Mặt Trời Trong Tim Anh

Chương 117: Chuyện bao đồng



Hùng Sứt và Tuân Bã Đậu quay sang nhìn nhau, mặt ngơ ngác.

"Em không biết!"

Trương Mỹ Vân kéo Phạm Khả Hân đứng ra sau lưng mình, cố che chắn, bảo vệ cô.

"Các người không được động đến cô ấy.Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát"

"Có bản lĩnh cứ báo.Gọi được ai tới đây góp vui cứ gọi" - Ngô Chí Kiên ngang nhiên thách thức Trương Mỹ Vân.

"Anh...thật ngông cuồng"

Ngô Chí Kiên hất hàm ra hiệu cho Trương Mỹ Vân.

"Không muốn gặp rắc rối thì tránh qua một bên đi"

Cô phải dẫn nỗi sợ trong lòng xuống, hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm vênh mặt lên tuyên bố dõng dạc.

"Nếu các người không thả cô ấy ra thì tôi không đi đâu hết!"

Ngô Chí Kiên nhìn cô tỏ ra thích thú.

"Có khẩu khí đấy!"

Trương Mỹ Vân nghĩ cách cố gắng kéo dài thời gian ai đó xuống hầm gửi xe hoặc lấy xe sẽ phát hiện ra hoàn cảnh của cô và Phạm Khả Hân sau đó báo cảnh sát tới cứu họ.

Nhưng đợi mãi mà chẳng thấy ai xuất hiện.

Phạm Khả Hân không muốn vì bảo vệ mình mà kéo Trương Mỹ Vân vào rắc rối và nguy hiểm.

Cô cố tìm cách đuổi Trương Mỹ Vân đi.

"Cô là ai, tôi không biết cô.Cô đi đi, đừng xía vào chuyện của tôi"

"Cô...cô đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô..."

"Cảm ơn lòng tốt của cô.Nhưng tôi không cần ai thương hại hết.Cô đi ngay đi"

Phạm Khả Hân nói rồi dứt khoát đẩy Trương Mỹ Vân sang một bên.

Mặc dù Trương Mỹ Vân biết những người đang áp chế Phạm Khả Hân chẳng phải kẻ tốt đẹp gì, và nhiều khả năng chúng sẽ làm hại tới cô nếu cố chấp xen vào việc của chúng nhưng cô vẫn không thể rời đi như vậy được.

Ngô Chí Kiên nhếch môi cười.

Hắn tưởng tượng tới cảm giác sảng khoái khi tra tấn, hành hạ Phạm Khả Hân về cả tinh thần lẫn thể xác.

"Đồ thần kinh!"

Trương Mỹ Vân buột miệng thốt ra thành tiếng.

Bốn cặp mắt cùng đổ dồn về phía Trương Mỹ Vân.

Dường như cô vừa thốt ra từ đại kỵ đối với Ngô Chí Kiên mà không hề hay biết.

Trước khi Ngô Chí Kiên kịp nổi khùng, xử lý Trương Mỹ Vân thì Phạm Khả Hân đã phản ứng nhanh nhẹn, kéo Mỹ Vân ra đằng sau mình, dùng thân thể mảnh mai, yếu ớt của mình cố gắng bảo vệ cô.

"Tránh sang một bên!" mắt Ngô Chí Kiên hẳn lên những tia máu.

Hắn gầm lên ra lệnh cho Phạm Khả Hân.

"Cô ấy chỉ là người thích lo chuyện bao đồng thôi mà.Việc gì anh phải chấp nhặt với cô ấy.Có gì cứ trực tiếp nhắm vào tôi đây này"

"Tao bảo mày tránh ra, mày có nghe thấy không?"

"Tôi sẽ theo anh về, ngoan ngoãn làm theo sự chỉ bảo của anh.Xin anh hãy tha cho cô ấy.."

Phạm Khả Hân van nài Ngô Chí Kiên thế nhưng hắn không thể nào hết giận trong giây lát.

"Con khốn!"

Ngô Chí Kiên vung tay tát mạnh vào mặt Phạm Khả Hân khiến cô ngã sõng soài xuống nền đất.

Trương Mỹ Vân cũng không biết cô lấy đâu ra can đảm để có thể thắng tay tát một nhát mạnh hết sức vào mặt Ngô Chí Kiên.

Tát hắn xong tay cô cũng cảm thấy đau rát.