Mặt Trời Sẽ Luôn Đến

Chương 3



Sau cuộc gặp gỡ kinh hoàng trong bệnh xá, sự miễn cưỡng thường thấy của Severus khi tiếp xúc với Potter đã tăng lên gấp ba lần. Ông từ chối bị lôi kéo vào trong những cuộc trò chuyện với người thanh niên này, bất chấp việc cậu ta đã cố ép ông làm việc đó đến thế nào, và tránh những bữa ăn ở đại sảnh đường.

Ông chưa bao giờ tưởng tượng rằng có bất cứ ai sẽ bận tâm làm phiền ông về vấn đề này, cho đến khi Minerva gọi ông đến văn phòng của bà ấy để uống một tách trà. Ông không chỉ bị sốc khi thấy Potter ngồi trên một trong hai chiếc ghế đối diện với bàn của Hiệu trưởng, mà còn hoàn toàn chán nản khi nhận ra mình sắp nhận được một bài giảng giải mang đầy sự thất vọng vô cùng, về một thông tin đáng lo ngại rằng các học sinh đã chú ý đến việc ông liên tục vắng mặt trên bàn dành cho giáo viên.

Với sự bực bội không bao giờ dứt của mình, ông đã hỏi, một cách rất thẳng thắn, rằng liệu bà ấy có biết về vấn đề nào đó giữa ông và Potter, và kết quả là ông đã buộc phải ngồi đây: nhìn chằm chằm, mở to mắt, bị phơi trực tiếp dưới ánh mắt nghiêm khắc của bà ấy, trong khi một loại cảm giác lo sợ kỳ quái đã nghiền nát khí quản của ông, khiến cả căn phòng tràn ngập sự im lặng xấu hổ.

"Tôi ..." ông thậm chí không thể tưởng tượng được Potter đã kể cho bà ấy nghe những câu chuyện gì về ông, vì vậy ông không có manh mối thực sự nào về việc nên giải thích làm sao để xử lý tình hình một cách tốt nhất. Ông quay đầu trừng mắt nhìn Potter với đầy nọc độc ác ý, và nhận ra bản thân mình lại đang nhận được ánh mắt quan tâm của tên nhóc, nên ông cuối cùng lại cúi thấp đầu, nhìn xuống sàn nhà với sự bối rối vô cùng.

"Harry thề rằng không có bất kỳ vấn đề gì giữa hai người các cậu, Severus. Nhưng con mắt tôi đã nói với tôi rằng cậu ta chỉ đang cố gắng bảo vệ ông thôi. Tôi không hiểu lý do đằng sau sự không thích công khai của ông với một người thanh niên thường dùng hết khả năng của mình để đối đãi tôn trọng với ông và, nói thẳng ra, thì tôi đang bắt đầu lo sợ rằng việc cho ông thời gian và sự riêng tư cần thiết để tự mình giải quyết tình huống này là một sai lầm của tôi."

"Minerva..."

"Tôi sẽ không để sự thù địch ​​cá nhân chống lại Harry của ông tạo ra nhiều vấn đề hơn nữa giữa hai nhà Gryffindor và Slytherin trong ngôi trường này, Severus. Việc gần đây tự giam mình trong hầm có thể đã giúp ông phớt lờ những gì đang xảy ra, nhưng sự thật là căng thẳng giữa hai nhà các cậu hiện đang ở mức cao nhất trong mọi thời đại."

"Trong vài tuần qua, một số lượng lớn các sự cố đáng lo ngại đã được báo cáo trực tiếp với tôi, và chỉ những người sáng lập mới biết điều gì khác đang diễn ra sau lưng tất cả chúng ta. Sự thù địch giữa Gryffindor và Slytherin đang bắt đầu trở nên nguy hiểm và tôi đã có kết luận rằng tình trạng xấu đi hiện tại trong quan hệ giữa các học sinh... việc chúng đã dần hủy bỏ.... sự đình chiến cũ ... là vì thực tế rằng bọn trẻ đã bắt đầu nhận ra sự ghét bỏ rõ ràng của ông đối với Chủ nhiệm của nhà kia."

"Đừng có 'Minerva' với tôi, chàng trai ạ! Tôi đang tuyệt vọng giữ lấy chút kiên nhẫn cuối cùng của mình. Tôi không muốn ép buộc ông, Severus, nhưng chuyện này thực sự đã đi quá xa rồi. Harry không xứng đáng với lòng căm thù của ông, cũng như ông không xứng đáng với sự sỉ nhục khi các học sinh gán cho ông cái mác người xấu trong tất cả các cuộc tranh luận về ông. Sự không ưa của ông với cậu ta là hành động thiếu chuyên nghiệp. Thật đau lòng khi thấy điều đó diễn ra và cứ tiếp diễn không cần lý do như vậy. Không ai trong hai người nên chịu đựng thêm một giây như vậy nữa, nhân danh Merlin!"

"Bà không thể ép tôi thích Potter, Minerva, cũng như bà không thể ép cậu ta chấp nhận tôi."

"Sự chấp nhận của cậu ấy với ông không phải là vấn đề ở đây. Harry đã chấp nhận ông từ lâu rồi, Severus. Chỉ là ông quá mù quáng để nhìn thấy điều đó. Tôi biết đây không phải việc của tôi, nhưng vài tháng trước đã có chuyện xảy ra với ông, bạn của tôi. Một chuyện đã buộc Harry phải đưa ra một quyết định mà vào thời điểm đó tôi đã vô cùng phản đối...

"Ngay sau bình minh vào một buổi sáng Chủ nhật, cậu ấy mang cơ thể bất tỉnh của ông đến bệnh xá, và từ chối để Poppy xóa bỏ kết quả cho một việc mà đáng lẽ ra ông không bao giờ nên làm với chính mình."

Severus cau mày, hoàn toàn bị lạc hướng trước bước ngoặt bất ngờ của cuộc trò chuyện.
"Thưa Hiệu trưởng, tôi đã không ở trong bệnh xá kể từ sau chiến tranh. Bà hoàn toàn biết rõ rằng dù vào lúc nào thì tôi cũng có xu hướng muốn tự chăm sóc sức khỏe của chính mình."

"Chuyện này xảy ra vào buổi sáng sau ngày kỷ niệm cái chết của Albus. Ông đã uống rất nhiều và có kết thúc bằng việc tự đánh gục mình bằng một câu thần chú chính ông tự gây ra trên chính mình, và trước khi ông dám buộc tội Harry đã tấn công ông, thì hãy để tôi nói cho ông rằng tôi đã có bằng chứng thực tế về những gì đã xảy ra. Tôi đã đặt một bùa Priori Incantatem lên cây đũa phép của ông, Severus, và tôi sẵn sàng cho ông xem ký ức cụ thể đó."

*Bùa Priori Incantatem: bùa đảo ngược, làm hiện ra các thần chú mà đũa phép đã từng dùng

Severus bỏ qua đề nghị của bà, vì vào lúc này ông đang quá bận rộn với việc cố gắng tập trung nhớ lại những hồi ức mơ hồ về buổi sáng hôm đó, và cảm thấy hỗn loạn vì không thể giải thích được tại sao ông không thể làm được điều đó. Ông cau mày trong kích động, tự hỏi tại sao ông không thể nhớ lại bất cứ điều gì đã xảy ra trong khoảng thời gian giữa thời điểm ông trở về phòng sau bữa tối hôm đó và giờ ăn trưa ngày hôm sau ...

"Tôi đã sử dụng phép thuật gì? Tại sao tôi không thể nhớ bất kỳ điều gì trong những chuyện này?"

"Bởi vì ông..."

Potter thở hổn hển lớn tiếng và đột ngột nhảy bắn về phía trước trên ghế của cậu ta, ngắt lời bà hiệu trưởng một cách quá thô lỗ, đến mức Severus nghiến răng và phải đếm đến số sáu mươi ba để ngăn bản thân khỏi bóp cổ thằng nhóc vô lễ này.

"Đừng! Tôi sẽ làm mọi thứ bà muốn, Minerva. Bất cứ điều gì. Chỉ cần ... đừng nói với ông ấy những gì đã xảy ra, làm ơn. Tôi cầu xin bà..."

Ánh mắt nghiêm khắc của bà ấy đã dịu đi một cách rõ ràng, nhưng bà ấy mỉm cười buồn thảm với con sư tử cưng của mình và lắc đầu từ chối bất cứ sự ưu ái nào mà người thanh niên đang không hề ngại ngùng cầu xin.

"Ta xin lỗi, Harry. Ta biết cậu không đồng ý với ta trong vấn đề này và ta cũng hiểu chuyện này không nên là quyết định của ta, nhưng đã nhiều tháng rồi. Mọi thứ sẽ không bao giờ tốt hơn trừ khi cậu hoàn toàn công khai điều này, bộc lộ nó ra ngoài ánh sáng."

"Đừng! Chỉ ... đừng, làm ơn. Bà không có khái niệm ông ấy đã đau khổ như thế nào ... Chuyện này sẽ làm ông ấy bị tổn thương rất sâu sắc, Minerva."

Severus đã trở nên hoang mang hơn.
"Hai người đang nói cái quái gì vậy? Ta yêu cầu có được thông tin về bất cứ điều gì đã xảy ra với ta ngay lập tức! Điều này liên quan đến sức khỏe của ta. Ta không thể tin là cậu đã cả gan tính toán giấu giếm điều gì đó nghiêm trọng đến mức làm ta phải vào trong bệnh xá."

Đôi mắt xanh lục với sự hoảng loạn rõ ràng nhìn hướng về phía ông.
"Đừng làm điều này! Ông không thực sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra đâu, Severus. Lúc này ông phải tin tưởng tôi, làm ơn ..."

"Nhưng ta không tin cậu, Potter. Ta không tin cậu và cậu vừa thừa nhận rằng cậu đã nói dối ta trong suốt nhiều tháng. Tại sao ta lại kết thúc trong phòng y tế? Ta đã sử dụng phép thuật gì? Tại sao cậu lại là người đầu tiên nhìn thấy ta, nếu chuyện đó đã xảy ra vào buổi sáng sau ngày kỷ niệm cái chết của Albus? Ta còn nhớ đủ để biết trong ngày đó, ta đã dành cả buổi tối để ở một mình trong phòng của chính mình, nhấn chìm cảm giác tội lỗi của bản thân ta trong Rượu Lửa."

"Ông đã ở một mình trong buổi tối, Severus, nhưng không như vậy vào lúc tối muộn."