Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Hoạch Tân Sinh

Chương 133: Nguy hiểm ẩn nấp



“Giết bọn họ!” Cô gái oán hận ra lệnh cho đám dị năng giả.

Nhưng mà lúc này đây, không ai tiến lến giúp, bọn họ nhận được mệnh lệnh là giúp đại tiểu thư “quấy rối”, đồng thời, một mệnh lệnh khác chính là “không được làm bị thương đối phương”, bọn họ cũng biết, đây là bàn cờ của mấy tay chính trị, cái gì có thể làm cái gì không thể làm, bọn họ rất rõ ràng.

Cho nên, tuy rằng vẫn như cũ vây quanh mấy người Sở Thiên, bọn họ không có làm ra bất kỳ hành động nào.

Loại tình huống này từ lâu đã đoán được, Sở Thiên nhìn trò hề này hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: “Được rồi, đại tiểu thư, quậy đủ rồi, cô nên về nhà đi.”

Thấy mấy dị năng giả không hề động, cô gái giận tím mặt, lại một lần nữa ra lệnh: “Tôi bảo các người giết bọn họ!”

Sở Thiên cười lạnh không nói, quả nhiên, rất nhanh thì có một người chạy tới bên cạnh cô gái, nói gì đó bên tai cô, cô gái hình như bởi vì vậy mà bình tĩnh lại.

Nhưng mà, dù vậy, phẫn nộ và ấm ức trên mặt vẫn vô cùng rõ ràng.

Lúc này, rất xa, lại có nhiều tiếng bước chân vang đến, lấy tốc độ cực nhanh chạy tới bên này.

Động tĩnh bên này đã sớm hấp dẫn nhiều người, đám người ở xa xa nhìn qua, thậm chí còn ảnh hưởng đến buổi đấu giá.

Lúc này thấy lại có một đội người chạy tới, vì thế người vây xem cũng nhanh chóng tán ra.

Đội người này chạy tới thật mau, chỉ trong vài giây cô gái im lặng tự hỏi, bọn họ đã xuất hiện ngay trước mắt.

Quản gia vừa thấy người tới liền thở phào, đội cảnh vệ của chủ nhân đã tới rồi.

Quả nhiên, trong đội người, kẻ cầm đầu bước ra nói vài câu bên tai cô gái.

Kỳ thật đối phương cũng đã có ý muốn lui, hiện tại vừa lúc có một cái bậc thang, vì thế liền sai người rút lui.

Cô gái rõ ràng không cam lòng, ánh mắt ác độc đảo quanh trên người Lí Nam, nhưng cuối cùng vẫn bị dị năng giả cô mang đến lôi đi.

“Tôi nói được làm được! Chúng nó nhất định sẽ là của tôi!” Trước khi đi, cô gái vẫn bỏ lại một câu nói hung ác.

Lí Nam mặt không biểu tình lạnh lùng nhìn theo, tuy rằng nhóc vẫn đang không rõ vì cái gì trên thế giới này luôn có người thích dùng thái độ ác liệt đi đối đãi người khác, nhưng mà nhóc hiểu, bản thân phải học cách trưởng thành, nhóc sẽ không sợ hãi, nhóc sẽ tự mình đối mặt hết thảy ác ý.

Đột nhiên Lí Nam cảm thấy trên đỉnh đầu rất ấm áp, ngửa lên liền thấy Toàn Hiểu Vũ đưa tay xoa đầu nhóc, ánh mắt thoáng lo lắng nhìn nhóc.

Trong lòng Lí Nam ấm áp, quay đầu cười: “Không cần lo lắng, em lợi hại hơn cô ta. Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng, sẽ không thích cô ta đâu.”

Lúc này, kẻ dẫn đầu mang người tới, truyền đạt lời nói của Cố Bộ trưởng, đai khái là thời buổi rối ren, vài vị nên về nhà thì tốt hơn, nếu như muốn đi thăm quan, lúc khác hẵng đi dù sao thời gian cũng còn nhiều.

Sở Thiên cũng không có kiên trì, hắn chủ ý tính dò xét trong thành một phen, nhưng cũng như đối phương đã nói, không cần vội, vì thế gật đầu đồng ý.

Đoàn người trở về, dọc đường chậm rãi đi.

Người của chợ phiên thấy hết trò coi, lúc này mới quay về với buổi đấu giá, chẳng qua nhiều thêm chuyện để nói. Về con sư tử biến dị bị giết, về đại tiểu thư, về hai con hổ biến dị, về thuần thú sư, về một nhóm người có lai lịch thần bí......

Hơn nữa, trận náo nhiệt hôm nay, cũng bị mấy người khác nhau, lặng lẽ truyền về căn cứ Kinh Đô và căn cứ Khải Quang.

“Chuyện giống như càng ngày càng phức tạp.” Trên đường trở về, Bạch Minh Hi nói khẽ với Sở Thiên.

“Đúng vậy.” Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, xảy ra hai chuyện ngoài ý muốn, hoàn toàn khác với kỳ vọng của bọn họ đối với lần giao dịch này.

Hắn không phải sợ phiền toái, chỉ là xảy ra chuyện như thế sẽ cản trở thời gian về căn cứ Kinh Đô. Đây mới là nguyên nhân khiến hắn thở dài.

“Tớ cảm thấy, trận phiền phức này, còn chưa chấm dứt hết đấu.” Bạch Minh Hi nói.

Sở Thiên tà tà liếc hắn một cái nói:” Tớ không ngờ, cậu có dị năng tiên đoán nha!”

Châm biếm! Tuyệt đối là châm biến!

Bạch Minh Hi còn chưa kịp oán giận thì Toàn Hiểu Vũ đã tiếp lời nói: “Tôi cũng cảm thấy, còn có thể có chuyện xảy ra. Từ khi bước vào nội thành này, cảm giác của tôi vẫn luôn không tốt lắm.”

Ban đầu, cậu vẫn cho rằng chuyện bán người làm ảnh hưởng cảm xúc của mình. Nhưng mà vừa rồi sau khi rời khỏi cái trường học biến thành chợ phiên kia, lại cảm thấy không phải như vậy.

“Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Trong mạt thế này, đâu đâu cũng là nơi nguy hiểm.” Sở Thiên than nhẹ.

Về tới chỗ ở của Cố Bộ trưởng, khắp nơi đã được xử lý sạch sẽ, chính là bao gồm cái đại sảnh tổ chức buổi tiệc cuồng hoang kia.

Trong đại sảnh đã khôi phục bộ dáng bình thường, người đi tới đi lui đều là người hầu.

Trong đại sảnh bày một tiệc rượu, đều là thịt, hoa quả rau cải tươi còn có bánh ngọt hiếm thấy trong mạt thế.

Cố Bộ trưởng không ở, đại khái cao tầng bọn họ đang tranh luận không ngớt vì tin tức mà Sở Thiên mang đến, tuy rằng hắn không xuất hiện nhưng đã dặn dò quản gia phải chiêu đãi bọn họ cho tốt.

Sở Thiên và Bạch Minh Hi cũng không có khách khí, thịt hoa quả rau dưa bọn họ không hiếm lạ, trong không gian có rất nhiều, chỉ là bánh gato bơ tươi ngon, từ lúc mạt thế đến giờ bọn họ cũng chưa thấy qua.

Thức ăn trong không gian đều lấy thực phẩm đóng gói và thực phẩm đông lạnh là chính, trông thấy mấy món ngọt này, khiến Sở Thiên và Bạch Minh Hi rất thích thú.

Toàn Hiểu Vũ thì ngược lại, đại khái là bị cảnh tượng trước đó ở đại sảnh gây cản trở trong việc thưởng thức bánh ngọt, nên đối với bàn tiệc này không có bao nhiêu hào hứng.

Còn Lí Nam thì yêu thích mười phần, dù sao cũng là một đứa nhỏ, khó có thể chống lại sự hấp dẫn của món ngọt, vui vẻ ăn thử một miếng, rồi cắm đầu vào bánh.

Quản gia còn tri kỷ chuẩn bị cho Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng thịt tươi mới mẻ, hai con ăn vui vẻ hết sức.

Chỉ là đáng thương cho Tạ Minh Hiên, hắn vừa không thể ăn đồ ăn của con người, còn phải mang theo mặt nạ, hắn thấy hai con mèo ăn vui vẻ như vậy liền muốn chạy qua, nhưng lại bị Toàn Hiểu Vũ kéo lại, còn đủ loại ngăn cản không cho hắn kêu thành tiếng, nhìn thấy mọi người vui vẻ như vậy, trong lòng Tạ Minh Hiên rất tủi thân.

Toàn Hiểu Vũ cũng là bất đắc dĩ, không ăn còn có thể giải thích, nhưng mà một con người lại ngồi chồm hổm cùng dị thú ăn thịt tươi, mấy người quản gia cũng đâu phải bị mù!

Vừa khéo chính cậu cũng không có khẩu vị, bèn vừa dụ Tạ Minh Hiên vừa cùng hắn đói bụng.

Quản gia cẩn thận tỉ mỉ vẫn duy trì vẻ mặt cung kính đứng ở cách đó không xa, lặng lẽ nâng mí mắt lên quan sát, thấy bọn họ đối mặt thức ăn có thể khiến cho rất nhiều dị năng giả bình thường thèm nhỏ dãi lại có thể bình tĩnh như thường, nhưng đối với mấy món bánh ngọt nho nhỏ có thể tràn đầy thích thú, liền hiểu được, những người này căn bản không hề thiếu vật tư.

Chỉ có điều, trong lòng quản gia cũng có một chút kiêu ngạo nho nhỏ, chủ nhân nhà bọn họ là người lớn lên ở S thị, luôn giữ thói quen dùng bữa xong thì muốn ăn điểm tâm. Sau khi vững bước ở nơi này, chuyện đầu tiên làm chính là tìm một đầu bếp giỏi món ngọt và chế tạo đủ loại dụng cụ món ngọt.

Bánh ngọt này, trừ Cố trạch* (Trạch: nhà biệt thự, danh thự.) ra, những nơi khác không hề có, dù cho là Tướng quân cũng không có.

Cho nên, sự thích thú của mấy người Sở Thiên, coi như là cấp đủ mặt mũi đối với chủ nhân.

Về phần Tạ Minh Hiên, trước kia Sở Thiên có nhắc tới, chỉ số thông minh của người nọ hình như có chút vấn đề, không giống người bình thường, cũng sẽ không có quá mức để tâm đến hắn.

Một bữa cơm ăn hết sức tận hứng, quản gia không có gì giỏi, cái loại chuyện chăm sóc sinh hoạt của người khác quả thật là dày công tôi luyện, rất nhanh, chỗ ở của bọn họ đều đã được sắp xếp ổn thỏa.

Đi ra chủ trạch, một tòa biệt thự nhỏ độc lập, nơi này tương đối thanh tịnh, rất vừa ý mấy người Sở Thiên.

“Khó trách, quản gia là một người bình thường, có thể ở trong căn cứ này đạt tới cái địa vị cao như thế, đều vì hắn có thể phỏng đoán chuẩn xác ý muốn của người khác, có thể hầu hạ người ta đến thoải thoải mái mái.” Bạch Minh Hi cảm khái nói.

“Người có thể sống tốt như vậy, luôn có vài phần năng lực.” Sở Thiên đáp.

Trong lúc này, Cố Bộ trưởng còn chưa về, cho nên Sở Thiên đoán cao tầng căn cứ Lê Minh không phải phức tạp bình thường, chỉ sợ là mấy thế lực đang thi nhau đánh cờ.

Nhưng mà, tạm thời chuyện này không liên quan đến bọn họ. Sau khi Sở Thiên dùng tinh thần lực quét một vòng, không có phát hiện người hoặc chuyện gì khả nghi, Toàn Hiểu Vũ lúc này mới mang theo Tạ Minh Hiên nóng nảy bất an và hai con mèo vào không gian.

Tạ Minh Hiên phải vào không gian ăn cơm, hai con mèo theo vào chỉ vì muốn tiện chơi với Tạ Minh Hiên. Hiện tại cách mạng hữu nghị của ba con, không gì phá nổi.

Thấy Tạ Minh Hiên như vậy, Sở Thiên lại rối rắm: “Có nên đem tinh hạch của Ny Tử cho hắn không?” Hắn nói thầm.

Sở Thiên tin rằng, tinh hạch của Ny Tử là có thể thúc đẩy Tạ Minh Hiên tiến hóa, hắn tiến hóa sẽ càng giống người, chỉ số thông minh càng cao, mọi người hành động lại càng tiện.

Nhưng chỉ là lo lắng, nếu như chỉ số thông minh của Tạ Minh Hiên cao, còn có thể giống như hiện tại hay không?

Có hai giả thuyết tồi tệ nhất, một, sau khi hắn tiến hóa chỉ số thông minh, ý thức được sự khác biệt giữa con người và tang thi, sẽ đứng ở phía đối lập với con người. Thứ hai chính là, hắn không có đối lập với con người, hắn chỉ là sẽ biết trở về Tạ Minh Hiên lúc trước..... Cái giả thuyết này còn đáng sợ hơn cái trước!

Cho nên, Sở Thiên lúc này mới không có dám đem tinh hạch của Ny Tử cho Tạ Minh Hiên để hắn tiến hóa.

“Tối nay đi!” Nghe thấy Sở Thiên nói thầm, Bạch Minh Hi vội vã nói tiếp: “Nếu như hắn biến thành luật sư Tạ trước đây thì sao? Kia thật sự rất đáng sợ! Những chuyện xảy ra nơi này đều đủ để tinh thần chính nghĩa của hắn bạo phát! Chúng ta vẫn không nên mạo hiểm như vậy, chờ một thời cơ an toàn hơn được không?”

Bạch Minh Hi rất sợ cái tính hiền lành đến người thần phẫn nộ của Tạ Minh Hiên trước đây, cố tình đối với người như thế hắn lại không thể một phát chém chết như chém người xấu, hắn tình nguyện Tạ Minh Hiên vĩnh viễn giống như hiện tại, rất đáng yêu nha!

Sở Thiên cũng có lo lắng tương tự, vì thế chỉ thở dài không nói. Hắn phát hiện, hôm nay hắn thở dài nhiều hơn bình thường.

Không lâu sau, Toàn Hiểu Vũ đã trở lại, cũng không có mang theo ba con. Đoán chúng nó còn đang trong không gian chơi.

“Đêm nay chúng ta ngủ cùng một phòng đi, đừng tách ra ngủ, tôi cảm thấy rất không ổn.” Toàn Hiểu Vũ mới từ trong không gian đi ra liền nói như vậy.

Vì vậy Sở Thiên lại đem toàn bộ tòa nhà quét một lần, vẫn không có gì khác thường. Ngoại trừ việc canh cánh trong lòng cái trường học kia, Sở Thiên tạm thời cũng không có cảm thấy cái gì không tốt.

Nhưng hắn cũng không có cảm thấy Toàn Hiểu Vũ quá nhạy cảm, phải biết rằng, ở thời điểm ban đầu mạt thế, bọn họ nhờ vào dự cảm của Toàn Hiểu Vũ, tránh thoát không ít nguy hiểm.

“Ừm. Chúng ta luân phiên nghỉ ngơi.” Bạch Minh Hi nói: “Sao mà cảm thấy, trong căn cứ này, so với dã ngoại còn đáng sợ hơn.”

Bởi vì dã ngoại không có người, mọi người chỉ cần cảnh giác thực vật biến dị, thú biến dị còn có tang thi. Trên cơ bản, có ba con ở, tỉ lệ mọi người bị tập kích là rất nhỏ. Nhưng nơi này không phải, nơi này không cách nào có thể đoán được và tính được lòng người.”

Ở trong này, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Sở Thiên trong lòng hiểu rõ, nhưng không nói ra.

Ba người thay phiên nhau gác đem, gọi ba con trong không gian ra, cả đám liền nằm trên sô pha của phòng khách để nghỉ ngơi.

Nửa đêm, chính là thời điểm mọi người ngủ sâu nhất.

Dưới sự kiên trì của Lí Nam, nhóc cũng phụ trách gác đêm một phần thời gian. Toàn Hiểu Vũ gác trước nửa đêm hiện đã nặng nề ngủ, hai con mèo cũng ngáy run trời. Cũng may, còn có một người không cần ngủ là Tạ Minh Hiên cùng nhóc, trái lại cũng không quá cô đơn.

Trong hoa viên.

Một cô gái ăn mặt hở hang cầm lấy ly rượu, đi tới chỗ thủ vệ.

“Đứng lại!”

Rất nhanh thì có tiếng quát lớn truyền đến, đèn pha lập tức chiếu lên người cô gái, chính là cô gái ban ngày bước ra từ phòng Cố Bộ trưởng.

Cô gái cười duyên, tay nâng ly rượu, để cho nhóm thủ vệ nhìn: “Đêm nay chán muốn chết, Bộ trưởng đại nhân lại không về, nên đi ra ngoài uống chút rượu.”

Làn da trắng nõn của cô gái dưới ánh sáng cường liệt chiếu rọi có vẻ lòe lòe tỏa sáng, hai con thỏ nhỏ trước ngực bởi vì cô ta nói chuyện và hít thở phập phòng nảy nảy, như là bất cứ lúc nào cũng sẽ nhảy ra khỏi cái áo mỏng manh vậy.

Mấy thủ vệ đồng thời nuốt vài ngụm nước miếng. Nhưng mà, bọn họ vẫn do dự, không để cho cô gái tiến thêm một bước nào, trong lòng bọn họ biết, đây là người phụ nữ của Cố Bộ trưởng.

Cô gái cũng không hoảng hốt không sợ hãi, mà nâng ngón tay như ngọc chỉ vào đại sảnh phía sau: “Này đều là rượu còn dư từ buổi tiệc ban sáng, mới vừa rồi các anh trai của đội tuần tra được tôi mời vào đại sảnh uống rượu, thấy các anh canh gác cũng quá vất vả, tôi mới đem tới cho các anh. Không cần do dự, cùng tôi về đại sảnh uống rượu đi các anh trai.”

Cô gái nói xong, khanh khách cười duyên, âm thanh kia, làm mấy người thủ vệ ngứa ngáy trong lòng.

Giương mắt nhìn lên, đại sảnh chỗ ấy như ẩn như hiện có thể nhìn thấy ánh sáng, hôm nay chủ nhân không có ở nhà, bình thường sẽ không bật đèn, hiện tại có ánh đèn, chứng tỏ lời cô gái nói là thật.

Ả này cũng thật dâm đãng! Bộ trưởng chỉ không ở nhà một ngày, ả liền có gan kiếm chuyện! Màu hổ phách của ly rượu câu lên con sâu tham lam trong bụng bọn họ.

Bình thường, mấy thứ xa xỉ như vậy, chỉ có người của cao tầng mới có tư cách hưởng dụng!

Dục vọng trong lòng rất nhanh đánh bại lý trí, chỉ số thông minh giảm xuống âm, bọn họ mặc kệ cô gái, đi từng bước tới đại sảnh.

Nào ngờ, trong nửa tiếng trước, cô gái đã đốt loại khói nào đó trong chủ trạch, khiến đám thủ vệ mê man, người đã ngủ say thì ngủ càng thêm sâu, cô gái nhanh chóng chạy đi, vào phòng của đội tuần tra.....