Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 90



“Con mẹ nó cậu câm miệng cho tôi ”

Sau khi Tô Duy Thượng đem công khai việc của một năm trước, Ngô Kế Thanh rốt cục nhịn không được tuôn ralời thô tục.

Tô Duy Thượng cũng chỉ cười: “A? Ngô đại thiếu đây là thẹn quá thành giận? Tôi, Tô Duy Thượng quả thật không là người tốt gì, thế mà các người cũng xem trọng, các người đoán không sai, tôi chỉ là một đứa con riêng, mẹ là kẻ thứ ba, bắt cóc con trai người ta làm hại vợ lớn của người ta bệnh tim đột phát mà chết, còn đi trộm quá thứ cơ mật của công ty.”

Những lời này vừa nói ra, chung quanh lập tức ồ lên. Thỉnh thoảng có người bắt đầu chỉ trỏ Tô Duy Thượng cùng Ngô Kế Thanh, nhỏ giọng mà nói chuyện với nhau.

Tô Duy Thượng lại giống như một chút đều không quan tâm, ngược lại tiếp tục nói: “Tôi cho tới bây giờ cũng không phải người tốt. Nhóm các anh đã sớm chỉ trỏ sau lưng tôi, tôi đây cũng không sợ các người biết. Đúng vậy, tôi Tô Duy Thượng sai lầm lớn nhất cuộc đời này của tôi là có một người mẹ như vậy”

Khi Tô Duy Thượng dùng ngữ khí kích động mà nói đến đây, thanh âm nghị luận chung quanh ngược lại nhỏ đi nhiều.

Máy kẻ vây xem giả đương nhiên cũng biết lời đồn về Tô Duy Thượng trong mấy tháng qua ở căn cứ, thậm chí bọn họ còn cảm thấy đây không hẳn là lời đồn, mà là sự thật. Nhưng dù sao cũng là ở sau lưng nghị luận, bỗng nhiên bị đương sự trực tiếp xốc lên, ngược lại sẽ làm người ta cảm thấy có chút xấu hổ.

Mẹ Tô Duy Thượng quả thật không phải người tốt, nhưng cũng không liên quan trực tiếp gì tới Tô Duy Thượng. Mà bọn họ cũng căn bản không có chứng cớ chứng minh mấy lời đồn đó, cho nên rất nhiều người đều nhất thời cảm thấy có chút không mặt mũi đứng ở đây, lại nhìn hai người nọ cãi nhau.

“Tô Duy Thượng, nói chuyện chỉ nói một nửa, mặt thật dày a.”

Thanh âm từ tinh bỗng nhiên từ sau đám người vang lên, mọi người sôi nổi kinh ngạc nhìn lại phía sau, khi thấy rõ người tới, vội vàng mà tách ra thành một cái con đường, để cho đối phương đi vào phòng bệnh.

Để tiện cho việc trị liệu người bị thương, tóc quăn như sóng biển của Tần Sở tùy tiện buộc sao đầu, nhưng vẫn có vài sợi dừng ở trên trán như cũ, sau đó lại bị cô không kiên nhẫn mà hất ra sau.

Tần Sở rõ ràng rất mỏi mệt, mặt mũi xanh ngoét, môi trắng bệch dù có dùng son đỏ cũng không thể hoàn toàn che lại. Vừa nhìn thấy tinh hình này của cô, nhân viên công tác ở khu chữa bệnh liền biết lập tức biết cô đây là sử dụng dị năng quá độ.

Đi giày cao gót, Tần Sở từng bước một mà đi vào phòng, nhìn thiếu niên cắn chặt môi dưới không nói lời nào, bên môi nổi lên một tia cười lạnh: “Tô Duy Thượng, cậu tại sao không nói nói cậu từ nhỏ tâm tư đã đen tối thế nào? Đem người đẩy mạnh xuống sông còn có thể làm bộ như vô tội, cố ý gây lỗi cũng sẽ giá họa cho người khác. Chuyện trước khi cậu 10 tuổi tôi cũng không cần nói, dù chuyện lớn nhỏ thế nảo, cũng khiến cho người khác cảm thấy cậu thật đáng thương, tiểu hỗn đản lại hư hỏng.”

Nghe Tần Sở nói, đám người vây xem lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

Trong con ngươi của Tần Sở thượng lóe lên một tia chán ghét, lạnh lùng mà đảo qua Tô Duy Thượng tay đang nắm chặt thành quyền, tiếp tục nói: “Cậu tại sao không nói, cậu mười sáu tuổi thời điểm dùng thủ đoạn gì khiến La gia nhị công tử vì cậu ra tay đi chặn đanh tiểu hỗn đản? La gia chính là bị cậu hại thảm, La nhị thiếu không học vấn không nghề nghiệp kia bởi vì này sự kiện này mà bị đuổi ra gia môn.”

Khi Tô Duy Thượng nói chuyện, Ngô Kế Thanh vẫn luôn vụng về đến mức không thể phản bác. Mà khi gã nhìn thấy Tần Sở, liền cảm giác gặp được cứu tinh, khiến gã tạm thời thoát khỏi vũng bùn lầy mang tên Tô Duy Thượng. Nhưng nghe đến đây, ngay cả Ngô Kế Thanh đều cảm thấy có gì đó không đúng.

Ở đây mấy người vây xem thì không biết, nhưng Ngô Kế Thanh đương nhiên là biết La gia, đó là ông trùm của một bang phai hạng hai ở B thị.

Trong xã hội đen, B thị cũng có một ít đạ bang phái lớn lớn nhỏ nhỏ tồn tại. Mấy lực lượng trong bóng tối này vĩnh viễn không có khả năng hoàn toàn bị tiêu diệt, người tầng lớp trên cũng không để mấy bang phai lông gà vỏ tỏi này vào mắt, dù sao trước khi chúng nó phát triển mạnh thì áp chế.

La gia lúc Ngô Kế Thanh còn chưa trưởng thành cũng đã người thanh lý, lúc ấy Ngô Kế Thanh còn cảm thấy kỳ quái, La gia cũng không có buôn bán thuốc phiện trái luật với người mặt trên, như thế nào lại bất ngờ bị đuổi khỏi B thị?

Nghe được Tần Sở nói, gã rốt cục hiểu được.

Cảnh Hạ lúc mười bảy tuổi đã từng bị mười mấy tên côn đồ không có mắt ngăn ở trong ngõ hẻm, nói là đanh đấm nhưng lại có người dùng tới súng ống, thiếu chút nữa khiến Cảnh gia đại thiếu gia cứ như vậy mà bị xử lý.

Nếu thật là dựa theo lời Tần Sở nói, Ngô Kế Thanh dù có ngốc cỡ nào cũng phải hiểu một chút. Phải là Tô Duy Thượng đi móc nối La gia nhị thiếu, khiến cho đối phương đi giúp mình giáo huấn một người. Nhất định là Tô Duy Thượng bịa chuyện ra để La gia nhị thiếu đi giúp, bởi vì cho dù có cho La nhị thiếu một trăm lá gan hắn ta cũng không dám động đến Cảnh gia thái tử gia.

Khó trách Ngô Kế Thanh lúc trước nghe nói chuyện này còn cảm thấy kỳ quái, mấy tên côn đồ như thế nào vừa lúc tìm được Cảnh Hạ ở một mình. Nhưng nếu liên hệ chuyện này với Tô Duy Thượng, cũng biết được nguyên do.

“Tô Duy Thượng a Tô Duy Thượng, cậu toàn chọn chuyện có lợi với mình để khoe, sao lại không thấy cậu đem những thứ xấu xa ghê tởm kia mà nói?”

Tần Sở vẻ mặt lạnh như băng mà nhìn Tô Duy Thượng, người nọ lúc nghe từng chữ cô nói, sắc mặt đã trắng bệch. Cho dù là người tâm cơ thâm trầm, lão luyện như thế nào, Tô Duy Thượng cũng chỉ là một thiếu niên vừa qua khỏi tuổi hai mươi.

Trước ở trước mặt mọi người lại bị vạch trần khiến cậu ta chật vật vô cùng, mà mục đích chinh của Tần Sở đó là kéo những kẻ đang vây xem vào cùng chiến tuyến với cô.

“Không nghĩ tới Tô Duy Thượng người này như vậy, thật sự là không thể khinh thường a”

“Chứ sao, vậy mà độc ác như thế”



Tô Duy Thượng sắc mặt lúc xanh lúc trắng, đến cuối cùng cắn môi dưới nói không ra lời. Cánh môi bị cậu ta cắn đến trắng bệch, bởi vì dùng sức quá mức, có một tia máu mỏng manh xuất hiện, nhìn qua thập phần thê thảm mà chọc người trìu mến.

Nhưng giờ này khắc này, không còn người đi đau lòng cho cậu ta.

Tần Sở ngay cả nhìn cũng không nhìn cậu ta cái nào, trực tiếp giúp hai người hôn mê khác trong phòng bệnh kiểm tra thân thể một chút, sau đó liền cười lạnh liếc Tô Duy Thượng một cái, lập tức mà ra đến cửa phòng, cực kỳ khí phách mà lưu lại một câu: “Tô Duy Thượng, tôi ở sở nghiên cứu sở chờ cậu.”

Tô Duy Thượng trong đầu trống rỗng. Cậu ta sớm đã bị những thanh âm phê bình châm chọc khiến cho tâm thần không yên, chợt nghe Tần Sở nói, cậu ta nghi hoặc, kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn hướng cô, lại chỉ có thể nhìn đến một bóng dáng cao gầy.

Tần Sở căn bản không tính toán giải thích cho cậu ta.

Nhưng mà bất quá ba phút đồng hồ sau, những nhân viên công tác trong sở nghiên cứu mãnh liệt từ trong đám người xuyên qua lập tức khiến Tô Duy Thượng cảm thấy không ổn.

“Các người làm gì Các người muốn làm gì”

Bởi vì bị thương mà toàn thân Tô Duy Thượng không cách nào nhúc nhích, chỉ thất kinh mà hô to, nhưng là ở đây căn bản không có người đi để ý tới lời cậu ta nói. Ngẫu nhiên có mấy người đứng xem nghi hoặc mà đặt câu hỏi, liền có nhân viên nghiên cứu mặc áo banh tô trắng giải thích: “Cậu ta trước đó chiến đấu cùng thú biến dị trên người xuất hiện một chút sự cố ngoài ý muốn, chúng tôi muốn dẫn cậu ta đi tiến hành một ít trị liệu cách ly.”

“A Tôi biết anh, anh là Trương trợ lý của sở nghiên cứu”

Trương Bổn Đan nghe thấy tiếng của một người từ trong đám đông, cười khẽ gật gật đầu, sau đó chỉ huy nhân viên đem Tô Duy Thượng đang tranh cãi ầm ĩ không ngừng chuyển lên giường bệnh, đẩy ra ngoài cửa. Khi mọi thứ hoan thanh xong, cậu ta mới xoay người nhìn về phía Ngô Kế Thanh vẻ mặt mờ mịt, gợi lên một tia tươi cười: “Ngô tiên sinh, chúng tôi muốn dẫn Tô tiên sinh rời đi một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này nội xin ngài không cần có bất cứ ý đồ nào liên lạc với cậu ta, chúng tôi sẽ…”

“A… A. Tôi biết.” Ngô Kế Thanh chưa nghe hết câu của Trương Bổn Đan nói, liền mơ hồ gật đầu xem như biết.

Trương Bổn Đan rủ con ngươi nhìn gã một cái, trong ánh mắt kia một chút tình cảm đều không có, giống như đang nhìn một con thú biến dị đang lăm le xâm lược. Nhưng cậu ta che dấu vô cùng tốt, gần như chỉ trong một cái chớp mắt liền khôi phục bộ dáng nhã nhặn vừa rồi, đem sự khinh thường trong lòng đối với cái người này che dấu toàn bộ.

Người này, bên trong thật đúng là lãnh huyết vô tình.

———–

Chuyện Tô Duy Thượng bị mang đi đương nhiên không phải là do Trương Bổn Đan nhàn rỗi không có việc gì, mà là lúc trước khi lần thú triều này bắt đầu thì Kỳ Dương đã tính toán tóm Tô Duy Thượng vào trong sở nghiên cứu, thực hiện nghiên cứu chuyên sâu một lần nữa.

Trước còn không có lý do nào hợp lý, nhưng lần thú triều này lại vừa lúc khiế cho Trương Bổn Đan có cái cớ quang minh chính đại “đón tiếp” Tô Duy Thượng về nghiên cứu sở, tiến hành cách ly cùng thực nghiệm nghiên cứu.

Lục thạch có khả năng đặc biệt đã chứng minh sức mạnh của nó lên người Kỷ Kỷ cùng Tô Duy Thượng, cũng có thể nói lên lục thạch này liên quan đến không gian, cũng có thể có quan hệ với sự tiến hóa của thú biến dị. Tóm lại vô luận như thế nào, Kỳ Dương là không có khả năng buông tha cái nghiên cứu thần bí này.

Khu chữa bệnh, lầu hai.

Dưới sự yêu cầu lần nữa của Cảnh Hạ, Kỷ Xuyên Trình không biết có nên mang theo cậu đi thăm Kỳ Dương một chút hay không. Khi Cảnh Hạ chân chính tận mắt nhìn thấy đến đối phương, mới hiểu được câu “Không tốt lắm” của Kỷ Xuyên Trình là có ý gì.

Dưới tập kích của thể biến dị cấp S, Kỳ Dương cũng bị thương. Nhưng lúc ấy Tần Sở thực khoái đã sớm đem hắn chữa khỏi thật tốt, không để cho Cảnh Hạ thấy bộ dáng yếu ớ của hắn.

Kỳ Dương lẳng lặng mà nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, cả người gầy giống như không có thịt, cách một ô cửa sổ quan sát cũng khiến Cảnh Hạ lo lắng: “Tay phải của anh ta vẫn là không thể cử động?” Cảnh Hạ chỉ vào tay phải đã hoàn hảo của Kỳ Dương, hỏi.

Kỷ Xuyên Trình quay đầu nhìn về tay phải của Kỳ Dương đặt ở bên ngoài chăn.

Làn da nới tay bóng loáng nhẵn nhụi, mang theo sự tái nhợt của bệnh trạng, lại không có một chút vết thương, đầy đủ đến giống như không có bị thương chút nào. Nhưng Kỷ Xuyên Trình lại trịnh trọng mà gật gật đầu, nói: “Ừ, Tần Sở sau khi gắn được canh tay vào, nhưng cậu ta vẫn không thể dùng tay. Nếu không cũng sẽ không cách ly cậu ta.”

Cảnh Hạ nhăn chặt mày, hỏi: “Em thật sự là không hiểu, vì cái gì không thể? Cánh tay là từ một thân thể, dù cho có xuất hiện phản ứng bài xích, cũng không có khả năng hoàn toàn không cử động được.” Dừng một chút, Cảnh Hạ vừa nghi hoặc hỏi han: “Đúng rồi, anh ta sao lại hôn mê? Cho dù tay phải bị chặt đứt cũng không đến mức như vậy đi.”

Kỷ Xuyên Trình nghe vậy chợt trầm mặc.

Sau khi anh cứu Kỳ Dương cũng không có đưa hắn đến khu chữa bệnh, thậm chí ngay cả đối phương là rời đi như thế nào cũng không biết. Nhưng dựa theo lời Tần Sở, Kỳ Dương là liều mạng nghị lực đi đến khu chữa bệnh sau đó mới té xỉu, mà đến nay cũng không tỉnh.

Suy tư một lúc lâu, Kỷ Xuyên Trình trả lời: “Cậu ta lúc đó cũng bị thương nặng, hẳn là nội tạng bị thương, cho nên tạm thời hôn mê…” Thanh âm ngừng lại, Kỷ Xuyên Trình mãnh liệt trợn to hai mắt, kinh ngạc mà miệng ửa mở không nói tiếp một tiếng nào.

Cảnh Hạ nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy, A Xuyên?”

Kỷ Xuyên Trình cả kinh nói: “Tần Sở nói cậu ta cả người miệng vết thương chỉ có tay phải bị chặt đứt, nhưng anh lúc ấy rõ ràng nhìn thấy bên sườn phải cậu ta có ba miệng vết thương, tuy rằng lúc ấy đãsắp kết vảy, nhưng anh tuyệt đối không thể nhìn lầm”

Cảnh Hạ giật mình tại chỗ.

Hoàn