Mau Xuyên Công Lược: Nữ Phụ Có Độc

Chương 220



Edit: Nhi Huỳnh

Tiết Nhiễm và Phong Quang ngồi rất lâu trước thi thể của Hạ Triều, sau đó nàng từ khóc biến thành nhỏ giọng nức nở, cuối cùng trở nên bình tĩnh, một kiểu bình tĩnh kỳ dị.

Đầu nàng dựa trên ngực hắn, âm thanh khó chịu nói: “Tiết Nhiễm, ta muốn để cho bọn họ xuống mồ yên nghỉ.”

“Được, ta đi làm.” Tiết Nhiễm nhẹ tay vỗ về lưng nàng, cho dù bây giờ nàngkhông khóc, hắn cũng hiểu được nàng đang yếu đuối đến đáng sợ.

Hắn tiêu tiền thuê người, theo yêu cầu của Phong Quang, đem thi thể chôn ở trên núi phía sau Chiết Kiếm Lâu, những người lấy tiền làm việc sẽ khônghỏi tại sao có nhiều người chết như vậy, ân oán giang hồ, huyết cừu nhiều đếm không xuể, trong thế giới võ hiệp ở đây, quan phủ cũng như không tồn tại.

Phong Quang lạnh nhạt nhìn một cái lại một cái thi thể đặt ở trong quan tài, lại được chôn xuống mồ, nàng dùng giọng điệu hờ hững hỏi: “Tiết Nhiễm, ngươi thành thật nói cho ta biết, độc mà ta trúng tại sao lại như vậy?”

Tiết Nhiễm ngừng một giây, cuối cùng sau một tiếng thở dài nói: “Độc của nàng, là lâu chủ hạ, ông ấy viết thư cho ta, thỉnh cầu ta bảo vệ nàng một tháng, giải độc, bất quá là cái cớ để cho nàng không nghi ngờ mà thôi.”

Đáp án này, nàng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, trước khi biết được Chiết Kiếm Lâu gặp chuyện không may, nàng vẫn luôn tưởng độc tạo ra mẩn đỏ trên mặt nàng mà Quan Duyệt Duyệt đã hạ không hết, cho dù dù là lúc Quan Duyệt Duyệt nói độc nàng ta hạ chỉ duy trì có ba ngày nàng cũngkhông tin, nàng sớm nên cảm thấy kỳ lạ, trước khi vào cố Nhân cốc… Nàng có ý thức được có chuyện không đúng, lại không nghĩ nhiều… Nói cho cùng, cũng là nàng tự tin chính mình nắm giữ tình tiết nên mới không cố kỵ chỗ nào mà thôi.

Tiết Nhiễm nắm lấy tay nàng, “Ta biết trong lòng nàng khó chịu, nhưng chuyện này không có liên quan gì đến nàng, đầu sỏ gây nên là ma giáo, nàng không cần tự trách bản thân mình.”

“Ngươi có thể hiểu sao… cảm giác những người bên cạnh ngươi đều đã chết, chỉ còn có ngươi còn sống?”

“Ta hiểu được.” Ánh mắt hắn bỗng nhiên tối đi rất nhiều, dưới màu đen thuần túy ấy, nơi đó cất giấu biết bao nhiêu chuyện xưa không muốn người khác biết, không ai biết được, đôi tay lạnh lẽo của hắn êm ái phủ lên mặt nàng, dùng giọng điệu vẫn luôn dịu dàng của hắn nói: “Cho dù tất cả mọi người đều chết đi, ta cũng sẽ vẫn luôn ở bên cạnh nàng.”

“Tiết Nhiễm…” Nàng tiến vào lòng hắn, không nhìn thấy ánh mắt chăm chú đến độ khiến cho người ta khủng hoảng kia.

Thật sự là… dịu dàng quá mức.

Chiết Kiếm Lâu bị diệt trong một đêm, Phong Quang mất đi phụ thân,không bao giờ có thể là đại tiểu thư tùy ý kiêu ngạo ương ngạnh kia, nàng một thân áo trắng đứng ở trong sân, nhìn Chiết Kiếm Lâu không còn sinh khí, cảnh tượng náo nhiệt trước kia đã không còn tồn tại nữa, chỉ có lẻ loi một mình nàng, trên lưng Phong Quang đeo lấy cảm giác tội lỗi.

Bởi vì là tang kỳ, nàng bỏ đi hồng y mình yêu thích, mà thay một thân xiêm y trắng thuần, một phần phô trương trên người nàng không còn, ngược lại bị sự thê lương bao phủ, nhìn như chỉ cần một trận gió là có thể đem nàng thổi bay mất.

Tiết Nhiễm không thích bộ dạng không có sinh khí này của nàng, từ sau lưng ôm chặt nàng, cúi đầu áp lên sườn tai nàng khẽ nói: “Cùng ta trở về cố Nhân cốc, được không?”

“cố Nhân cốc…”

“cố Nhân cốc so với bên ngoài vắng lạnh một chút, nhưng ta sẽ nghĩ cách khiến nàng vui vẻ, Phong Quang, ta muốn chăm sóc nàng, Thanh Ngọc hắn…” Sau tai của hắn nóng lên, “Cũng cần một sư nương.”

Rõ ràng là lời nói mà nàng muốn nghe nhất, nhưng lúc này nghe được, nàng lại không cảm thấy vui thích, Phong Quang không khỏi nghi hoặc, Chiết Kiếm Lâu bị giết, phụ thân chết là để đưa đẩy nhiệm vụ của nàng tiến đến thành công sao?

Nàng chậm chạp không nói, điều này làm cho Tiết Nhiễm hoảng hốt, “Phong Quang… nàng không muốn sao?”

“không…” Nàng xoay người, cho hắn một nụ cười, “Ta nguyện ý.”

âm thanh hệ thống vang lên: “Tiến công chiếm đóng thành công, tuyến thời gian đẩy đến tám mươi năm sau, ký chủ chuẩn bị rời khỏi thế giới…”

Tuyến thời gian đẩy nhanh, nghĩa là trong cảm quan nhân tri của những người khác, tám mươi năm thời gian chậm rãi trôi qua, nhưng trong mắt nàng, chỉ là một cái chớp mắt, cho nên có thể nói, mỗi một thế giới trôi qua, nàng đều đã trải qua cả đời người.

Nhưng lần này, nàng nói với hệ thống trong đầu: “Ta từ chối rời khỏi thế giới này.”

Bởi vì chỉ dùng cách trao đổi trong ý thức, cho nên Tiết Nhiễm không nghe thấy đối thoại của bọn họ.

“Ký chủ, nhiệm vụ tiến công chiếm đóng này hoàn thành được mười một điểm hệ thống.” âm thanh của hệ thống ngoài dự đoán dẫn theo một tia cảm xúc không bình thường.

Điểm ở thế giới nàng, với 89 điểm mà nàng đã có, nàng đã có thể về nhà.

Phong Quang thản nhiên nói: “Ta sẽ rời khỏi thế giới này, chỉ là, không phải bây giờ.”

Làm sao có thể… cứ thế buông tha cho hung thủ giết người đây?