May Mắn Gả Cho Người

Chương 53: Bắt Gian



Vừa nghe thanh âm hỗn loạn bên ngoài, Phó Dư lập tức kéo qua quần áo che phủ toàn thân Cố Miên. Cố Miên đã bị Phó Dư thao đến choáng váng, cả người vô lực ngã vào lòng ngực hắn.

“Sao cửa lại bị khóa trái?” Nhị phu nhân hung hăng đẩy cửa lớn nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích.

“Người đâu, mau phá cánh cửa này cho tôi!”

Nhị phu nhân ra lệnh một tiếng, mấy tên bảo tiêu bên cạnh lập tức dùng sức đá cửa.

Phanh!

Cửa bị đẩy ra. Chỉ thấy một người đàn ông ôm Cố Miên vào lòng, đưa lưng về phía mọi người. Trong phòng tràn ngập một mùi tanh ngọt ɖâʍ mỹ, không cần hỏi cũng biết hai người họ vừa làm gì trong này.

"Cố Miên người đàn bà ɖâʍ đãng cô giỏi lắm. Dám cả gan gian díu với người khác ở Phó gia chúng ta. Tôi thân là trưởng bối, hôm nay nhất định phải thay mặt Phó đại thiếu giáo huấn cô!” Không cần nghĩ Nhị phu nhân đắc ý ra sao. Cuối cùng bà ta cũng bắt được nhược điểm của Cố Miên. Hơn nữa còn bắt được tên gian phu, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, lần này mặt mũi Phó Dư chắc chắn mất hết. Hahaha.

Phó gia đại thiếu vào ngày sinh nhật bị vợ đội nón xanh. Chuyện này nói ra sẽ khiến toàn bộ Phó gia bị chê cười. Đến lúc đó Phó Thịnh khẳng định sẽ nổi giận chuyển quyền thừa kế cho con trai Phó Ký của bà ta thôi.

Hừ, tên Phó Dư kia hại con trai bà ta thành như vậy. Hôm nay xem như xả được chút giận.

Bọn bảo tiêu nghe Nhị phu nhân nói vậy thì lập tức vây quanh Phó Dư.

“Nơi này là Phó gia, không ngờ một tên tiểu bạch kiểm như mày lại không biết sống chết lén đến vụng trộm. Các anh em, trước đánh hắn một trận, sau đó đem xác hắn băm nát cho chó ăn!” Thủ lĩnh bảo tiêu vẻ mặt đắc ý. Nếu hắn dạy dỗ tốt tên tiểu tử này, nói không chừng sẽ có cơ hội thăng chức, được tiến vào tập đoàn Phó thị làm bảo vệ riêng cho Phó Thịnh cũng nên.

Nhưng mà đến lúc cả đám bảo tiêu nhìn rõ người trước mặt là ai rồi thì lập tức hoảng sợ. Nhất là tên thủ lĩnh vừa mới khua môi mép lúc nãy.

“Cả đám các người làm sao vậy, còn không mau bắt hắn! Có phải tên gian phu này lớn lên quá xấu xí, dọa người khác sợ phát khϊế͙p͙ rồi không?” Nhị phu nhân cười lạnh nói.

Kết quả bà ta nói xong vẫn không có ai động đậy. Cả đám bảo tiêu mặt như trở tàn, giống như trước mặt bọn họ không phải người, mà là ma quỷ.

Nhị phu nhân thấy bọn họ vẫn chưa động thủ thì lập tức không kiên nhẫn. Đám bảo tiêu này trúng tà gì vậy.

“Lão Lý, còn không mau động thủ! Không phải nói đem tên gian phu này băm ra cho chó ăn sao? Dám ở Phó gia ta làm xằng làm bậy, đừng nói là băm hắn ra nuôi chó, cho dù có lấy bao tải trùm Cố Miên ném xuống ao đi nữa thì Phó Dư cũng phải cảm ơn tôi!”

“Đừng, đừng nói nữa.”Thủ lĩnh bảo tiêu điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Nhị phu nhân.

Kết quả nhị phu nhân dường như bị thành quả trước mắt làm cho hỏng đầu óc.

Mặc dù có thể leo lên vị trí Nhị phu nhân Phó gia chắc chắn bà ta cũng không phải kẻ ngu xuẩn. Nhưng mà dạo gần đây bà ta liên tục bị đả kϊƈɦ, con trai Phó Ký tai nạn vào viện không rõ sống chết, mặt mũi bản thân còn bị Cố Miên chà đạp không thương tiếc, hiện tại rốt cuộc cũng có một việc tốt đẹp theo ý bà ta. Tất nhiên bà ta sẽ trở nên ngu muội hơn nhiều.

“Gì mà đừng nói nữa. Lão gia sẽ đến đây ngay. Để xem ông ấy sẽ xử lý tên tiểu bạch kiểm này như thế nào.” Nhị phu nhân lo lắng mình bắt gian Cố Miên bị Phó Dư ghi hận, nên mới kêu người làm gọi Phó Thịnh đến đây làm lá chắn cho bà ta.

Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Phó Thịnh mang theo Tứ phu nhân chậm rãi đi vào.

“Lão gia, ông tới đúng lắm. Mau xem người đàn bà không biết xấu hổ này đã làm gì, dám lén lút vụng trộm ngay tại nhà cũ Phó gia chúng ta. Như vậy không phải là khinh thường nhà họ Phó sao. Lão gia, hôm nay ông nhất định phải xử trí công bằng, tránh để người ta cho rằng chúng ta dễ bắt nạt!” Nhị thái thái đắc ý mà nói.

“Cố Miên, sao cô lại dám làm ra những chuyện đồi phong bại tục này. Từ hôm nay về sao, nhà họ Phó này không có đứa con dâu là cô nữa!” Phó Thịnh tức đến cả người run rẩy.

“Đồi phong bại tục? Phải không?”

Ánh mắt Phó Dư đạm mạc quay đầu lại, nháy mắt toàn bộ đại sảnh an tĩnh.