Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 901: Con rối đầu tiên



Chương 912: Con rối đầu tiên

Edit: Jess93

Địa hỏa, ý nghĩa như tên của nó, chính là ngọn lửa từ tâm Trái Đất.

Ưu điểm chính là có thể tùy dùng tùy lấy, nhưng bình thường người tu tiên lại không thích sử dụng địa hỏa cho lắm, mặc kệ là luyện đan hay là luyện khí.

Bởi vì, nhược điểm của địa hỏa chính là nó không ổn định!

Lực hấp dẫn lẫn nhau giữa các tinh cầu, tinh cầu tự thân vận chuyển cùng với thuỷ triều, chuyển động của mảng kiến tạo, lở đất.. Đều sẽ khiến địa hỏa dao động kịch liệt.

Cho nên chỉ khi nào trình độ luyện chế không tinh tế lắm hoặc là đồ vật không có yêu cầu gì nhiều về lửa thì mọi người mới sử dụng địa hỏa, dù sao cũng là quà tặng của đất mẹ, không cần trả giá cái gì.

Nhưng ở chỗ này của Lâm Tịch thì không tồn tại loại phiền não này, ngọn lửa muốn lớn liền lớn, nhỏ hơn liền nhỏ, tuyệt đối so với gậy Kim Cô của Tôn Đại Thánh càng thêm như ý.
Ước lượng số lượng huyền thiết cần dùng cho một con rối, Lâm Tịch chậm rãi đem huyền thiết nung trên lò địa hỏa, sau đó cho thêm huyền kim vào để gia tăng độ dẻo dai, dựa theo đồ án trên ngọc giản dùng tinh thần lực khống chế từng chút từng chút để đúc hình.

Ngọc giản nói, con rối hình người có vài chỗ mấu chốt khó nhất, xử lý không tốt tư thế khó coi không tính, độ phù hợp kém sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ sử dụng.

Trước đó vật thí nghiệm của Lâm Tịch là một con chó, những chỗ khác còn tốt, chỉ có hai chân sau chiều dài khác biệt, đi trên đường khập khễnh, A Lạp Lôi cười đến đau bụng.

Đợi đến khi tinh thần lực của Lâm Tịch tiêu hao gần một nửa, một con rối chỉ cao bằng một phần ba người thường đã bắt đầu hình thành.

Ngay tại lúc này!

Lâm Tịch đánh một đạo pháp quyết vào trong lồng ngực còn chưa khép kín của mô hình hình người kia, sau đó lật tay một cái, một bình nhỏ được chế từ ngọc thạch có thế nước khá tốt xuất hiện trong lòng bàn tay cô, mở cái nắp phía trên ra, một thú hồn còn vô tri ngây thơ bị Lâm Tịch khắc một tia tinh thần lực ở trên từ trong cái bình chui ra ngoài.
Thú hồn ngoan ngoãn dựa theo chỉ lệnh của Lâm Tịch chui vào.

Kế tiếp làm từng bước, kết nối từng cơ quan ở bên trong, sau đó chính là mở thất khiếu.

Bởi vì con rối chỉ cần có đủ linh thạch là được, cũng không cần ăn uống ngủ nghỉ, cho nên chỉ cần mở thất khiếu là xong, không cần mở ra toàn bộ cửu khiếu.

Mở ra cũng chỉ để trang trí.

Bước cuối cùng chính là đem linh thạch đặt vào trận pháp đã bố trí sẵn ở huyệt bách hội trên đỉnh đầu.

Trong nháy mắt linh thạch khảm vào đỉnh đầu con rối, con rối đã được luyện chế này đột nhiên biến thành một chàng trai trưởng thành thân cao 1m75, ngũ quan coi như hợp quy tắc, chỉ là làn da đen đến một lời khó nói hết.

Bởi vì là dùng để làm việc, Lâm Tịch cũng không có nhọc lòng bỏ giá trên trời mua sắm da giao nhân hơn ngàn năm giống như Lăng Triệu để luyện chế làn da.
Tiếp theo Lâm Tịch lần nữa đánh ra một đạo pháp quyết.

Khi một đạo ánh sáng nhu hòa lóe lên, Hắc Đại vốn đang nằm đó chậm rãi mở hai mắt ra.

Thú hồn có vẻ vẫn chưa thích ứng với loại thân thể kỳ quái này, giày vò một hồi cuối cùng cũng xiêu vẹo bò lên, sau đó..

Cúi đầu rạp xuống đất hành đại lễ với Lâm Tịch!

Đậu má, ngươi nha hiện tại là người, là người, không phải gia súc!

Lâm Tịch bắt chước phong cách phong độ ưu nhã của đám Bá tước ở vị diện ma cà rồng làm mẫu cho hắn cách cúi người chào.

Một lần, hai lần..

Làm tới nửa giờ, Hắc Đại cuối cùng cũng có thể đem hành lễ làm không giống chứng bệnh động kinh phát tác.

A Lạp Lôi phiêu phù ở giữa không trung, nhìn hai tên ngu xuẩn ngươi cho ta hành lễ, ta cho ngươi hành lễ, cảm giác chỉ số thông minh của lão mị có vẻ như cần nạp thêm tiền.
Nội tâm Lâm Tịch cũng đã sụp đổ.

Làm chơi so với làm đồ vật sử dụng quả nhiên là khác nhau!

Ban đầu học tập luyện chế con rối là vì muốn giải phóng chính mình, kết quả hiện tại giống như mệt mỏi hơn thì phải.

Lau một chút mồ hôi chưa từng tồn tại, Lâm Tịch mệnh lệnh Hắc Đại tự mình học đi, sau đó chuẩn bị bắt đầu làm việc.

"Kẽo kẹt két!" Hắc Đại sải bước, phát ra tiếng kêu hệt như cửa sắt rỉ sét N năm bị kéo ra.

Ông trời ơi!

Lâm Tịch muốn điên rồi.

"Kẽo kẹt két! Kẽo kẹt két! Kẽo kẹt két!"

Hắc Đại chạy quên cả trời đất, thú hồn đã bắt đầu quen với vỏ bọc lớn này, chơi đến bay lên, ở xung quanh Lâm Tịch không ngừng két.

Lâm Tịch: Đau não quá!

A Lạp Lôi bị phiền chịu không nổi, mị xác định đây là giúp việc mị tạo ra để làm việc, mà không phải một cái cửa sắt lớn đi động?
"Lão mị, nếu nó không dừng lại, mị cùng Hắc Đại, chuẩn bị nghe ba chữ chân ngôn của con đi."

Con trai, thật ra mị cũng không thích nghe đâu!

Tiếng bước chân của Hắc Đại quả thực giống như tổ hợp bản lề cửa bị rỉ sét không ngừng chuyển động, bọt biển cọ thủy tinh, móng tay cào bảng đen tăng thêm tiếng mèo tru lên trước khi chết đuối nhân lên mười, nghe đến da đầu như muốn nổ tung.

A Lạp Lôi đối Lâm Tịch: "A Lạp.."

"Chờ một chút, con trai!"

Lâm Tịch phát hiện dường như lúc Hắc Đại sải bước nhỏ, sẽ không phát ra tiếng kêu khó nghe như vậy.

Kiên quyết không muốn làm tóc Lâm Tịch vội hạ chỉ lệnh.

Quả nhiên, Hắc Đại nhăn nhăn nhó nhó đi đường, tiếng "Kẽo kẹt két.." Ầm ĩ đến mức khiến người sắp phát điên cuối cùng cũng không còn, chỉ thỉnh thoảng vang lên một chút rồi thôi.
Chẳng qua Lâm Tịch luôn cảm thấy Hắc Đại đi đường như vậy thoạt nhìn..

Có chút quái.

Lắc eo vặn vẹo, cảm giác hơi ẻo lả.

A Lạp Lôi: Lão mị, mị còn ổn không? Nhìn quái là bởi vì con hàng này đang chạy tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ được không? Hay là mị vốn dĩ thích xem lõa nam? Nếu không vì cái gì mị lại tạo ra một tên đàn ông? Mị coi mình là Nữ Oa đấy hả?

Lâm Tịch chống nạnh, ngón tay chỉ vào A Lạp Lôi: Bọn họ là dùng để làm việc nhà nông, ranh con, bà đây là bởi vì không đành lòng nô dịch nữ đồng bào, con thì biết cái gì!

Đúng là muốn làm nữ vương đại nhân, thì sao hả, hả?

Lâm Tịch vội ấn mở cửa hàng, dù sao mười huyền tinh một bộ trang phục bình thường có rất nhiều, mau mua cho Hắc Đại một bộ, chạy tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy quá xấu hổ.

Vẫn là mua cho hắn năm bộ đi, Lâm Tịch chuẩn bị luyện chế thêm một con nữa.
Khôi lỗi sư sơ cấp chỉ có thể điều khiển hai con rối.

Chọn xong quần áo chuẩn bị thanh toán, cột bạn tốt đột nhiên lóe lên.

A Lê: Trâu nha, nghe nói không gian của cô sống lại rồi, tôi muốn đến xem!

Lâm Tịch lựa chọn đồng ý.

A Lê xuất hiện bên cạnh cô, nhìn bộ đồ nam đột nhiên rơi vào trên tay Lâm Tịch, trong lúc nhất thời cảm giác thiên lôi ầm ầm!

Ôi trời ơi, chuyện gì xảy ra?

Bạn nhỏ Lâm Tịch, cô không thể bởi vì trường kỳ không có bạn nam ái mộ mình, mà trở nên tuyệt vọng như vậy, mặc vào váy dài gợi cảm, hóa trang ngây thơ hoặc quyến rũ, lại mang theo ngàn vạn tiền tiết kiệm, vẫn có người chịu cô đấy.

"Kẽo kẹt két.." Tiếng két lần nữa vang lên, Hắc Đại hưng phấn chạy trở về.

Lâm Tịch: Đi đường đàng hoàng vào!

A Lê một mặt lên án: Lâm Tịch cô sa đọa, cô thế mà giấu tôi dưỡng một tên tiểu bạch kiểm trong nhà.
Cũng không phải, đây là tiểu hắc kiểm.

Lâm Tịch đem quần áo trong tay ném cho Hắc Đại, nói cho hắn biết cách mặc quần áo.

Mang theo A Lê đi thăm phủ đệ của mình một chút, Lâm Tịch dương dương đắc ý hỏi: "Sao hả? Thế giới của bản vương cũng không tệ lắm phải không?"

A Lạp Lôi quăng tới một ánh mắt khinh thường: Đắc ý!

A Lê ngồi trên đài sen ngũ sắc trôi tới trôi lui vòng vo một hồi: "Cũng không tệ lắm, đã có hình thức ban đầu của thế giới sinh linh. Không bận rộn thì đi vị diện tiên hiệp chơi đi, kiếm chút linh tuyền ẩn chứa linh khí, hoặc linh mạch trở về, hiện giờ thế giới sinh linh đã thành, cô có thể đem một ít động thực vật của thế giới khác tới nơi này, bọn chúng đã có thể sống sót."