Mau Xuyên: Hệ Thống Muốn Ta Làm Phản

Chương 69: Một ngàn dặm dưới đáy biển (31)



“Ồ, lẽ nào Vũ tiểu thư đây còn không biết sao? Đây là khu điều khiển trung tâm, mặc dù là chúng tôi đã đến được đây rồi, nhưng mà nơi này đã bị khóa lại.

Chìa khóa chính là ký hiệu ở trong cái đồng hồ thông minh của cô. Đưa nó cho tôi.” Bác sĩ Thẩm mỉm cười, đưa tay về phía cô.

“Tiểu Kha, không cần đâu. Tôi không sao.” Hạ Tích thần lắc lắc lắc đầu nói.

Ngay khi Hạ Tích Thần vừa dứt lời, thì vòng lửa kia liền siết chặt lại, trên không trung lại xuất hiện thêm mấy vòng lửa nửa.

Linh Ưu nhìn khuôn mặt tái mét đang cắn răng chịu đựng đau đớn của Hạ Tích thần, cúi đầu xuống gỡ cái đồng hồ trên tay xuống.

“Nếu tôi đưa cái đồng hồ cho ông, thì ông phải thả Hạ Tích Thần ra ngay, nếu không tôi sẽ phá hủy nó.” Linh Ưu đưa cái đồng hồ lên trước mặt mà nói.

“Được thôi, Vũ tiểu thư yên tâm, tôi sẽ thả cậu ta ra.” Bác sĩ Thẩm nhìn thấy cái đồng hồ thì nụ cười trên môi lại càng sâu hơn.

“Cùng làm, tôi sẽ đếm đến ba.”

“Được thôi.” Bác sĩ Thẩm mỉm cười, ra hiệu bắt đầu đi.

Linh Ưu đi tới, đứng gần Hạ Tích Thần hơn nữa, cô đứng cách vòng lửa đó tới ba bước chân nhưng mà vẫn nóng đến muốn cháy da, vậy mà Hạ Tích Thần vẫn có thể an lành ngồi trong dó.

Linh Ưu nhíu mày một chút, đưa tay tới: “Lát nữa lập tức nắm lấy tay tôi.”

“Ừm.” Hạ Tích Thần ngoan ngoãn gật đầu.

“Tôi bắt đầu đếm đây.” Linh Ưu nhìn về phía bác sĩ Thẩm mà nói.

Bác sĩ Thẩm mỉm cười, ra hiệu xin mời.

“Một. Hai. Ba.” Linh Ưu vừa đếm tới ba thì liền đợi cho vòng lửa kia có dấu hiệu tắt dần đi thì mới bắt đầu vứt cái đồng hồ qua.

Mà vòng lửa kia cũng nhanh chóng biến mất. Linh Ưu an toàn kéo Hạ Tích Thần ra ngoài.

Bác sĩ thẩm lấy được cái đồng hồ thì liền kiểm tra một chút, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Linh Ưu: “Rất tốt. Cám ơn Vũ tiểu thư đã cho tôi cái này.”

Ông ta vừa nói xong thì liền búng tay một cái, một vòng lửa lập tức xuất hiện, bao lấy hai người họ.

“Thật ngại quá, để chắc chắn thì tôi vẫn nên tạm nhốt hai người lại.” Nói xong, ông ta lại tiếp tục nở nụ cười hòa ái.

[...] Ký chủ ngu ngốc!

Linh Ưu chỉ liếc nhìn ông ta một cái rồi nhanh chóng coi vết thương trên người Hạ Tích Thần.

Vết thương trên người Hạ Tích Thần rất nặng, bị phỏng rất nhiều nơi,,có đôi chỗ còn đỏ lên, hơi tím.

Cô lấy mấy lọ thuốc mang theo dự phòng ra, thoa cho Hạ Tích Thần.

Mà phía bên kia, bác sĩ Thẩm lúc này đang liên tục thao tác trên bảng điều khiển, mười ngón tay thon dài liên tục nhảy múa trên các phím điều khiển.

Trên cái màn hình khổng lồ số liệu liên tục nhảy không ngừng, các hình ảnh liên tục xuất hiện, đang xen che kín cả màn hình.

{Đã xác nhận danh tính.}

{Đã kích hoạt hệ thống điều khiển trung tâm.}

{Xác nhận muốn lấy quyền điều khiển trung tâm? Có/Không.}

Bác sĩ Thẩm nhìn dòng chữ trên màn hình, con ngươi tối đen như càng sâu hơn.

Bàn tay của ông ta khẽ run rẩy, bấm chọn có.

Ông ta vừa chọn xác nhận thì thì trên màn hình xuất hiện một thanh tải, và một cái bảng với dòng chữ: ‘Hy sinh đi kiến thức và sinh mạng, giành lấy quyền điều khiển thế giới hão huyền giả dối.’

Ở phía bên cạnh đột nhiên xuất hiện hai cây cột lớn, mà ở giữa hai cây cột đó lại xuất hiện một màn điện, sau đó thì màn điện kia dần dần xoay vòng, tạo thành một bức màn giống như các loại cổng dịch chuyển thời không.

“Kiến thức sao?” Bác sĩ Thẩm như có điều ngẫm nghĩ mà nhìn dòng chữ kia.

Rất có thể phòng điều khiển trung tâm này yêu cầu kiến thức là vì muốn thử xem người đó biết được bao nhiêu về thế giới thực tại và thế giới F.

Nếu như chỉ là sinh mạng thì ông ta có thể để cho Hạ Tích Thần hoặc là Linh Ưu vào đó, nhưng mà đây là kiến thức.

Một người thì chỉ mới biết tới thế giới này không bao lâu, còn chưa nhớ lại ký ức trước kia.

Một người thì là người may mắn thoát chết ở Theta, không có dấu hiệu ký ức trước đây.

Cả hai người họ đều không thể đủ đáp ứng được điều kiện mà khu điều khiển trung tâm này yêu cầu.

“Hàng Duật Khanh, cậu đi đi.” Bác sĩ Thẩm nhìn Hàng Duật Khanh, mỉm cười nói.

“Tôi sao?”

“Anh ấy sao?”

Hai người Hàng Duật Khanh và Lam Tinh Kỳ cùng đồng loạt lên tiếng hỏi.

“Đúng vậy. Cậu chính là người đáp ứng đầy đủ nhất điều kiện mà khu điều khiển trung tâm này yêu cầu. Bây giờ chính là lúc cần thiết nhất để mà cậu cống hiến cho thế giới này.” Bác sĩ Thẩm nở nụ cười hòa ái.

Hàng Duật Khanh im lặng nhìn ông ta, sau đó mới gật đầu.

Anh ta nhìn Lam Tinh Kỳ, lần đầu tiên Linh Ưu nhìn thấy anh ta tháo kính ra.

Anh ta có một đôi mắt màu xanh lam vô cùng xinh đẹp, yên tĩnh như mặt hồ mùa thu, mà lúc này, mặt hồ đó chỉ có một hình ảnh phản chiếu duy nhất,

Anh ta và Lam Tinh Kỳ cứ như vậy mà nhìn nhau, bác sĩ Thẩm bên kia cũng không vội, dù sao thì tất thảy rồi cũng sẽ trở thành của ông ta mà thôi.

Có đợi một chút cũng không sao.