Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng

Chương 4: Sau này đừng hối hận



Cho tới nay, Hác Kim Thiến có thành kiến rất lớn với cậu.

Bởi vì xuất thân của cậu và hai anh em họ cách biệt quá xa, vì thế có thành kiến cũng là bình thường.

Kiều Thượng Ngu có thể hiểu cho cô ta.

Nhưng mà cậu tin tưởng, chờ sau này, sớm muộn gì thời gian sẽ chứng minh tất cả.

Chứng minh là cậu thật lòng thích Thành Quyết.

Kiều Thượng Ngu tự nói với mình.

Đứng bên ngoài chung cư khó chịu một hồi, Kiều Thượng Ngu hít sâu một hơi, nuốt xuống cảm giác chua xót nơi họng.

Cậu cúi đầu nhìn túi giấy lung linh đẹp đẽ trong tay, không kiềm được nở nụ cười.

Mặc dù bây giờ Hác Kim Thiến không thích cậu, nhưng ít ra… Thành Quyết là thích cậu, không phải sao?

Nghĩ vậy, trong lòng cậu được an ủi phần nào.

Kiều Thượng Ngu vẫn không quên trong tay mình đang cầm chiếc nhẫn trị giá bảy mươi tám triệu, sau khi tự an ủi mình xong liền vội vàng quay người đi vào khu chung cư, lên thang máy về nhà.

Đúng như Hác Kim Thiến nói, với chiếc nhẫn giá trị xấp xỉ tám mươi triệu này, cho dù đem bán cậu thì cũng không đền nổi. 
Vì vậy cậu nào dám đeo lên tay, càng đừng nói đến việc đeo ra ngoài gặp người khác.

Vừa về tới nhà, Kiều Thượng Ngu bắt đầu đi lòng vòng quanh nhà, quan sát phòng nào thích hợp cất nhẫn nhất.

Phòng khách? Phòng khách không thích hợp nhất.

Phòng ngủ? Nếu ăn trộm vào nhà trộm đồ, phòng ngủ sẽ là mục tiêu đầu tiên.

Phòng bếp? Nhưng trong bếp nhiều dầu khói.

Sau khi dạo một vòng quanh nhà, cảm thấy cất nhẫn ở đâu cũng không thích hợp.

Nếu có két sắt thì đỡ biết mấy…

Kiều Thượng Ngu buồn rầu suy nghĩ.

Vừa nghĩ đến đây, Kiều Thượng Ngu chợt nhớ đến gì đó, hai mắt liền sáng lên.

Khoan đã, không phải trong nhà Thành Quyết có két sắt sao?

Không chỉ có két sắt, còn có vệ sĩ, có cửa gắn hệ thống phòng trộm và quản gia người hầu…

Chỉ cần để chiếc nhẫn ở chỗ Thành Quyết, tuyệt đối sẽ không mất được!

Dù sao cậu không dám đeo nhẫn ra ngoài, hơn nữa căn hộ này là cậu thuê chứ không phải mua, chủ chung cư có chìa khóa nhà cậu, cất nhẫn trong nhà cậu quá nguy hiểm, cho nên không bằng đưa thẳng cho Thành Quyết, để hắn giữ là tốt nhất. 

Cuối cùng cũng tìm được biện pháp giải quyết nhất lao vĩnh dật, Kiều Thượng Ngu có thể yên tâm.

Mặc dù bây giờ còn sớm, cậu hoàn toàn có thời gian về nhà thăm mẹ, nhưng chiếc nhẫn lại giống như vật nóng phỏng tay, khiến cậu không dám đi đâu.

Nếu không cẩn thận đánh rơi…

Cảnh tượng đó, Kiều Thượng Ngu thật sự không dám nghĩ tới.

Phải đưa nhẫn cho Thành Quyết trước.

Hôm sau vẫn là ngày nghỉ.

Chuyện về nhà thăm mẹ hôm nay chỉ đành gác tạm qua một bên, đợi đến tuần sau rồi tính.

Kiều Thượng Ngu cầm nhẫn đi vào phòng ngủ, bản thân cậu cũng cố thủ luôn trong phòng ngủ, không dám đi đâu.

Chiếc nhẫn được đặt trong tầm mắt của cậu, cậu ngồi trên mép giường nhìn chằm chằm trong chớp mắt.

Thời gian qua lâu, cậu không khỏi cảm thấy rảnh rỗi buồn chán.

Kiều Thượng Ngu nằm co ro sát mép giường, tâm trạng như đưa đám.

Thật ra thì…

Cậu rất nhớ gọi điện thoại cho Thành Quyết, hỏi hắn đang làm gì, buổi sáng đã ăn gì chưa…

Cậu không có chuyện gì quan trọng để tìm hắn, chỉ là muốn nghe giọng hắn ở trong điện thoại mà thôi.

Nhưng hắn lại bận rộn nhiều việc.

Nên cậu không dám gọi, cũng không dám nhắn tin quấy rầy Thành Quyết.

Cậu không muốn gây rắc rối phiền phức cho Thành Quyết.

Cậu cũng rất sợ… Bởi vì những điều cậu muốn làm không có ý nghĩa gì, thậm chí giống như điện thoại tiếp thị gọi đến làm phiền, khiến Thành Quyết sinh ra cảm giác ghét bỏ cậu.



Hôm sau.

Chủ nhật.

Bởi vì đây là chiếc nhẫn rất đắt tiền, Kiều Thượng Ngu không dám ngủ sâu, rất sợ ngủ say rồi sẽ bị ăn trộm vào lấy.

Vì vậy trời vừa tờ mờ sáng, cậu nhanh chóng lăn dậy khỏi giường.

Cậu bò dậy làm bữa sáng như mọi ngày, sau khi vệ sinh cá nhân xong, Kiều Thượng Ngu xách cặp táp, hộp giữ ấm và túi đựng hộp nhẫn ra ngoài cổng chung cư đợi từ sớm. 

Bảy giờ năm mươi lăm phút, một chiếc xe đeo biển số quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của Kiều Thượng Ngu.

Hai mắt Kiều Thượng Ngu sáng lên, kích động vẫy tay với đối phương.

Chiếc xe màu đen chầm chậm dừng trước mặt Kiều Thượng Ngu.

Kiều Thượng Ngu vui vẻ mở cửa xe ngồi vào.

Sau khi lên xe, Kiều Thượng Ngu nhìn gò má lạnh lùng của Thành Quyết, cẩn thận hỏi: “Thành Quyết… Anh ăn sáng chưa? Em, em làm một chút…”

Thành Quyết không quay đầu lại, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Im miệng.”

Tiếng nói của Kiều Thượng Ngu hơi ngừng lại.

Cậu im lặng ngoan ngoãn nuốt hết những lời còn lại vào bụng.

Kiều Thượng Ngu lặng lẽ ôm hộp giữ ấm đựng bữa sáng vào lòng.

Cậu im lặng ôm hộp giữ ấm, sau đó, cầm túi giấy đựng hộp nhẫn đặt bên cạnh chân Thành Quyết.

“T… Thành Quyết, em đưa nhẫn cho anh…” Cậu nói lí nhí.

Thành Quyết lạnh nhạt ừ một tiếng, ngón tay vẫn bận rộn gõ phím.

Kiều Thượng Ngu hít sâu một hơi nói tiếp: “Bên trong đựng nhẫn của anh, và cả của em…”

Ngón tay của Thành Quyết thoáng dừng lại.

Hắn nhíu mày quay đầu lại, khó hiểu hỏi: “Cả của em…?”

Kiều Thượng Ngu không suy nghĩ nhiều, thành thật gật đầu.

Thành Quyết thấy Kiều Thượng Ngu gật đầu liền sầm mặt, đột nhiên đóng laptop lại.

Hắn vô cảm hỏi: “Em không muốn đeo phải không?”

Kiều Thượng Ngu lại gật đầu.

Chiếc nhẫn quá đắt, cậu nào dám đeo đi ra ngoài.

Kiều Thượng Ngu theo phản xạ gật đầu, chuẩn bị lên tiếng giải thích cho Thành Quyết.

Không ngờ, sau khi Thành Quyết nghe vậy, cười lạnh nói: “Kiều Thượng Ngu, tôi nói trước, bây giờ nếu em đưa nhẫn cho tôi, vậy đừng nghĩ lấy lại… Sau này em đừng hối hận.”

Để Thành Quyết giữ nhẫn là biện pháp an toàn nhất, cậu lấy lại làm gì.

Nếu để cậu giữ, lỡ bất cẩn đánh mất thì phải làm sao.

Kiều Thượng Ngu lại gật đầu, sau đó nghiêm túc trả lời: “Sẽ không hối hận.”

Khi Kiều Thượng Ngu nói ra những lời này, nhiệt độ trong xe bỗng chốc giảm xuống mấy độ.

Bầu không khí cũng theo đó ngưng đọng nặng nề.

Lúc này, vẻ mặt của Thành Quyết âm u đáng sợ, giống như bị phủ một lớp băng dày đặc.

Kiều Thượng Ngu há miệng muốn lên tiếng giải thích: “Thật ra em là…”

Vừa mới nói liền bị Thành Quyết sầm mặt cắt ngang: “Im miệng.”

Thành Quyết nói xong dời mắt về, không muốn nhìn cậu thêm chút nào.

Kiều Thượng Ngu ngượng ngùng dạ một tiếng, lặng lẽ im miệng.

Cậu rũ mắt nhìn ngón tay của mình, trong lòng có chút tủi thân.

===Hết chương 4===

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau kết thúc phần làm nền.

Sau đó mở ra hình thức mất trí nhớ _(:з” ∠)_

Nhanh hơn dự đoán của tôi.

Quên một quả bom, tăng thêm một quả bom khác: Sau khi tính cách thay đổi, thụ sẽ hút thuốc.

Cá: mất trí nhớ lẹ lên lên~