Mất Trí Nhớ - Ác Ý Nhập Mộng

Chương 11: Cậu chính là… Một trò cười hoang đường



Trong điện thoại, bà Hác hẹn gặp mặt ở một tiệm cà phê sang trọng gần bệnh viện.

Theo định vị được chia sẻ trong điện thoại, Kiều Thượng Ngu đến tiệm cà phê trong vòng nửa tiếng.

Tiến vào bên trong, dưới sự hướng dẫn của nhân viên, cậu đi tới trước mặt bà Hác.

Bà Hác đã ngồi sẵn đợi cậu.

Bà ta mặc một bộ sườn xám màu trắng có thêu hoa văn mẫu đơn, vẫn như bao ngày, ưu nhã quý phái, phong thái thướt tha. 
“Ngồi đi.” Bà Hác mỉm cười nhấc tay chỉ vào vị trí đối diện.

Kiều Thượng Ngu im lặng không nói nhìn bà ta một chút, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.

Đợi Kiều Thượng Ngu ngồi xuống xong, tầm mắt kiêu căng lạnh nhạt của bà Hác bỗng quét một vòng toàn thân và khuôn mặt của Kiều Thượng Ngu. 

Nhìn xong, bà ta nhếch môi, lại nở nụ cười.

“Xem ra cả ngày hôm qua cậu không được tốt lắm.” Bà Hác nhẹ nhàng nói.

Kiều Thượng Ngu lạnh nhạt đáp một tiếng, vẻ mặt chết lặng, tinh thần uể oải chán chường.

Ngày hôm qua, cậu như bị đày xuống địa ngục, chịu muôn vàn khổ hình.

“Không nói vòng vo nữa.” Bà Hác từ trên cao nhìn xuống mũi giày ở chân trái của mình, khẽ hất cằm: “Tôi sẽ nói thẳng vào vấn đề.”

Kiều Thượng Ngu không lên tiếng, im lặng nhìn bà ta, chờ bà ta nói tiếp.

Chỉ thấy bà Hác khẽ nhếch mép, vẻ mặt hờ hững nói: “Lần trước sau khi đuổi cậu ra khỏi bệnh viện, tôi đã nhờ bác sĩ cẩn thận kiểm tra lại não bộ của Thành Quyết, và kiểm tra tổng quát toàn thân.”

Nói tới đây, bà ta chậc một tiếng.

“Sau khi tiến hành kiểm tra toàn bộ một cách tỉ mỉ, bác sĩ hoàn toàn xác định, Thành Quyết đã không còn nhớ bất kỳ kí ức nào từ năm 2015 đến năm 2020, cho nên… Nói cách khác, Thành Quyết đã hoàn toàn quên sạch cậu, không còn nhớ một chút gì về cậu.”

Kiều Thượng Ngu ngơ ngác nhìn bà Hác.

Có lẽ vì ngày hôm qua bị đả kích liên tục nên đã hoàn toàn phá hủy khả năng phản ứng cũng như lòng phòng bị của cậu, hoặc có lẽ vì thấy ánh mắt lạnh lùng ghét bỏ của Thành Quyết nhìn mình, giờ phút này, khi cậu nghe đến chuyện Thành Quyết đánh mất kí ức của năm năm qua, hoàn toàn quên mất cậu là ai, trong đầu cậu trống rỗng không có một chút suy nghĩ nào cả.

Không có bất kỳ cảm tưởng gì.

Trong đầu cũng không có bất kỳ hình ảnh nào.

Chỉ còn lại một vùng chết lặng.

Kiều Thượng Ngu nhỏ giọng nói dạ một tiếng, không có thêm phản ứng nào nữa.

Thấy vẻ mặt bình tĩnh của Kiều Thượng Ngu, bà Hác trái lại rất là kinh ngạc nhìn cậu.

Bà ta nhìn chăm chú chốc lát, sau khi thấy rõ vẻ mặt của cậu không phải bình tĩnh mà là chết lặng, lập tức hiểu ra.

Cũng đúng thôi, bất ngờ nhận được tin mẹ mình bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, thật sự là một cú sốc quá lớn.

Bà Hác lời ít ý nhiều, nói tiếp: “Cậu hẳn nên biết, từ trước đến nay tôi vẫn luôn không thích cậu.”

Bà Hác nói xong, mấy giây sau, Kiều Thượng Ngu mới phản ứng lại, vô hồn đáp một tiếng đúng vậy.

Cậu vẫn luôn biết rõ chuyện này.

“Đúng lúc Thành Quyết lại mất trí nhớ quên cậu, tôi thuận nước đẩy thuyền, hủy bỏ lễ đính hôn.” Bà Hác nói tiếp.

Kiều Thượng Ngu tỏ ra ‘bình tĩnh’, ánh mắt tựa như một vũng nước đọng, không bất ngờ lắm về chuyện này.

Cậu nhỏ giọng nói: “À… Vậy sao.”

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh chán nản của Kiều Thượng Ngu, ánh mắt của bà Hác trở nên vi diệu.

Sau đó.

Bà Hác mới đi vào chủ đề chính.

“Sau này, đối với Thành Quyết, cậu chỉ là một người dưng nước lã không có chút quan hệ nào.” Bà Hác nhếch mép, giọng điệu cũng cất cao nửa bậc: “Đã vậy, nhẫn đính hôn của cả hai, không cần phải giữ nữa.”

Dĩ nhiên, với gia nghiệp khổng lồ của nhà họ Thành sẽ không thiếu một chiếc nhẫn mấy chục triệu, tất nhiên là bà Hác cũng không phải tới đây để đòi lại nhẫn.

Chẳng qua bà ta tới là để dập tắt vọng tưởng cuối cùng của Kiều Thượng Ngu.

“Cậu có thể giữ chiếc nhẫn lại làm kỉ niệm, nhưng chiếc nhẫn này… Phải không còn bất kỳ liên quan gì với Thành Quyết.”

Kiều Thượng Ngu phản ứng chậm một nhịp, không thể suy tính bình thường được.

Bà Hác nói xong, cậu sững sốt mấy giây, sau đó mới tìm được một từ mấu chốt trong lời nói của bà ta.

Chiếc nhẫn.

“A…” Kiều Thượng Ngu hé miệng, không nóng không lạnh nói: “Chiếc nhẫn không ở chỗ của con… Đều để ở chỗ anh ấy…”

“…Hai chiếc nhẫn đều ở chỗ Thành Quyết?” Bà Hác nhíu mày hỏi lại.

“…Vâng.”

“…Vậy à.” Bà Hác lấy làm lạ, gặng hỏi: “Cậu đưa cho con tôi lúc nào?”

“Sau một ngày đi lấy nhẫn…” Kiều Thượng Ngu chầm chạp nói.

Tức khắc, trên mặt bà Hác tràn đầy vi diệu.

Bởi vì bà ta có thế nào cũng không ngờ được rằng, mới lấy nhẫn xong qua ngày hôm sau đã chủ động đưa cho Thành Quyết.

Tại sao chắc chắn Kiều Thượng Ngu chủ động, vì Thành Quyết không thể nào mở miệng muốn cậu đưa nhẫn.

Với tính tình của Thành Quyết phàm là đồ đã đưa đi, tuyệt đối sẽ không lấy về.

Bởi vì nhà họ Thành không thiếu những vật ngoài thân kia.

“Tại sao cậu lại chủ động đưa cho con tôi?” Bà Hác nghi ngờ không hiểu, lại lên tiếng gặng hỏi.

“Bởi vì… Đắt.” Kiều Thượng Ngu nhỏ giọng đáp.

Bà Hác chợt ngừng lại.

Bà ta mơ hồ cảm thấy, bà ta… Đã hiểu lầm gì đó.

Có lẽ bà ta đã thật sự hiểu lầm, nhưng bà ta có thể chắc chắn một điều— Thành Quyết rất ghét Beta.

“Tuy là loại người suốt ngày vâng vâng dạ dạ, hèn mọn nịnh nọt lấy lòng như cậu khiến tôi rất chán ghét, nhưng có thể đáng giá khẳng định, cho tới nay cậu không hề biết nói dối.” Bà Hác lạnh nhạt nói: “Có lẽ tôi đã hiểu lầm cậu gì đó, nhưng không còn quan trọng.”

“Có thể sẽ có chút tàn nhẫn, nhưng tôi nhất định phải nói cho cậu biết một sự thật tàn nhẫn.”

Kiều Thượng Ngu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bà ta.

Sự thật… Tàn nhẫn?

“Hôm qua ở bệnh viện cậu cũng đã tận mắt nhìn thấy, vẻ mặt và phản ứng của con tôi khi nhìn cậu.”

“Bây giờ tôi sẽ nói ra nguyên nhân thật sự.”

Bà Hác nhấn mạnh từng câu từng chữ, tròn vành rõ ràng.

“Đó là bởi vì, con tôi ghét nhất… Chính là Beta.”

“Cũng vì vậy— Con tôi vốn không thể nào thích cậu được.”

“Còn về chuyện tại sao con tôi lại đồng ý đính hôn… Tôi đoán, có lẽ là vì cậu cứ đeo bám không buông, khiến nó cảm thấy cậu đáng thương, cho nên mới đồng ý đính hôn với cậu, hoặc có lẽ vì lười tìm những người khác đính hôn… Nói chung là, tuyệt đối không thể là vì thích.”

Kiều Thượng Ngu nhìn bà ta với đôi mắt trống rỗng vô hồn.

Bà Hác là người đứng ở vị trí trên cao, bễ nghễ uy nghi, còn là một Omega trội, bà ta khinh thường tốn nước bọt dựng chuyện nói dối cậu.

Cho nên từng lời từng câu bà ta nói đều là sự thật.

Thành Quyết ghét nhất là Beta…?

Cho tới nay cậu chưa từng biết chuyện này.

Nhìn ánh mắt đờ đẫn mông lung của Kiều Thượng Ngu, bà Hác tỏ ra thương hại.

“Nó không nói với cậu?”

“…Không có.”

“Thì ra cậu vẫn luôn không biết, thật đáng thương.”

Bà Hác thương hại nhìn Kiều Thượng Ngu, nói tiếp.

“Năm năm trước, từng có một Beta thừa dịp nó ở trong phòng thí nghiệm nghỉ trưa một mình, lén lút tháo hở vòng ngăn chặn pheromone của nó, đang làm giữa chừng thì bị phát hiện, kết quả sau khi Beta đó bị phát hiện, không chỉ không biết xấu hổ, ngược lại còn lấn tới tỏ tình với nó, xịt nước hoa pheromone lên người, thậm chí không biết xấu hổ muốn cởi quần áo để xx với nó, hoàn toàn bộc lộ dã tâm muốn trèo vào nhà họ Thành.”

Dĩ nhiên, hắn không do dự đá người ra.

Từ đó về sau, hắn ghét nhất, chính là Beta.

Trong đầu Kiều Thượng Ngu hoàn toàn trống rỗng.

…Cho tới bây giờ cậu không hề biết chuyện này.

Không nghĩ là Kiều Thượng Ngu vẫn luôn không biết chuyện đó, bà Hác không khỏi thầm cảm thán trong lòng, lại một lần nữa đánh giá thấp trình độ ít nói của con trai mình.

Trong lòng cảm thán không thôi, bà Hác đột nhiên nói tiếp: “Nhưng mà, tôi cũng không ngờ rằng… Mẹ cậu bị bệnh lâu như vậy, mà đến bây giờ cậu mới biết.”

Kiều Thượng Ngu nghe nói vậy, không khỏi sửng sốt.

Mấy giây sau, trong bụng cậu bỗng nhiên nhói một cái, ngẩng phắt đầu lên.

“Bác Hác… Bác đã biết từ lâu?” Cậu kinh ngạc khiếp sợ hỏi.

Lời hỏi ra miệng, Kiều Thượng Ngu lại phát hiện một vấn đề.

Không.

Khoan đã—

“Khoan đã, bác… Làm sao biết?” Giọng của cậu khàn khàn.

Bà Hác nhếch môi, hờ hững nói: “Hai năm trước tôi đã đi gặp mẹ cậu.”

Nghe vậy, Kiều Thượng Ngu trợn to hai mắt.

Cậu cực kỳ kinh ngạc.

Bởi vì cậu đến bây giờ mới biết được chuyện này.

“Bác đã đi gặp… Mẹ con?” Cậu khó tin hỏi.

“Đúng vậy.” Bà Hác trầm giọng đáp: “Dù sao mục đích cậu theo đuổi Thành Quyết không phải là vì tiền sao, tôi nói thẳng với mẹ cậu hãy ra một cái giá, để một lần mua dứt điểm.”

Kiều Thượng Ngu không nói gì.

“Nhưng mà mẹ cậu lại từ chối.” Bà Hác nhẹ nhàng nói: “Mẹ cậu nói cậu thật lòng thích con trai tôi.”

Nói tới đây, bà Hác cười khẽ.

“Mặc dù tôi không thích cậu, có điều tôi đây lại rất thưởng thức mẹ của cậu.” Bà Hác cầm tách trà lên, ưu nhã nhấp một ngụm: “Mẹ cậu biết rõ thân phận của tôi, nhưng vẫn cư xử đúng mực, rất can trường, trái lại nhìn còn hợp mắt hơn Beta là cậu.” 

Nói tới đây, tầm mắt của bà ta dời đến trên mặt Kiều Thượng Ngu.

“Ít nhất, mẹ cậu còn mạnh mẽ hơn cả cậu.”

Kiều Thượng Ngu không nói nên lời.

“Vào lúc tôi gặp mẹ cậu hai năm trước, khi đó, cơ thể của bà ấy đã vô cùng suy nhược.” Bà Hác từ tốn nói: “Mẹ cậu sớm đã bị bệnh, bệnh lâu đến như vậy, nhưng bây giờ cậu mới biết… Thật sự là không ngờ.”

Ngay cả bà Hác cũng đã biết mẹ cậu bị bệnh từ lâu, nhưng chỉ có cậu là không.

Rõ ràng cậu mới là người thân thiết gần gũi nhất với mẹ.

Mà cậu lại hồn nhiên không biết gì cả.

…Rốt cuộc thì cậu đang làm cái gì?

Kiều Thượng Ngu tỏ ra đau khổ tuyệt vọng, hối hận không kịp.

Cả người cậu lạnh buốt, gục mặt nhấc hai tay ôm đầu.

Nếu như cậu thường xuyên về nhà thăm mẹ…

Nếu như cậu chú ý giọng nói của mẹ trong điện thoại nhiều hơn…

Nếu như cậu dành sự quan tâm cho mẹ nhiều hơn…

Nếu như…

Nhưng là không có nếu như.

“Nhìn bộ dạng này của cậu, có lẽ thời gian của bà ấy không còn nhiều.” Bà Hác ưu nhã uống trà xong, ung dung thong thả đứng lên: “Trong khoảng thời gian cuối cùng này, cậu hãy chăm sóc bà ấy cho tốt vào.”

Những gì nên nói đều đã nói hết, bà Hác ngoắc nhân viên tới tính tiền, sau đó ưu nhã rời đi.

Kiều Thượng Ngu ngồi im tại chỗ, mãi lâu sau vẫn không nhúc nhích.

Cậu đau đớn lấy tay che khuất cả khuôn mặt.

Không biết ngồi bao lâu, lâu đến nỗi nhân viên rốt cuộc không còn kiên nhẫn đi tới nhắc nhở vị khách ngồi đối diện cậu đã rời đi lâu rồi, lúc này, Kiều Thượng Ngu giống như tìm về thần trí, đột nhiên ‘thức tỉnh’.

Đúng rồi.

Cậu phải quay về bệnh viện chăm sóc mẹ.

Kiều Thượng Ngu lảo đảo đứng dậy rời khỏi tiệm cà phê, hoảng hốt đi tới ven đường giơ tay gọi taxi.

Bắt được taxi và ngồi vào xe, Kiều Thượng Ngu cuối cùng không nhịn được bụm mặt, đau khổ nấc nghẹn từng tiếng.

Nước mắt nóng bỏng chảy qua kẽ tay rơi xuống, cứ thế rơi không ngừng.

Cậu chính là một… Trò cười hoang đường.

===Hết chương 11===

Tác giả có lời muốn nói: Phần nền thay đổi tính cách kết thúc.

Trước thật thà sau nói dối như cuội thụ:>

Ơ sao không cho tiền dị:<