy nửa bước, đến áo cũng không thay, một mực chăm sóc chàng. Haingười Sơn Mộc và Lục Tiệm Phong hổ thẹn trong lòng, sớm chiều luôn đến hỏithăm, chủ động làm cơm ngày ba bữa, đến việc bưng canh đổ nước cũng nhận hếtvào mình.

Đến ngày thứ tư, Mộ Dung Vô Phong mới hồi phục chút ít, quyếtý xuống núi. Sơn, Lục hai người cũng nhất quyết đòi theo tiễn. Hà Y đuổi bắttuyết báo lâu ngày, sớm đã quen thuộc đường đi lối lại, lên núi, xuống núi nhưlòng bàn tay, cũng cố chấp không muốn làm phiền hai người thêm nữa.

Sơn Mộc nói: “Bất luận thế nào, các ngươi cũng phải ở lạiđây thêm một tối, đêm nay chỉ sợ là đêm gió to tuyết lớn nhất trong năm, đếnmai có nắng lên, xuống núi sẽ dễ dàng hơn nhiều”.

Lục Tiệm Phong nói: “Một lúc nữa hai người bọn ta có việc rangoài, ba ngày sau mới về. Cho nên nếu hai vị quyết ý muốn đi, vậy chúng ta tạmbiệt từ đây”.

Sơn Mộc nói: “Mọi thứ trong phòng các ngươi, chỉ cần muốn thứgì thì cứ lấy đi. Đúng rồi!”, ông ta chỉ một đôi nạng đặt ở góc phòng, nói:“Đôi nạng này hai vị hãy đem đi. Trên đường tuyết dày, lấy chúng dò đường tránhđể trượt chân”.

Mộ Dung Vô Phong nói: “Đa tạ. Về cuốn sách đó, hai vị cònnghi vấn gì không?”.

Lục Tiệm Phong nghĩ ngợi một lúc nói: “Việc này liên quan tớitính mạng của ta và Sơn Mộc, chúng ta chỉ muốn hỏi một câu, tám tuyến lộ trìnhvận khí kia, liệu có gì sai sót không? Ngươi cũng biết, chỉ một sai lầm nhỏthôi, hai người bọn ta sẽ lập tức tẩu hỏa nhập ma”.

Quả nhiên ông ta vẫn không yên tâm.

Mộ Dung Vô Phong cười nhạt, nói: “Việc liên quan đến tính mạng,nếu hai vị không thấy yên tâm đương nhiên ta cũng hiểu. Đổi lại là ta, chỉ sợcũng phải cân nhắc đi cân nhắc lại. Không bằng như thế này đi, hai cuốn sách cónhắc tới việc đóng mở của huyệt vị, một cuốn là Diệp thị mạch độc, cuốn kia làVân Mộng cứu kinh. Cuốn sau là do ta viết, hai vị muốn tìm cũng không khó khăngì. Khi đối chiếu tất cả những chỗ liên quan tới sự đóng mở của huyệt đạo theoTí Ngọ lưu chú trong hai sách ấy, hai vị sẽ có được bản liệt kê như thế này. HàY, đem tờ giấy ta viết tới đây”.

Hà Y đưa cho bọn họ một tập giấy đầy những chữ tiểu khải liti. Sơn Mộc cẩn thận nhận lấy.

Mộ Dung Vô Phong tiếp tục nói: “Bản liệt kê này là do ta dựavào trí nhớ chép lại, không ngại nói với hai vị, tuy tim ta không tốt, cũng hônmê khá nhiều ngày nhưng với những chi tiết này ta vẫn nhớ rất rõ ràng. Còn nhưlàm thế nào để tính ra được, ta cũng đã viết rõ ràng từng bước từng bước rồi,tiện cho hai vị đối chiếu”.

Chàng ngừng một lát rồi nói tiếp: “Sau khi hai vị xem xét kỹlưỡng sẽ thấy, tám đường lộ tuyến ta nói tuyệt đối không sai. Tất cả khả năngta đều tính hết, không thừa một tuyến, không thiếu một đường. Mộ Dung Vô Phongta trước giờ không lấy việc liên quan tới tính mạng người khác làm trò đùa”.

Lúc chàng nói, dáng vẻ rất bình tĩnh, rất tự tin. Lục TiệmPhong ngẩng đầu nhìn chàng rất lâu, đột nhiên nói:

“Có lúc ta thật sự hy vọng ngươi là con trai ta. Ai cũng muốncó một đứa con thông minh”.

Ông ta nói câu này khiến Mộ Dung Vô Phong lại không vui.Chàng tuyệt đối không phải là người tùy tiện nhận người khác làm cha.

Lục Tiệm Phong nói: “Ngươi không cần mất vui, lời ta vừa nóichẳng làm nhục tới ngươi đâu. Từ tuổi tác tới bối phận, ta đều đủ để làm phụ thânngươi. Tên thật của ta có lẽ vẫn xa lạ với ngươi, có điều người trên giang hồ đềugọi ta là ‘Thiên Sơn Băng vương’”.

Ông ta nói tiếp: “Cả đời ta từ trước tới giờ chưa có kẻ nàodám bảo ta ngu ngốc. Ngươi là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng”.

Hà Y trố mắt nhìn ông ta, đột nhiên hỏi: “Tiền bối đã làThiên Sơn Băng vương, vậy xin hỏi ông có quen biết một người phụ nữ tên là ‘MộDung Tuệ’ không?”.

Nàng vừa nói câu ấy ra, trong lòng Mộ Dung Vô Phong liền chấnđộng, run giọng hỏi: “Hà Y, ông ta… ông ta và… và… bà ấy có quan hệ gì?”.

Hà Y không để ý tới chàng, một mực nhìn chằm chằm vào Lục TiệmPhong, từng chữ từng chữ hỏi: “Hai mươi hai năm trước, chính vào cái đêm ông vàQuách Đông Các tỉ võ, có một cô gái tên là Mộ Dung Tuệ đã biến mất khỏi Vân Mộngcốc, ông có biết việc này chăng?”.

Lục Tiệm Phong nhìn thẳng vào mắt nàng, mặt không biến sắcnói: “Ta không biết ngươi đang nói gì. Ta vốn không quen biết nữ nhân mà ngươivừa nhắc tới”.

Nói xong, ông ta không để Hà Y kịp hỏi tiếp, nói: “Cáo từ”.

Cửa vừa khép lại, Mộ Dung Vô Phong đã lại kiệt sức mà ngã xuống.

Hà Y chỉ đành dìu chàng trở lại giường, kéo chăn đắp chochàng, nhẹ nhàng hỏi: “Chàng đã không chịu nổi, việc gì cứ phải gồng mình lâunhư vậy? Cả người thương tích, lại sốt cao mấy ngày liền, khó khăn lắm mới tỉnhlại được lại nằm bò ra giường mà viết bao nhiêu chữ. Thiếp chỉ nhìn chàng thôimà cũng thấy mệt”, nói xong bèn đưa tay sờ trán chàng, quả nhiên lại lên cơn sốt,nàng vội vàng lấy một chiếc khăn tay nhúng vào nước mát rồi đắp lên trán chàng.

Mộ Dung Vô Phong mở đôi mắt mệt mỏi, nhìn xung quanh hồi lâurồi hỏi: “Giờ này là giờ nào rồi? Bên ngoài còn sáng không?”.

Hơn một tháng nay, đừng nói tới việc ra khỏi cửa, trừ nhữnglúc Hà Y ôm chàng tới phòng tắm để tắm rửa thay quần áo hàng ngày ra, đến giườngchàng cũng chưa từng xuống. Sức khỏe của chàng so với lúc vừa tới đây đúng làđã có chuyển biến tốt, nhưng so với ngày trước vẫn yếu hơn rất nhiều. Không nhữngkhông sao tự mình ngồi dậy được mà chỉ cần nhiễm một chút gió lạnh là lại lập tứclên cơn ho và phát sốt, tim cũng không chịu nổi nửa điểm kích thích.

Cho nên phần lớn thời gian chàng chỉ có thể nằm trên giường.

Hà Y vén một góc nhỏ tấm rèm bằng da thú, nhìn ra ngoài rồinói: “Xem ra đã là hoàng hôn. Bên ngoài tuyết rất lớn nhưng trời vẫn chưa tối hẳn”.

Nói xong bèn tới nhà bếp, đem hâm nóng qua loa chỗ thức ănthừa buổi trưa còn lại rồi ăn sạch sẽ. Nàng cũng nấu cho Mộ Dung Vô Phong mộtbát cháo, bắt chàng ăn hết mới thôi.

Sau đó nàng ngồi bên giường, dùng ngón tay nhẹ nhàng chảitóc cho chàng, nói: “Ngủ một chút đi được không? Hôm nay chàng quá mệt mỏi rồi”.

Giọng của nàng cứ như thôi miên, khiến chàng dần dần chìmvào giấc ngủ.

Ngoài song, tiếng gió, tiếng tuyết hòa vào nhau nghe như tiếnggào thét, làm lay động ánh đèn lập lòe trong phòng, càng làm toát lên một sựyên tĩnh đáng sợ.

Nàng không dám tin trong đêm gió tuyết này, bản thân và MộDung Vô Phong lại cùng cô độc trên đỉnh Thiên Sơn, nơi gần với thiên đường nhấtmà đời này nàng từng trải qua. Ở nơi đây lại có một căn phòng nhỏ ấm áp, đủ đểngười bị trọng thương được nghỉ ngơi yên ổn, lại còn có linh thảo kỳ dược, đủ đểcứu lại tính mạng của chàng.

Nàng cúi thấp đầu, trong lòng thầm khấn, cảm tạ trời cao đãcho nàng một cơ hội sống trong cơn tuyệt vọng.

Gió càng lúc càng lớn, gầm rú điên cuồng tựa như muốn cuộntung mái phòng.

Hà Y vốn đã quen thuộc với phương bắc, cũng đã từng nếm quanhững cơn gió bấc khốc liệt vào mùa lạnh nhất trong năm, nhưng tiếng gió nơiđây còn ghê gớm hơn, liên miên không ngừng không nghỉ khiến nàng cảm thấy sợhãi.

Nàng vốn muốn thuyết phục Mộ Dung Vô Phong ở đây thêm vàingày, đợi bệnh tình thuyên giảm rồi hãy xuống núi. Bây giờ, nghe tiếng gió rítđáng sợ này, nàng lại thấy dao động, ngày mai hai người nhất định phải xuốngnúi. Nhưng kể cả ở dưới núi, nàng cũng vẫn lo thân thể Mộ Dung Vô Phong chịukhông nổi thời tiết rét mướt khắc nghiệt miền cực bắc này. Theo kế hoạch củanàng, chí ít chàng còn phải nghỉ ngơi an dưỡng thêm nửa năm nữa mới có thể miễncưỡng lên đường về cốc. Chàng vốn dĩ không chịu nổi sự xóc nẩy, từ Thiên Sơn vềVân Mộng cốc, lộ trình xa xôi, dọc đường cứ đi rồi nghỉ, nghỉ rồi lại đi, kể cảlà thuận buồm xuôi gió đi nữa, đối với chàng mà nói, ít nhất cũng phải mất nămtháng mới về được tới nơi.

Nhưng nơi đây là một nơi xa lạ, thậm chí là một đất nước xalạ.

Nghĩ tới đây nàng chợt cảm thấy trách nhiệm của mình rất nặngnề.

Chăm sóc người bệnh tuyệt đối không phải là một công việc dễdàng. Nếu như Hà Y chưa từng thật sự sống cùng Mộ Dung Vô Phong, có lẽ nàng sẽvĩnh viễn không sao hiểu được những đau khổ và sầu muộn ẩn giấu đằng sau thái độlạnh lùng của chàng.

Từ xưa đến nay chàng đều không muốn làm phiền người khác,nhưng nàng biết mỗi ngày chàng đều phải vất vả gian nan, khó khăn trùng trùnglàm những việc người bên cạnh chớp mắt là làm xong. Chàng dậy khỏi giường khó,trở mình cũng khó, rất nhiều nơi không thể đi, lại còn cả bệnh ưa sạch nữa. Mỗingày chàng phải tắm rửa ít nhất một lần, nếu như có tiến hành chữa trị cho aiđó, chàng sẽ tắm nhiều hơn. Việc tắm rửa của chàng đương nhiên cũng rất khôngtiện. May mà tất cả những việc ấy ở Vân Mộng cốc đều không phải vấn đề lớn. Nhiềunăm nay, các vị tổng quản không ngừng phái thợ khéo vào Trúc Ngô viện, tu sửa lạitay vịn, giá đỡ, lan can, đường dốc ở các nơi, bất cứ chi tiết nào có thể giúpMộ Dung Vô Phong cảm thấy thoải mái hơn đều từng được bọn họ suy nghĩ xem xét kỹcàng. Cho đến cuối cùng, những phương tiện mới tăng thêm, đến chính Mộ Dung VôPhong cũng chẳng biết dùng để làm gì.

Cho nên chỉ có ở trong nhà mình, chàng mới cảm thấy tất cảsinh hoạt đều đơn giản, tính khí cao ngạo, tuyệt đối không xin người khác giúpđỡ kia của chàng mới có thể tiếp tục. Bây giờ thân thể chàng thương tật, đi mộtbước cũng khó khăn, tất tần tật mọi việc đều phải trông cậy vào Hà Y chăm sóc,chàng làm sao có thể cảm thấy dễ chịu cho được. Huống chi bản thân đang ở xứ lạ,thói quen ăn uống khác hẳn ở nhà, rốt cuộc liệu chàng có thể chịu đựng tiếp haykhông?

Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy lo lắng không thôi.

Cũng bởi thời gian bọn họ sống với nhau quá ngắn. Trongquãng thời gian ngắn ngủi đó, mọi việc sinh hoạt hằng ngày của mình, Mộ Dung VôPhong đều có thể tự lo liệu, thậm chí chàng còn rất chiều chuộng Hà Y, đến mứcnàng thường quên rằng hai chân chàng không tiện cử động.

Nàng cũng không nghĩ tới việc, sau khi quen biết chàng nàngcũng thay đổi rất nhiều. Từ xưa đến nay nàng vốn là người thoáng đạt, qua loa,bây giờ phải chăm sóc cho Mộ Dung Vô Phong nàng mới chợt nhận ra mình cũng rấttỉ mỉ, rất dịu dàng. Những phẩm chất này vốn không liên quan gì tới nàng, nhưngthoáng cái tất cả những thứ ấy đều đã được “hô biến” ra rồi.

Sau này nàng cũng dần phát hiện, Mộ Dung Vô Phong hiện thựcvà Mộ Dung Vô Phong trong truyền thuyết rất khác nhau. Trước mặt nàng chàng rấtkhiêm tốn, cái gì cũng nhường nhịn nàng. Có lúc chàng cũng rất thích chuyệntrò, một khi đã nói là sẽ nói liên miên không dứt. Kỳ lạ nhất chính là chàng rấthiếu động, rõ ràng không đi nổi vài bước nhưng chàng rất thích chống nạng kéoHà Y đi tản bộ trong viện. Rất nhiều việc chàng làm không tiện nhưng vẫn thíchtự mình làm. Nhưng nàng cũng đã từng chứng kiến chàng ở trước mặt học trò rấtít cười, ngữ khí nói năng cũng rất lạnh lùng, còn nếu như trước mặt chàng là mộtkẻ xa lạ, chàng sẽ trầm mặc ít nói, tính khí lại rất khó chịu. Bởi thế nàng thườngrất mơ hồ, không biết đâu mới là Mộ Dung Vô Phong thật sự.

Con người cả ngày lạnh lùng cao ngạo ấy, bộ dạng lúc ngủ lạirất giống một đứa bé. Khi Hà Y ở bên cạnh chàng, chàng thường bất giác sán lạigần nàng, sau đó cả đêm chàng sẽ giữ chặt lấy một ngón tay hoặc một góc áonàng, dường như sợ nàng sẽ biến mất. Đến nỗi khi nàng tỉnh lại rồi phải bỏ rấtnhiều thời gian để nghĩ cách gỡ tay chàng ra.

Nàng nắm lấy tay Mộ Dung Vô Phong, nghĩ ngợi miên man, bấtgiác đã ngồi bất động bên giường hơn một canh giờ, cho tới khi bàn tay kia chợtđộng đậy.

“Đang nghĩ gì vậy?”, chàng chợt tỉnh lại, nằm trên giường hỏi.

“Không có gì, nghĩ linh tinh”, nàng cười đáp.

“Ngủ sớm một chút, hai mắt nàng thâm quầng rồi đấy”, chàngáy náy nhìn nàng.

Ba ngày liền nàng không hề chợp mắt.

Nàng tắm rửa qua loa một lượt, thay quần áo rồi trèo lên giường,leo lên người chàng, nằm tựa như một chú ếch xanh, nàng áp tai lên ngực chàng,nghe tiếng tim chàng đập.

Hằng đêm nàng vẫn thường làm thế để kiểm tra xem tim chàngcó đập bình thường hay không.

“Nàng biến thành một chú ếch xanh to tướng từ bao giờ thế?”,chàng vỗ vỗ đầu nàng, cười hỏi.

Một lúc sau, nàng lại quay ra ôm lấy vai chàng, tựa như mộtchú thạch sùng dán chặt lên thân trái của chàng.

“Dính chặt lấy ta thế này để làm gì?”, chàng khó khăn lắm mớilật được người lại, mặt đối mặt với nàng.

Tay của Hà Y lại chạm lên hai vết sẹo sưng đỏ dưới chânchàng.

“Vô Phong, thiếp có phải lão bà của chàng không?”, nàng độtnhiên hỏi.

“Ừm”.

“Ừm tức là sao?”.

“Phải”, chàng đành đáp.

Mấy ngày nay nàng cứ như bị ma nhập, không ngừng hỏi chàngcâu này.

“Sao nàng cứ hỏi ta câu này mãi thế?”, chàng không nhịn đượchỏi.

“Bởi vì chàng đang muốn hối hận”, nàng bắt đầu véo cánh taychàng: “Rốt cuộc có đúng là chàng đang hối hận rồi không?”.

“… Ừm”.

“Ừm là ý gì?”, nàng sốt ruột hỏi.

“Không phải”, chàng khẽ cười.

“Vậy thì chắc chắn rồi nhé!”, nàng áp đầu lên ngực chàng.

“Chắc chắn rồi”, chàng dịu dàng nói: “Đừng quấy nữa, nhanhnhanh ngủ đi”.

“Kiếp sau thiếp lại gả cho chàng có được không?”, nàng lạingọt ngào hỏi.

“Không mệt hả Hà Y? Một kiếp còn chưa đủ sao?”.

“Chưa đủ”.

Chàng cười khổ, trong lòng vừa chua xót lại vừa cảm thấy ngọtngào.

“Hà Y, ta là một người hạnh phúc”.

“Thiếp cũng thế!”.

Hai người ôm chặt lấy nhau.

“Kể cho thiếp nghe một chuyện đi, bây giờ còn sớm”, nằm yênmột lúc, nàng lại hỏi.

“Ta đang đợi nàng kể chuyện cho ta đây. Nàng nói có khả năngLục Tiệm Phong quen với mẹ ta, tại sao thế?”.

Nàng cười nói: “Người trong Thần Nông trấn đều kháo nhauThiên Sơn Băng vương trong truyền thuyết là phụ thân chàng”, nói rồi đem câuchuyện Tôn Phúc kể ở Thính Phong lâu hôm trước kể lại kỹ càng một lượt.

Chàng nghe xong nhíu chặt mày, cảm thấy quá sức hoang đường.

Hà Y nói: “Truyền thuyết tuy vô bằng vô cớ nhưng thiếp lạilà người thích tin vào truyền thuyết”.

“Hử?”.

“Bởi vì từ nhỏ thiếp đã làm quen với phố lớn ngõ nhỏ, biết rằngtin tức ở quán trà quầy rượu thường truyền đi rất nhanh. Có những tửu lâu còn lậpmột ban riêng chuyên chép lại các câu chuyện giang hồ để khách tới có thêm chủđề mà bàn luận, rồi nhân đó uống thêm vài chén rượu, ăn thêm vài món ăn”.

“Nàng muốn nói những chuyện ấy vốn là giả?”.

“Đại khái thì bắt đầu đều không có thật, nhưng về sau, ngườicó hứng thú càng lúc càng nhiều, chuyện càng thêm thắt lại càng như thật, bởivì không ngừng có tin mới để bổ sung vào. Sau cùng, câu chuyện được dựng lênkhông sai bao nhiêu so với sự thật”, nàng ngừng một chút rồi nói tiếp: “Chonên, tuy Thiên Sơn Băng vương không nhất định là phụ thân chàng nhưng thiếp chorằng ít nhiều ông ấy cũng có liên quan tới việc này”.

Mộ Dung Vô Phong nhìn nàng, tựa như đang có suy nghĩ.

“Thiếp vừa nghe xong câu chuyện ấy, ngày hôm sau liền lênnúi Nga My”.

Mộ Dung Vô Phong nói: “Việc này cũng liên quan tới phái NgaMy sao?”.

“Từng nhìn thấy Thiên Sơn Băng vương ở dịp tỉ kiếm tại PhiDiên cốc năm xưa, bây giờ còn sống trên đời chỉ còn một người, đó chính là chưởngmôn phái Nga My, Phương Nhất Hạc”.

“Ta từng gặp Phương Nhất Hạc một lần”, Mộ Dung Vô Phong nhạtgiọng nói: “Ta giúp ông ta điều trị vết thương một lần. Bây giờ nghĩ lại, đó hẳnlà vết thương ông ta bị khi tỉ kiếm với sư phụ nàng”.

Hà Y hơi biến sắc, hỏi: “Ông ta cũng từng bị trọng thươngsao?”.

Nếu không phải là người mắc bệnh nguy kịch, thường sẽ khôngđược chuyển tới phòng khám của Mộ Dung Vô Phong.

Mộ Dung Vô Phong gật đầu nói: “Là Hạ Hồi đưa ông ta tới”.

“Nói như vậy Phương Nhất Hạc nợ chàng một mạng rồi?”.

“Từ trước tới giờ ta trị bệnh thì chỉ thu tiền khám, chưa hềbắt ai nợ mạng như nàng nói”, chàng lãnh đạm nói.

Hà Y cười: “Trên giang hồ, giết người tất nhiên phải đền mạng,mà cứu người chính là người ta nợ mình một mạng”.

Mộ Dung Vô Phong nói: “Tóm lại quy tắc trên giang hồ thật cổquái, có lúc rất không có lý lẽ”.

Hà Y trợn mắt nhìn chàng.

Mộ Dung Vô Phong nói: “Cho dù nàng trợn mắt nhìn ta, ta cũngvẫn cứ nghĩ như thế”.

Hà Y cười nói: “Ai trợn mắt nhìn chàng? Mà người ta chính làtrợn mắt nhìn chàng đấy, cũng không được à?”, nói rồi tiếp tục kể: “Khi thiếp gặpPhương Nhất Hạc, ông ta nói đúng là đã gặp Thiên Sơn Băng vương, lại cũng đã gặpchàng, từ dung mạo mà nói, hai người không giống phụ tử chút nào. Cho nên manhmối đến đây là đứt”.

Mộ Dung Vô Phong véo véo mũi nàng: “Là manh mối đứt, hay làdo người nào đó không chịu cố gắng đi tìm?”.

Hà Y nói: “Thiếp tìm rồi. Nếu manh mối này đã đứt ở đây, tấtnhiên thiếp sẽ phải đi tìm manh mối khác. Cũng chính là ngày đầu tiên chàng tớiVân Mộng cốc, là do người khác đưa tới, lúc ấy chàng chẳng qua chỉ là một đứabé mấy tháng tuổi mà thôi, người biết rõ chuyện này cũng chỉ có một người”.

Mộ Dung Vô Phong nói: “Tôn Thiên Đức”.

“Không sai. Nghe nói ông ấy là người được ông ngoại chàngtín nhiệm nhất, là lão tổng quản của Vân Mộng cốc, nhưng không biết vì saokhông tiếp tục đảm nhiệm chức vụ ấy nữa mà lại trở thành một đầu bếp xa gầnnghe tiếng”.

“Ngày đầu tiên nàng tới Vân Mộng cốc, chắc đã nếm qua món‘Tùng Thử Quyết Ngư’ ông ấy làm rồi”, chàng nhẹ giọng nói.

“Ông ấy là phụ thân của Tôn Thanh, đúng không?”, Hà Y chợtnhớ ra.

“Không sai. Tôn Thiên Đức chính là do ta tống cổ ra đấy. Bởivì ta đã từng hỏi ông ta việc ấy, nhưng ông ta sống chết gì cũng không chịunói. Ông ta từng thề với ông ngoại ta, tuyệt đối không tiết lộ chuyện này với bấtkỳ ai”.

Hà Y nói: “Ông ta không chịu nói cho chàng, đương nhiên cũngkhông thể nói cho thiếp. Cho nên thiếp hiểu, đầu mối này cũng bị đứt rồi. Từlúc ấy, thiếp đã định tới Thiên Sơn tìm Băng vương. Chỉ là… về sau phát sinhnhiều việc như thế, thiếp trở thành… trở thành càng ngày càng không thể rời khỏichàng”.

Mộ Dung Vô Phong than thở: “Bây giờ việc này đối với ta mànói đã không còn quan trọng đến thế. Ta không muốn nàng tiếp tục bôn ba tứ xứ,vì ta mà mạo hiểm”.

“Ha, từ bao giờ đã biết đau lòng xót xa cho lão bà rồi?”, HàY trêu đùa.

“Là đầu ta không tỉnh táo hay là thật vậy? Hà Y? Vừa rồihình như có người gõ cửa”, chàng đột nhiên nói.

Hà Y ha ha cười lớn, nói: “Đương nhiên là chàng không tỉnhtáo rồi, vào giờ này thì làm gì có ai mò tới chỗ này chứ? Với lại, đây há lànơi người bình thường tới được sao?”.

Còn chưa dứt lời, mặt nàng chợt biến sắc.

“Bình, bình, bình!”, quả nhiên có người gõ cửa.

Tiếng gõ cửa rất nhẹ, rất lịch sự, cũng không phải là gõliên tục mà là gõ một lúc rồi ngừng một lúc.

“Là quỷ đó!”, Hà Y vùi đầu vào trong chăn, rúc chặt vào lòngMộ Dung Vô Phong.

“Đừng sợ”, chàng rất muốn tự mình ra mở cửa, xem xem rốt cuộclà có chuyện gì, nhưng hiện giờ chàng chẳng nhích nổi lấy nửa bước, đến ngồi dậycòn khó nữa là.

“Chàng đừng động đậy. Chúng ta… chúng ta chết cũng không mởcửa, nó sẽ đi thôi”, Hà Y thấy chàng vịn vào thành giường, cố sức gồng mình địnhngồi dậy liền vội vàng ngăn lại.

“Bình, bình, bình!”.

“Vô Phong, thiếp thú nhận, gần đây thiếp giết quá nhiều tuyếtbáo với tuyết kê, còn ăn không ít thạch sùng nữa”, Hà Y vội vàng tự thú.

“Nàng ăn thạch sùng lúc nào thế?”, vốn đang căng thẳng,chàng vẫn không nhịn được cười.

“Cái này… trong phòng này có rất nhiều thạch sùng, với lại…mùi vị rất ngon! Nướng qua lửa, rắc thêm một ít ớt bột… rất thơm nhé”.

“Không cần nói nữa, con quỷ này nhất định là thạch sùng tinhtới tìm nàng”.

“Cũng chưa chắc, trong bụng chàng toàn là mật báo đấy nhé!Không biết chừng đó lại là báo tinh thì sao?”, nàng cãi lại.

“Tuy là ta ăn, nhưng báo không phải là do nàng giết sao?”.

Nói vài câu, hai người đã quên hết mọi việc xung quanh màhôn nhau thắm thiết.

“Bình, bình, bình!”. Ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ, ngườigõ cửa có vẻ như rất kiên nhẫn.

Hà Y mặt mũi đỏ hồng, toàn thân mềm nhũn, nhìn Mộ Dung VôPhong.

Không biết chàng đột nhiên lấy đâu ra khí lực, thân thể haingười bất giác đã cuốn chặt lấy nhau.

“Đồ ngốc, cẩn thận chút đi, chàng vẫn đang bệnh đấy! Chỗ nàycó đau không?”.

Lúc này nàng không thể không thận trọng mà bảo vệ chỗ vếtthương của chàng.

Nàng biết vết thương của chàng bên ngoài tuy vẫn sưng nhưngđã dần khép miệng, nhưng nội thương thì cực kỳ nặng, bất cứ lúc nào cũng có thểphát tác.

“Hà Y, ta cảm thấy người gõ cửa ngoài kia là kẻ xấu, đợichút nữa không chừng hắn sẽ vào lấy mạng hai chúng ta. Tranh thủ lúc này chũngta vẫn nên tận hưởng chút hạnh phúc cuối cùng đi”, không biết từ đâu chàng lạimoi ra được cái thứ lý do này.

“Làm cũng làm rồi, còn nói gì nữa? Lần nào cũng như thế, chẳngbao giờ đánh tiếng trước cả”, nàng bực bội nói.

Chàng cười cười, có chút xấu hổ.

Nàng bò dậy, giúp chàng lau mồ hôi toàn thân, thay một bộ yphục khác, rồi lại đỡ chàng nằm xuống, tiện tay tháo móc buông rèm ngủ.

Trên rèm có thêu hoa văn tựa như những chùm nho. Những hoavăn chùm nho viền quanh, một trái một phải, bao lấy hai họa tiết tựa như mộtloài động vật biển nào đó.

“Hà Y, ra mở cửa đi”, cuối cùng chàng nói: “Người này chịukhách khí gõ cửa lâu như vậy mà cũng không phá cửa xông vào, ít nhất cũng nêncoi là khách của chúng ta”.

Hà Y nghiêm chỉnh mặc lại quần áo, đeo kiếm lên lưng, ngậpngừng một chút rồi ra mở cửa.

Mặc dù sớm đã có chuẩn bị đối mặt với một phen kinh ngạc lớn,Hà Y vẫn cứ bị kinh ngạc như thường. Bởi vì người gõ cửa là một nữ nhân, lại làmột nữ nhân cực kỳ xinh đẹp.

Cô ta xem ra lớn tuổi hơn Hà Y nhưng cũng tuyệt đối chưa quába mươi. Thời tiết đã lạnh tới mức này mà cô ta vẫn chỉ khoác một tấm áo lôngchồn rất mỏng. Loại áo này thông thường người ta chỉ mặc vào lúc đầu đông, trờilạnh hơn, bên ngoài nhất định phải khoác thêm một tấm áo dày, nếu không tuyệt đốikhông chặn nổi khí lạnh thấu xương. Tấm áo lông chồn này tuyền một màu đen, chấtlượng cũng tuyệt hảo, cô ta mặc vào trông cực kỳ tao nhã.

Trong tay cô ta còn cầm một chiếc ô, trên ô là một lớp tuyếtdày, thấy cửa mở ra cô ta bèn thu ô lại đặt nghiêng ngoài cửa, tuyết trên ôtheo đó mà rơi lả tả.

“Xin lỗi, ta thấy ngoài hành lang có ánh đèn nên mạo muội tớigõ cửa. Bên ngoài gió to tuyết lớn, liệu ta có thể vào xin một cốc nước nóngchăng?”, giọng của cô ta rất ôn hòa, lúc nói chuyện cũng rất ôn tồn lễ độ.

Hà Y cười nói: “Đương nhiên, xin mời vào”.

Người lạ mặt tiến vào rồi cởi áo khoác ra, thân hình cô tathon thả, mặc một tấm lụa tuyền là màu đen, phối hợp với làn da sáng trong nhưtuyết trông cực kỳ đẹp mắt.

Hà Y đưa cho cô ta một chiếc khăn trắng nói: “Trên tóc côtoàn là tuyết, lấy cái này mà phủi đi”.

Không những trên đầu cô ta có tuyết mà toàn thân phảng phấtcũng mang theo hơi lạnh của tuyết, lúc mới đi vào, thân thể cô ta tựa như chìmtrong một lớp sương khói lạnh buốt.

Hà Y đứng bên cạnh cũng không khỏi cảm thấy rùng mình ớn lạnh.

Mộ Dung Vô Phong lại lên một cơn ho dữ dội.

Hà Y nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, tướng công ta đang ốm, khôngthể ngồi dậy”, nói xong nàng đi tới bên giường, đem một tấm chăn lông nữa đắpthêm lên người chàng.

Chàng càng ho dữ dội, không ngừng được chút nào.

Hà Y quay lại, phát hiện lớp sương lạnh bao quanh nữ nhânkia đã biến mất, nhiệt độ trong phòng cũng dần dần ấm trở lại. Nàng cúi xuống địnhcho chàng uống chút thuốc, chàng lại nhỏ giọng nói: “Ta… khụ khụ… không sao cả.Nàng đi tiếp khách đi”.

Người lạ mặt ngồi yên bên lò, vươn tay ra sưởi trên lửa.

Hà Y lại cảm thấy cử chỉ của cô ta có chút làm bộ, nhìn côta rõ ràng chẳng hề lạnh chút nào.

Hà Y đưa cho cô ta một cốc trà nóng, người kia đón lấy, cảmơn rồi từ từ nhấp một ngụm.

“Qúy khách đang đêm tới đây, phải chăng có việc gì?”, Hà Yngồi xuống bên cạnh hỏi.

“Ta đến thăm bạn cũ thôi”, cô ta cười.

Thì ra là bằng hữu của Lục Tiệm Phong và Sơn Mộc, Hà Y yêntâm hơn một chút, thái độ khách khí hơn nhiều.

“Nơi đây vẫn còn vài phòng nữa, nếu cô nương thấy không tiệnxuống núi có thể ở tạm một đêm. Trong này cũng có một suối nước nóng nữa, tắm rửarất thuận tiện”, Hà Y đề nghị.

“Liệu có thể cho ta ăn chút gì đó được không? Ta thực sự rấtđói bụng”, cô ta đáp.

“Nếu cô chịu vào bếp giúp ta, ta rất vui lòng nấu vài móncho cô”, Hà Y nói. Người này chưa biết là bạn hay là thù, nàng không thể để côta và Mộ Dung Vô Phong ở một mình với nhau.

“Rất xin lỗi, ta thật sự không chịu nổi mùi dầu mỡ”, người lạmặt dứt khoát cự tuyệt.

Hà Y cười lạnh: “Vậy cũng rất xin lỗi. Ta muốn ở lại đâychăm sóc tướng công của ta”.

Người lạ mặt lại nói: “Nếu cô không đi nấu ăn, ta sẽ giết tướngcông cô”.

Hà Y đứng bật dậy.

Mộ Dung Vô Phong trên giường lên tiếng: “Hà Y, đi nấu đồ ănmời khách”.

Hà Y giậm chân nói: “Vậy chàng…”.

“Đi đi. Chúng ta với vị khách này không quen không biết, côta sẽ không làm hại chúng ta đâu”.

Nàng chỉ đành hậm hực vào bếp.