Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 332: Nông gia tỷ muội 13



Trình thư ký nghe xong, trong lòng cũng không khỏi khen ngợi, một vạn đồng đấy! Hiện tại mặc dù một vạn không quý giá giống như vài năm trước, nhưng cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện bỏ ra.

Nhìn một chút giác ngộ này của người ta, nhìn nhìn lại cặp vợ chồng đánh cũng không đủ kia, đây là chuyện gì chứ?

Hiện tại ông ta đi họp trên xã, chủ tịch xã đều nghe nói chuyện này, còn không nhẹ không nặng gõ ông ta một câu: "Cần phải xử lý tốt, thôn này của chúng ta, chuyện lớn đều đến từ chuyện nhỏ đấy!"

Trình thư ký tuổi đã cao, thật đúng là chưa từng ở trước mặt mọi người được chủ tịch xã "Yêu mến" như vậy, mặt mo cũng cực kỳ xấu hổ.

Ông ta nhìn một chút cặp vợ chồng làm sét đánh mà không có mưa kia, đưa một ánh mắt cho Đường thôn trưởng.

Đường thôn trưởng cao giọng nói: "Phú Nhị, hiện tại cậu cũng ly hôn rồi, cứ tiếp tục thế này cũng không giải quyết được gì, mau chóng làm thủ tục đoàng hoàng đi, nếu không sinh đứa bé ra lại bị chị Trương nói đấy."

"Ai! Biết rồi, thôn trưởng." Trên mặt Phú Cường có nét hổ thẹn.

Bên kia bí thư đang lải nhải với Lâm Tịch: "Con ngoan, vậy tiếp theo cháu có dự định gì chưa, nói với chú một chút, có thể giải quyết chú sẽ tận lực giải quyết cho cháu, mặc dù ly hôn, nhưng bây giờ cháu vẫn là người của Cẩm Gia Câu."

Lâm Tịch cho lão bí thư một nụ cười cảm kích, hai mắt nhìn thẳng Trình thư ký, vô cùng chân thành: "Cháu cảm tạ sự quan tâm của thôn đối với mình, cảm tạ chính phủ, kỳ thật cháu không có yêu cầu gì, chỉ cần có chỗ an thân là được, dù sao cháu cũng đã như vậy, không có chỗ nào đành ở hành lang vậy, về sau còn phải nhờ chú Trình và chú Đường chiếu cố nhiều hơn. Hiện tại cháu bệnh như vậy, không muốn ở quá gần thôn, ngộ nhỡ lây bệnh cho người nào, tội lỗi của Tiểu Mẫn càng lớn."

Lâm Tịch tiếp tục ám chỉ Trình thư ký: "Cháu và Phú gia tách ra cũng rất tốt, về sau cháu cũng phải sống tiếp, trong thôn chúng ta có chỗ nào cách mọi người hơi xa một chút hay không, cháu thuê một mảnh đất, trong thôn phê duyệt cho cháu xây một căn nhà (xây nhà tại nông thôn nhất định phải có thủ tục) để cho cháu đóng một cái lều có thể ở lại là được, cần bao nhiêu tiền cháu ra bấy nhiêu tiền, tuyệt không khiến trong thôn khó xử. Đất loại gì cũng được, loại hai loại ba, cháu cũng không có ý kiến, chỉ là đừng tới gần thôn, để tránh lây bệnh người khác."

Ngay cả Đường thôn trưởng bên cạnh nghe thấy cũng có chút cảm động, người phụ nữ thân nhiễm bệnh nặng bị đá ra khỏi nhà này, nhà chồng không lưu nhà mẹ đẻ không thu, cũng đã như vậy, vẫn suy nghĩ không muốn tai họa đến người trong thôn, đúng là người tốt không có số tốt!

A? Đường thôn trưởng đột nhiên nhớ ra gì đó, mặc kệ cặp vợ chồng kia ở một bên, lại gần nói: "Con ngoan, cháu vừa nhắc tới, thật đúng là có một nơi như thế, chỉ là.. Đất này thật sự không tốt lắm, ngay tại sườn núi phía bắc ở tổ năm của các cháu đấy. Phòng ở ngược lại là có sẵn, cháu cầm đồ vật liền có thể vào ở."

Đường thôn trưởng nói xong ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Phú Cường: "So với phòng đất ban đầu tốt hơn nhiều. Khoảng chừng bảy tám mẫu gì đó, dốc núi đất cát, không ai thích trồng trọt, lần này phân lại đất đai liền đem nó trả lại, chú và chú Trình đang phát sầu không biết nên làm như thế nào đây!"

Đường thôn trưởng vừa nói chuyện này, Trình thư ký cũng nhớ lại, ánh mắt ông ta sáng lên: "Anh vừa nói chuyện này, tôi cũng nhớ lại, sáng nay Lý kế toán còn hỏi năm nay hồ cá rốt cuộc nên làm như thế nào, là tiếp tục mướn người trông coi hay là trực tiếp phá đi."

Trình thư ký nhìn một chút khuôn mặt bình thường trong nháy mắt tràn đầy sức sống của Lâm Tịch, tâm tình cũng tốt theo.

Lâm Tịch dùng sức nháy mắt, không cho nước mắt chảy xuống, nhưng ai cũng có thể nghe ra tiếng nói của cô mang theo run rẩy cảm kích: "Cháu.. Cháu.. Cháu đều nghe theo hai chú, được ạ, như thế nào cũng được, lãnh đạo sắp xếp thế nào cũng được, cháu.. Cháu có nhà của mình rồi! Không ai.. Mắng cháu chiếm ổ gà nữa rồi!"

Lâm Tịch đột nhiên quay người lại, đối diện với góc tường, dùng tay che mặt, hồi lâu không nói tiếng nào.

Đường thôn trưởng và Trình thư ký liếc nhau, Trình thư ký nhìn hai người đứng ngơ ngác ở bên cạnh một chút, lão Thôn trưởng ngầm hiểu. "Hai người cũng đừng ngốc ở đó, mau về nhà chuẩn bị tiền đi, nếu giá cả thấp như vậy truyền ra ngoài, lưu lại được hay không là chuyện khác."

Thân Tiểu Vân suy nghĩ, cũng đúng, đây chính là chiếm một vạn đồng tiền tiện nghi, quyền sử dụng trong ba mươi năm, chính mình bỏ tiền mua lại, Triệu Kim Lan cũng không dám đánh rắm chuyện cô ta không xuống đất làm việc, chi phí sinh hoạt của cả nhà cũng có nơi dựa vào, mười mẫu đất ngoại trừ tiêu xài còn có thể tích trữ một chút, đến lúc đó toàn bộ nắm trong tay mình.

Thân Tiểu Vân nhìn Phú Cường một chút, cùng lãnh đạo chào tạm biệt, vừa ra khỏi phòng Phú Cường liền vội hỏi: "Tiểu Vân, em thật có thể kiếm được tiền?"

Thân Tiểu Vân cố ý mặt ủ mày chau nói: "Bạn học của em đều ở trong trấn, có vài người có điều kiện không tệ, em đi mượn thử xem, hẳn là có thể gom đủ."

"Vậy thì vất vả em rồi, quay đầu lão công giết gà bồi bổ cho em thật tốt!" Phú Cường vui mừng nói.

Bên này chờ bọn họ đi ra, Trình thư ký mới nhìn Lâm Tịch nói: "Chỗ kia ở gần ven đường đi chùa Thanh Nham, chỉ có một mình cháu, cháu dám ở sao?"

"Cháu dám, khi còn bé ở nhà cháu còn nhìn sân phơi đấy, ngay bên cạnh nghĩa địa, cháu không sợ!" Lâm Tịch không chút do dự nói.

Lâm Tịch mở cờ trong bụng, việc này trên cơ bản đã xem như thành công, sở dĩ Lâm Tịch nhiều lần ám chỉ mà không phải trực tiếp yêu cầu, chính là sợ hai lão nhân tinh này đoán được gì đó.

Sau này phụ cận con đường kia sẽ là nơi tấc đất tấc vàng, tại nông thôn có một quy định bất thành văn, một khi trong thôn ra tay phê duyệt xây nhà cho ai, nhà ở xây tại vị trí đó, chính là nhà của người đó. Sau ba mươi năm, đất làm ruộng có thể sẽ thay đổi, nhưng ngôi nhà đó, nó chính là của Thân Tiểu Mẫn!

Thân Tiểu Vân, lão tử xem cô đi đâu mở cửa hàng? Làm sao quen biết ông chủ cho cô chạy thận với giá thấp!

Cô không ngờ chính là, chuyện khiến cô vui mừng còn ở phía sau, Trình thư ký không nhanh không chậm mở miệng: "Vốn dĩ mỗi năm trong thôn đều thuê người đến trông coi hồ cá hoang vu kia, phá bỏ nó, lúc trước tốn không ít tiền nên không nỡ, không phá bỏ, hồ cá cũng sắp hóa thành vũng bùn cho người trong thôn, chú chỉ sợ cháu trông coi không được, đến mùa hè bọn nhỏ rất hay đến đó tắm.."

"Không có việc gì, chú Trình, trong tay cháu có ít tiền, cháu sẽ đem hồ cá vây lại, lại nuôi vài con chó lớn, bảo đảm ai cũng không dám tới." Lâm Tịch cười tủm tỉm mà nói.

Kỳ thật đạo lý này ai cũng hiểu, vấn đề là cũng không biết vì sao cá trong hồ này không lớn, đầu tư bao nhiêu tiền đều như đổ xuống sông xuống biển, cho nên một tới hai đi cũng không ai quản, về phần thuê người đến trông coi sao, thuê người ta tới, càng sẽ không có người tự móc tiền túi làm chuyện này.

"Vậy thì tốt, chờ cặp vợ chồng kia lấy tiền tới đây, chú sẽ lập chứng từ, trong thôn sẽ không trả tiền trông coi cho cháu, bảy mẫu đất liền giao cho cháu, mấy năm nay vùng đất ở sườn núi phía bắc vẫn luôn hoang phế, dứt khoát cũng cho cháu thuê cùng hồ cá sát bên, nếu là được, liền đưa cho trong thôn năm ngàn đồng, cũng coi như kiếm tiền cho trong thôn chúng ta."

Lâm Tịch nghe xong lời của ông ta, cả người đều sững sờ giật mình.

Sườn núi phía bắc cũng không phải năm mẫu đất, quả thật là một sườn núi hoang vu, nhưng ít nhất cũng hơn tám mẫu, ba mươi năm chỉ cần năm ngàn đồng, có khác gì đưa không đâu.

Hai lão đầu thấy Thân Tiểu Mẫn lại bắt đầu dùng sức nháy mắt, khóe miệng nhếch xuống nhìn như sắp khóc, Đường thôn trưởng khẩn trương nói: "Con ngoan, hai chúng ta nghe chuyện của cháu trong lòng cũng không quá thoải mái, nhưng trong thôn thực sự quá nghèo cũng nghĩ không ra cách khác, cháu cũng không cần suy nghĩ nhiều, chỉ là vấn đề an toàn cháu nên cẩn thận thêm một chút, không được thì tìm hai người đến ở cùng, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện!"

Đang nói đến đây, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, là vợ chồng Phú Cường vội vàng đến đưa tiền!