Mau Xuyên Bệnh Kiều Nam Chủ Hắn Lại Ghen Tị

Chương 146: (6) Vị hôn thê từ thôn quê của đốc quân



Editor : Nhan

 Khúc Yên bị Mạc Bắc Đình ' bắt ' lên xe.

 “Đi bến tàu phía đông.” Mạc Bắc Đình nói với tài xế.

 “Không cần gọi người sao?” Khúc Yên có ý tốt, hỏi.

 Mạc Bắc Đình lạnh lùng liếc cô một cái, lấy ra một chiếc còng tay từ dưới ghế xe, còng cô vào tay vịn xe.

 Hắn không có ý định nói chuyện cùng cô, nửa đường đến một căn nhà tầm thường, hắn xuống xe mười mấy phút.

 Khúc Yên đoán hắn đi triệu tập.

 Bến tàu phía đông đêm nay khó tránh khỏi một trận sống mái.

 Cô nhìn thấy trong tư liệu hệ thống, chỗ súng ống này vốn nên vận chuyển đến bến tàu phía tây, nhưng cuối cùng bị đối thủ một mất một còn của Mạc Bắc Đình - Ngũ gia cướp ở bến tàu phía đông.

 Trong cốt truyện gốc, lần này Mạc Bắc Đình lỗ vốn, mất nguyên một thuyền súng ống.

 “Ngoan ngoãn ngồi trong xe.” Xe chạy đến bến tàu, Mạc Bắc Đình không cởi còng tay cho cô.

 Rất rõ ràng, nếu cô ăn nói lung tung trêu đùa hắn, đợi chút nữa chắc chắn hắn dùng một súng bắn chết cô.

 Mạc Bắc Đình cùng tài xế đều xuống xe, đi về phía bến tàu.

 Khúc Yên ngồi trong xe, dùng ý niệm lấy ra một cây ngân châm từ trong không gian, chọc tới chọc lui nửa phút, rắc một tiếng mở khóa còng tay ra.

 Kỹ xảo dùng tốt như thế, cô cũng không biết là ký ức lưu lại từ nhiệm vụ nào.

 Được tự do, Khúc Yên lặng lẽ xuống xe.

 Cô nhìn ra xa, bên bờ đông nghịt người, ai cũng cầm vũ khí trong tay, tất cả đều là thuộc hạ mà Mạc Bắc Đình triệu tập đến.

 Xem tình hình, đêm nay hắn nhất định có thể nghịch chuyển tình huống.

 Bởi vậy cô chính là công thần rồi.

 Khúc Yên không có ý định ở lại thêm nữa, thừa dịp đêm tối đen như mực, không có người chú ý đến góc này, rón rén lén lút chuồn đi.

 Ừm, âm thầm giấu công danh.

 Cô quay về căn nhà thuê được ở đường Hoài trước, thay bộ váy quyến rũ kia ra, tẩy trang, lại mặc váy vải thô của nguyên chủ vào, khôi phục làn da ngăm đen cùng bím tóc dày với mái cắt ngang trán

 Sau đó cô mới trở về phủ đốc quân.

......

 Khúc Yên an an ổn ổn ngủ một giấc, ngày thứ hai dậy xuống lầu ăn sáng, thuận tay cầm một tờ báo trên bàn lên.

 “Cô biết chữ sao?” Mạc Thanh Đại cũng đang ăn sáng, thấy động tác của cô, không khỏi trào phúng một câu, “Lấy báo để lót chén sao?”

 “A, tôi chỉ muốn ngửi thử mùi mực.” Khúc Yên chậm rãi húp cháo, một bên bất động thanh sắc nhìn thoáng qua nội dung trên báo.

 Đây là tờ báo mới ra lò sáng sớm hôm nay.

 Quả nhiên có sự kiện nổ súng ở bến tàu đêm qua.

 Mặc dù viết rất mơ hồ, không dám đem chân tướng ra, chỉ nhắc nhở dân chúng không nên đi ra ngoài vào ban đêm để đảm bảo an toàn, nhưng Khúc Yên đã hiểu --

 Mạc Bắc Đình thắng.

 Khúc Yên nhàn nhạt cong môi, thu tầm mắt lại, tiếp tục ăn bánh quẩy húp cháo.

Bữa sáng ở phủ đốc quân rất phong phú, một trung một tây, có bánh bao bánh quẩy cháo loãng, cũng có sữa bò sandwich.

 Mạc Thanh Đại ăn bữa sáng kiểu tây, tư thế ưu nhã, nhai kỹ nuốt chậm.

 Cô ta lúc nào cũng có một loại cảm giác ưu việt cao cao tại thượng đối với Khúc Yên, thấy cô húp cháo ừng ực, phát ra âm thanh, nhịn không được liếc cô một cái: “Cô có thể yên tĩnh chút không?”

 “Không thể.” Ngữ khí Khúc Yên ôn hòa, thậm chí cười mỉm một chút, “Nông thôn chúng tôi không có nhiều quy củ như vậy, cô cũng không cần để ý.”

 “Cô......” Mạc Thanh Đại nghẹn lời, không hiểu sao có cảm giác hận không thể rèn sắt thành thép.

 Tại sao có thể có người ngốc như thế?

 Bị người khác châm chọc mà cũng không biết!

 “Đúng rồi, Thanh Đại.” Khúc Yên thân thiết gọi tên của cô ta, “Chị Hàn Yên mà cô nhắc đến hôm qua, sinh nhật có vui không?”