Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 66



Một mảng không trung trong suốt, sạch sẽ pha lẫn màu xanh lam xinh đẹp, không bị chút mây đen che lắp, cũng không có chút bụi bặm nào che đậy. Ánh nắng một đường thẳng tắp chiếu rọi xuống nhân gian, như bù lại tiếc nuối những ngày qua bị màn mây đen mờ che phủ, nên đến bây giờ sử dụng nhiệt độ mãnh liệt nhất, đem địa cầu nướng thành một cái bánh rán.

Tại bên bờ đê, công tác sửa chữa, trùng tu bất tri bất giác đã đến giai đoạn hoàn thành cuối cùng, con đập lớn cao đến ba mươi mét, dùng loại đá hoa cương kiên cố nhất cùng than đá đặc biệt để tạo thành chất liệu chính để xây đập, độ cứng lên đến cấp bảy. Không ít người đến đây cùng nhau sửa chửa, họ vùi đầu làm như chưa bao giờ được làm.

Sáng sớm, ánh nắng như mủi tên xuyên thẳng vào không khí, trên mặt biển tỉnh lặng để lại dấu vết loang lổ kì diệu. Ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, độ ấm trong không gian cũng dần ấm lên, nhưng khi tiếp tục trôi qua vài giờ, từ phía chân trời, tương tự ngày hôm qua, một tầng mây nặng nề chợt thổi đến.

Vu Giai ngừng lại việc đang làm, ngẩng đầu. Khuôn mặt cương nghị của anh từ từ bị ánh sáng ảm đạm che phủ, khẽ chau mày, sắc mặt có chút ngưng trọng.

Một tầng mây đen kịt thật lớn, so với hôm qua còn đến sớm hơn, cũng càng thêm… Nặng nề.

Sắc trời càng lúc càng trở nên đen đặc, độ bao phủ cũng nhanh hơn, như báo hiệu một hồi bão táp hung tàn chuẩn bị ập tới.

“Có điểm gì đó là lạ, trước tiên báo những người không có dị năng rời khỏi nơi này.” Vu Giai rất nhanh phát mệnh lệnh, một tiểu đội lập tức hành động, bắt đầu sơ tán thường dân đang ở gần bãi biển.

Trước tầm mắt Vu Giai một tầng nước chợt dâng lên tạo thành lớp bọt nước dày đặc. Màu trắng của bọt biển ở giữa không trung phát ra tầng khí thâm thúy, u trầm khó phát giác. Nhưng dưới sự quan sát cẩn thận của Vu Giai lại có thể phát hiện ra có gì đó lạ kì.

Bất quá thời gian trôi qua càng dài, biên độ của lớp bọt nước bắn lên càng lúc càng lớn, càng ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng lớp nước quay cuồng cách bãi biển khoảng hai mét, những người ở đây cuối cùng cũng thấy rõ ——

Một đợt sóng thần cao chừng hai mươi mét

Thần sắc kinh khủng xuất hiện rõ rệt trên từng khuôn mặt của những người đang đứng trên bờ đê, Vu Giai lập tức hô to: “Thông báo tình trạng khẩn cấp Một biến dị thể, ít nhất là cấp A đột kích, toàn căn cứ phải nhanh chóng lui về phía sau Chúng ta…”

“Thưa… Thưa thượng úy” Thanh âm của một dị năng giả từ phía sau chợt run rẩy chậm rãi vang lên, một thanh niên khá lùn, gầy còm đáy mắt đầy vẻ kinh hoàng nhìn về phía sóng thần: “Kia cũng… Cũng là biến dị thú cấp A sao?”

——–

Tại sở nghiên cứu.

Tầng hầm lầu hai, trong phòng thí nghiệm, tất cả mọi người ở đây đều im lặng không phát ra bất cứ âm thanh gì. Đến hô hấp cũng được đè xuống cực thắp, tại chiếc đèn vàng được chiếu sáng, từng nhóm trợ thủ đứng xung quanh không nén nổi ánh nhìn sôi nổi hướng đến chiếc giường kim loại được đặt giữa phòng, một rương đen an tĩnh nằm đó.

Trang bị trên mặt một chiếc khẩu trang màu xanh, bao tay trắng,… Chỉ chừa ra một khe hở đủ để đôi mắt có thể nhìn ra ngoài, họ cẩn thận, thật nghiêm túc mà nhìn chằm chằm đến chiếc rương to. Bất quá, qua một thời gian ngắn, cửa phòng thí nghiệm chợt mở ra, một người mặc áo bành tô trắng đi đến, người nọ chính là Kỳ Dương.

Ánh mặt hắn trở nên trịnh trọng, nghiêm túc nhìn quanh phòng thí nghiệm, bước chân hơi đình trệ trong chớp mắt, chợt câu lên khóe môi, bất ra tiếng trêu đùa: “Các ngươi đây là cho rằng nó có thể bay ra mổ lên mặt sao? Trang bị như IS thế, trước kia tôi gặp nguy hiểm cũng chưa thấy mấy người nghiêm túc như vậy nha.” Dừng một chút, hắn hừ lạnh một tiếng: “Đem mấy thứ bó tay bó chân kia thoát ra mau lên, hôm nay tôi đến thực hiện một khóa phẫu thuật biến dị thú cho các người xem.”

Nói xong, tầm mắt của hắn phóng khắp phòng thí nghiệm, thực tự nhiên chợt thấy cũng có hai tên giả dối tiến vào đây, người người thật giả lẫn lộn a. Đội cung bên môi lại cong lên vài phần, Kỳ Dương trêu chọc nói: ” Tôi thực khó hiểu nha, sao thời điểm này cả Tề giáo sư, Vương giáo sư… Cũng ở đây làm trợ thủ cho tôi?”

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của Tề giáo sư nhất thời hồng một mảng, hạ giọng nói: “Tiểu quái vật, gần đây ta thực nhàn rỗi, liền đến nơi này của cậu xem xét một chút. Như thế nào, không chào đón sao?”

Mà bên kia, Vương giáo sư lại hào phóng hơn rất nhiều: “Ha ha, ta đã khẳng định sẽ bị cậu ta phát hiện mà. Lão Tề a, chiêu này của lão thật sự là rất hôn Nên phạt, nên phạt”

Kỳ Dương lại cười lạnh Nhìn hai lão nhân da mặt dày hơn người kia, liếc mắt một cái, tiến lên vài bước tới bên chiếc giường kim loại. Eo nghiêng dựa lên chiếc giường lạnh như băng kia, từng chữ từng chữ khẽ nhỏ nhẹ mà thốt ra: “Hiện tại, ai không được cho phép đi ra ngoài cho tôi. Đứng sau tấm kính thủy tinh mà nhìn, sau khi kết thúc giải phẫu tôi sẽ đặt ra khảo hạch, nếu không thông qua…”

Thanh âm mãnh liệt dừng lại, đôi con ngươi của Kỳ Dương chợt hàm tiếu, liếc mắt nhìn những cái đầu đổ đầy mồ hôi của trợ thủ.

“Ai kông thông qua, về sau cũng không cần xuất hiện trước mắt tôi nữa.”

“Rõ Kỳ thiếu giáo”



Tiếng hô qua đi, từng đợt người lục tục đi ra ngoài, tranh nhau chổ đứng có tầm nhìn tốt nhất, chờ đợi cuộc phẫu thuật bắt đầu. Thời điểm Trương Bổn Đan đi ra ngoài, hắn chần chờ trong thoáng chốc, dưới mắt lạnh như băng của Kỳ Dương, đánh một cái rùng mình.

Sau đó… Mở cửa, đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Nhất thời, trong phòng thí nghiệm cực lớn chỉ còn lại một mình Kỳ Dương.

Toàn bộ căn phòng trắng bệch, lọt vào trong tầm mắt cũng chỉ có một màu trắng phau, trừ chiếc thùng màu đen ở chính giữa. Đèn mổ bật lên, chiếu ánh kim loại sáng bóng, Kỳ Dương phải híp mắt lại một chút, lẳng lặng mà đánh giá.

Cách một tầng kính thật dày, Tề giáo sư, Vương giáo sư, Trương Bổn Đan, cùng với từng nhóm trợ thủ trẻ đều ngừng thở, chờ đợi thực nghiệm bắt đầu. Trước đó, tiểu biến dị thú đã bị tiêm thuốc mê, để bảo đảm thực nghiệm diễn ra thuận lợi.

Cho nên đến lúc Kỳ Dương vươn tay nhấn dãy mật mã, thời điểm cửa thùng mở ra, con vật thích chạy trốn kia, có lẽ nó dành hết tất cả tinh lực đều nhằm vào sự nghiệp vĩ đại trốn chạy, nhưng giờ này khắc này lại đoan chính, an tĩnh mà nằm ở thùng trong góc phòng, không chút nhúc nhích.

Ánh mắt hơi trầm xuống, từ trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài khó nghe thấy, Kỳ Dương vươn tay đem biến dị thú ôm ra ngoài thùng, dùng một loại ôn nhu chưa từng thấy qua mà nâng biến dị thú. Sau đó, đứng trước khay dụng cụ phẫu thuật đã chuẩn bị thật tốt.

“Thực nghiệm biến dị thú cấp C, tạm gọi S1, cùng loại với cá heo, cá nược,… Năng lực biến dị chưa rõ.” Thanh âm Kỳ Dương thanh lãnh tựa như máy móc, tiếp tục trình bày: “Trãi qua mười bảy thực nghiệm, hiện tại chúng ta đối với S1: hệ thần kinh, hệ thống tuần hoàn, hệ tiêu hoá ba loại,… tiến hành nghiên cứu cụ thể.”

Bốn thanh kim loại từ bốn góc nâng lên, đem biến dị thú buộc chặt lại.

“Hệ thần kinh của S1 tương đối trì độn, đối với kích thích từ bên ngoài phản ứng không mãnh liệt, cảm giác với độ ẩm cao. Hiện tại, tôi mở xương sống nghiên cứu một phần thần kinh,… Phát hiện tại…”

Kỳ Dương khó được kiên nhẫn mà giải thích, hắn cẩn thận đeo bao tay vào, tầm mắt tập trung trên người con biến dị thú trước mắt, sắc mặt bình tĩnh. Ngoài phòng thí nghiệm, các giáo sư cùng trợ thủ đều tập trung hết lực chú ý mà nhìn từng cử chỉ, hành động của hắn, lúc này từ khay kim loại hắn chọn một con dao nhỏ, ngữ khí vẫn bình thản giảng giải các trọng điểm trong thực nghiệm này.

Ngay khi các giai đoạn chuẩn bị đều đã hoàn thành, Kỳ Dương bỗng dưng ngừng hành động, trầm mặc nhìn con biến dị thú đang nằm xụi lơ trên chiếc giường kim loại, thật lâu sau cũng không nói thêm điều gì.

Loại áp lực của hắn phát ra khiến tất cả mọi người ở đây đều có chút thở không nổi, ngay khi Tề giáo sư có phần nhịn không được muốn mở miệng, thì Kỳ Dương tiếp tục nói: “Kế tiếp, tôi sẽ làm cho S1 trực tiếp mất mạng. Qua những nghiên cứu trước đó, năng lực tự lành của S1 là vô cùng cường hãn, hiên tại tôi sẽ phân nó làm hai phần, tiêm nọc độc vào cơ thể, đảm bảo sẽ lấy được mạng của nó.”

Lời vừa nói xong, Kỳ Dương chuẩn xác cầm lên con dao nhỏ sắc bén cắm lên ngực S1. Máu tươi tiên diễn nhất thời bắn ra, hắn hoàn toàn không có ý tránh né, từng đợt máu tươi phun khắp mặt.

Thân hình gầy trơ xương của S1 vì bị tổn thương mà trở nên run rẩy, máu tươi từ chuôi dao ồ ạt chảy xuống, nhưng có vẻ như S1 lại không có biểu hiện tỉnh dậy, chỉ có thân thể run rẩy của nó ám chỉ trong lúc này có lẽ nó đã phải thét lên chói tai, và cũng đảm bảo an toàn vì nó không có khả năng che dấu được thống khổ lúc này.

“Trước đó, chúng tôi đã từng làm thực nghiệm, moi trái tim S1 ra, nhưng cũng không thể làm nó mất đi sinh mệnh cũng như không thể kiểm tra các số liệu. Nên, lần thực nghiệm này, tôi sẽ tiêm vào tim chín lăm phần trăm dung dịch ăn mòn.

Từ khay kim loại lấy ra một ống túp nhỏ tinh tế, Kỳ Dương sắc mặt lãnh tĩnh rút dao nhỏ ra, chỉ thấy máu thẳng tắp vọt lên tung tóc, nhưng gần như chỉ trong ba phút ngắn ngủi, vết thương lại chậm rãi khép lại, máu cũng không còn chảy ra.

“Bởi vì năng lực tự lành cực kì mạnh, ngay khi động mạch S1 bị cắt thì trong khoảng hai phút ba mươi giây đã hoàn toàn lành lặn, mà có thể ở năm phút đã hình thành một tầng tế bào mới.” Dứt lời, Kỳ Dương đem dung dịch ăn mòn đổ vào trong cơ thể S1.

Hắn cũng không nói gì thêm, con ngươi rủ xuống, an tĩnh nhìn chất lỏng từ từ tiến vào cơ thể S1.

Biến dị thú này thời điểm khi hắn mới bắt được, cao nửa thước, cho dù bị Trần trung úy dùng đạn pháo kích bắn trúng, nó vẫn như trước vui vẻ, trong hoàn cảnh ác liệt cố gắng tồn tại đến thập phần khỏe mạnh.

Kỳ Dương chợt nhớ tới cảnh tượng hắn lần đầu tiên gặp S1.

Tiểu hung ác này nhe ra hàm răng sắc nhọn, tàn bạo nhìn những con người đứng quanh nó, sau đó nó bị đánh bại. Rõ ràng đã tiêm vào đủ lượng thuốc mê, nhưng nó vẫn luôn có thể tỉnh lại, thậm chí nổi điên mà cạp chết ba người, còn… Thiếu chút nữa cắn đứt tay phải của hắn.

Mà hiện tại, khi dung dịch khi rót vào trong cơ thể khô quắt của S1. Cơ thể nó đã bị mười bảy lần thực nghiệm trước phá hoại, khi giọt chất lỏng cuối cùng tiến vào, biên độ run rẩy của nó càng lúc càng lớn, cùng mặt giường va chạm thành tiếng. Tiếng vang duy trì hồi lâu, bỗng nhiên đôi mắt nhỏ hẹp của S1 khẽ mở, đôi đồng tử đỏ au nhìn khuôn mặt lãnh tĩnh của người nam nhân tuấn mĩ.

“Chi chi… Chi chi chi chi”

Kỳ Dương thùy mâu, cũng không động đậy gì, thật giống như không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.

“Chi chi… Chi chi nha…”

Hắn đem con dao nhỏ sắc bén nhẹ nhàng để vào khay, đỉnh đầu còn mang theo vết máu tiên diễm chói mắt.

“Chi chi Dương… Dương Dương chi chi… Dương”

Động tác trên tay trong phút chốc bỗng đình trệ, Kỳ Dương mãnh liệt trợn to hai mắt, kinh hãi nói:

“Mày nói cái gì? ”