Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tạc Băng

Chương 63



“Tình huống S1… Thế nào?”

Thanh âm của hắn thập phần khàn khàn, nghe như là tiếng ma sát của quạt gió, cùng với một chút ho khan. Nghe đến dạng thanh âm này, Cảnh Hạ hoàn toàn không có biện pháp nghĩ đến người nam nhân này một giờ trước còn cùng mình nói chuyện bình thường với nhau.

Kỳ Dương sắc mặt hết sức khó coi, dùng một mặt nạ hô hấp nửa trong suốt che nửa khuôn mặt. Hắn dùng tay đem mặt nạ hô hấp kéo xuống, đặt ở hai má, bởi vì hắn nói chuyện, trên mặt nạ bảo hộ hiện ra một tầng hơi nước, lại thực nhanh biến mất. Hắn chống nửa thân mình nằm ở trên giường, nhìn Cảnh Hạ cùng Kỷ Xuyên Trình.

Cảnh Hạ giật mình, sau đó trả lời: “S1? Là chỉ này thú biến dị kia sao?”

Nói vừa xong, Kỳ Dương liền gian nan mà gật đầu, thấp giọng nói: “Ừ, là nó… Khụ khụ…Nó là tài liệu thực nghiệm rất quan trọng.”

Hiểu được ý của đối phương, Cảnh Hạ nhanh chóng quay người lại cúi đầu nhìn tình huống trong rương. Mới vừa cúi đầu, tầm mắt của cậu liền chạm phải một đôi con ngươi gan góc, sáng ngời. Chỉ thấy cặp mắt thú kia ngay trước mặt tương đối thiên về hình tròn, nhưng là đuôi mắt hẹp dài, một vết sẹo dữ tợn trên khóe mắt còn chút tơ máu cùng thịt.

Toàn bộ thân mình nó đều cuộn mình trong góc rương, trên trán còn có một vết sẹo màu đen hình tròn, tựa hồ là do súng phao điện lưu lại. Cho dù là một bộ dáng suy yếu đến vô lực giãy dụa nhúc nhích, nhưng ánh mắt nó lại vẫn luôn gắt gao mà nhìn chằm chằm Cảnh Hạ, là một loại ánh mắt đề phòng.

Giống như một thú con bị bức đến tuyệt cảnh, chuẩn bị dùng sức lực cuối cùng phản kích.

Trong đầu bỗng nhiên toát ra cái ý tưởng này, Cảnh Hạ sửng sốt một lúc lâu, sau đó xoay người hồi đáp: “Tình huống của nó vẫn còn tốt đi, tuy rằng trên người thương thế rất nghiêm trọng, nhưng không có đổ máu nữa, miệng vết thương cũng khép lại. Bất quá…” Suy tư một lúc lâu, Cảnh Hạ cuối cùng vẫn là hỏi: “Hình như không có người băng bó một chút miệng vết thương cho nó, là những trợ thủ kia không nguyện ý sao?”

Trải qua mấy phút đồng hồ sau, Kỳ Dương đã có thể nói chuyện bình thường, tuy rằng thanh âm vẫn khàn khàn trầm thấp. “Dưới tình huống không có tôi, bọn họ không dám tiến hành trị liệu cho nó. Tính phản kháng của nó rất mạnh.”

Nghĩ đến hành vi phản kháng của con thú biến dị này, Cảnh Hạ nói: “Ừ. Nhưng nó hiện tại khôi phục rất tốt, anh không cần lo lắng.”

“Đây là con thú biến dị kia?” Thanh âm từ tính bỗng nhiên vang lên, Kỷ Xuyên Trình vươn tay đóng lại cửa.

Kỳ Dương chậm rãi kéo lên khóe môi, bởi vì sắc mặt quá mức trắng bệch, nụ cười của hắn không lợi hại như dĩ vãng, ngược lại có vẻ có chút yếu ớt.”Từ ngoại hình cùng tổ chức cấu tạo của các cơ quan mà nói, tôi không thể xác nhận chủng loại của nó. Sau khi tiến hành xác định DNA, nó cũng không giống bất cứ sinh vật nào chúng ta từng biết.”

Nghe vậy, mày Cảnh Hạ hơi hơi nhăn lại.

Đại khái là bởi vì ốm đau còn chưa hoàn toàn khôi phục, Kỳ Dương nói chuyện rất chậm, từ ngữ cũng rất rõ ràng: “Nó tổng cộng có 24 nhiễm sắc thể, DNA cùng loại với nhiều loại sinh vật biển, tỷ như cá heo, cá đuối. Cơ hồ mỗi một nhiễm sắc thể đều có khác thường, nhưng kết hợp cùng một chỗ lại làm cho ngoại hình của nó nhìn qua không giống bất cứ sinh vật đặc thù nào.”

Cảnh Hạ ngữ khí ngưng trọng: “Anh xác định… Con thú biến dị này có năng lực tự chữa trị rất mạnh?”

Dựa vào gối đầu màu trắng mềm mại, Kỳ Dương cười khẽ ra tiếng: “Cậu là không tin năng lực của tôi? Tôi xác định, từ lần đầu tiên bắt nó, chỉ là biến dị thể cấp C. Đến nay cũng vậy. Trừ bỏ năng lục tự chữa trị cường đại đến khó có thể lý giải, lực công kích của nó rất thấp, dị năng giả bình thường cũng có thể bắt được nó.”

“Cậu nghiên cứu năng lực tự lành của nó sao?” Kỷ Xuyên Trình hỏi.

Nghe lời này, nụ cười trên mặt Kỳ Dương chậm rãi cứng đờ. Qua hồi lâu, hắn mới thở dài nói: “Trên cái thế giới này có rất nhiều thứ chúng ta vô pháp lý giải, đến hiện tại, lấy năng lực mỏng manh của tôi, tôi còn không thể biết nó rốt cuộc vì sao có loại biến dị này. Cũng giống như tôi không thể lý giải tại sao Tần Sở hoặc là cậu, vì cái gì sẽ có dị năng này đó.”

Kỳ Dương là trực tiếp nói với Kỷ Xuyên Trình.

Cảnh Hạ bỗng nhiên ý thức được: “Ý của anh là, anh hiểu được dị năng của tôi, lại không thể hiểu được của A Xuyên cùng Tần tỷ?”

Kỳ Dương câu môi vuốt cằm: “Thủy hệ dị năng của cậu là cơ bản nhất, có thể rõ ràng thấy được hơi nước tồn tại, đem chúng tụ lại hoặc phân tán. Đôi khi có thể thay đổi trạng thái vật lý của hơi nước, tăng tới nhiệt độ hoặc là giảm đến nhiệt độ nào đó. Nếu dị năng của cậu mạnh đến một mức độ nào đó, cậu có thể trực tiếp tách nước từ trong cơ thể sinh vật khác, trực tiếp giết chết địch nhân.” (Nghịch thiên quá QAQ

Con ngươi dần dần trợn to, vẻ mặt kinh hãi không có một chút che dấu.

Cảnh Hạ chưa từng nghe qua những lời này, hay là nói… Ở đời trước, trong trận doanh của nhân loại cho tới bây giờ không có một người nghiên cứu cụ thể về dị năng, nên cũng cho ra kết quả chẳng mấy thiết yếu.

Kỳ Dương cười nhẹ: “Bất quá có thể đạt tới trình độ tôi nói thật sự rất khó khăn, phỏng chừng cả đời cậu cũng sẽ không đạt tới. Về phần Tần Sở, dị năng của cô ta là thứ mà toàn bộ căn cứ S thị của chúng ta không ai có thể lý giải. Nguyên nhân cô ta có thể chữa trị, phương pháp chữa trị, từ chỗ nào có được năng lượng những tế bào yêu cầu, đều là những thứ tôi muốn nghiên cứu.”

Kỷ Xuyên Trình sắc mặt hơi lạnh: “Cho nên khi cô ấy vừa thức tỉnh dị năng, cậu vẫn luôn để cho Giáo sư Tề thay cô ấy tiến hành kiểm tra đo lường dị năng.”

Lập tức bị người vạch trần, Kỳ Dương một chút xấu hổ đều không có, thản nhiên hào phóng mà thừa nhận: “Không sai, bất quá đáng tiếc chính là tôi thủy chung không có điều tra ra. Còn có cậu, Kỷ thiếu giáo. Song dị năng của cậu cũng làm tôi không thể lý giải, hỏa hệ cùng thủy hệ là hai thứ hoàn toàn bất đồng, cậu như thế nào khiến chúng nó thống nhất, mà còn đem hai người…”

“Ừ, tôi không muốn nghe.” Kỷ Xuyên Trình mặt không đổi sắc mà đánh gãy lời Kỳ Dương, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Cảnh Hạ: “Chúng ta có thể đi rồi.”

Kỳ Dương: “…”

Cảnh Hạ: “…”

Phượng mâu tuấn tú hẹp dài nhẹ nhàng đảo qua, Kỷ Xuyên Trình cúi đầu nói: “Thời gian không còn, chúng ta không nên tiếp tục ở đây, đi nhanh đi.”

Ngữ khí này rất sốt ruột dồn dập, bất đồng với hình tượng nam nhân thong thả vừa rồi.

Cảnh Hạ có chút không thể hiểu được đối phương quay chuyển 360° là bởi vì sao.

Kỳ Dương lại châm chọc nở nụ cười: “Kỷ thiếu giáo đây là cảm thấy… Tôi đây, cái bóng đèn 100w này quá mức sáng ngời sao?”

Kỷ Xuyên Trình cúi đầu lạnh lùng mà liếc hắn một cái, nói: “Ừ, không sai.” Thừa nhận rất rõ ràng lưu loát.

Kỳ Dương: “…”

Rốt cuộc vô pháp ngốc ở trong phòng này, Cảnh Hạ nhanh chóng lôi kéo tay Kỷ Xuyên Trình đi ra ngoài. Người nào đó còn có chút kinh ngạc, nhưng khi y hạ mắt thấy được bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình kia, ánh mắt càng thêm nhu hòa, cuối cùng cũng đi theo ra ngoài.

“A Xuyên, anh thật sự là ngữ bất kinh nhân tử bất hưu* Vừa rồi trước mặt người khác mà dám nói như vậy, này phải là…” (*Nghĩa là: Lời mà không kinh động được lòng người thì có chết cũng không nguôi.

“Người khác?” Âm cuối có chút nhướng lên, tựa hồ dẫn theo chút hương vị sung sướng.

“Chính là Kỳ Dương a, anh để người khác nghe được nhiều không tốt. Dù sao anh đêm nay đừng nghĩ trở về ký túc xá, có du thuyền xa hoa chờ anh luôn đó.”

“…”

Kỳ Dương bị gọi là “Người khác” nhìn hai thân ảnh dần đi xa, không tự chủ được mà nhấc tay đỡ trán, thì thào tự nói: “Mình là… Người khác? Ha hả, thật thú vị a.”

Nói xong, hắn lại nở nụ cười, tiếng cười ở trong phòng nhẹ nhàng quanh quẩn, cả người sớm đã chống đỡ không nổi ngửa ra sau tựa vào thanh giường bằng kim loại. Sự lạnh lẽo từ thanh giường truyền qua lớp áo mỏng manh, hết sức mát mẻ.

Bên trong gian phòng lớn, chỉ có Kỳ Dương một người đơn bạc tựa vào bên giường, cúi đầu không biết nghĩ cái gì. Tiếng cười của hắn càng ngày càng thấp, đến cuối cùng đã hoàn toàn ở trong cổ họng, biến thành một tiếng thở dài thật dài. Dáng người gầy yếu, sắc mặt trắng bệch, không khí trong phòng cũng bởi vì yên tĩnh mà càng thêm rét lạnh.

Đều là một loại cảm giác cô độc.

“Bang bang phanh —— “

Bỗng nhiên vang lên tiếng đánh khiến toàn bộ suy nghĩ của Kỳ Dương bị quấy rầy, hắn kinh ngạc quay đầu nhìn về phía cái bàn ở một bên. Chỉ nghe tiếng va chạm mỏng manh không ngừng vang lên, tựa hồ là muốn trốn thoát, nhưng vào giờ này khắc này, lại tựa hồ như là sự cộng hưởng của im lặng. (Bạn chém vì QT nó nói gì, bạn đách hiểu nổi. ORZZZ

Nam nhân giật mình đem ánh mắt đặt trên cái rương kia hồi lâu, cuối cùng vẫn ngẩng đầu, nhìn trần nhà màu tuyết trắng kia, thì thào lẩm bẩm: “Nếu não bộ có thể đã bị súng phao điện đánh sâu vào không có uy hiếp trí mạng gì như vậy…Thực nghiệm ngày mai nên bắt đầu từ chỗ nào đây?”

“Chậc chậc, thật là khó quyết định a.”

“S1.”

Thanh âm va chạm đột nhiêndừng lại, tựa hồ là đang đáp lại những lời này, lại tựa hồ là bị nguy hiểm cùng sát khí trong giọng nói của nam nhân làm cho kinh sợ, thật lâu không có vang lên bất cứ âm thanh nào nữa.

Kỳ Dương câu môi cười khẽ, vươn tay che lại khuôn mặt.

———-

Diện tích đại dương vô cùng lớn, chiếm 71% diện tích trái đất, chiếm 97% tổng lượng nước toàn cầu, diện tích 3.6 triệu ki-lô-mét vuông, mà trong đó, nhân loại chỉ nghiên cứu phát hiện không đến 5%.

Dưới mặt nước xanh lam yên ắng này, ẩn sâu dưới đó không biết bao nhiêu thú biến dị. Trong đó các thú biến dị cấp thấp từ E đến C, càng có nhiều thú biến dị cấp A, B nhiều không đếm được, hơn nữa…Còn có cấp S mà trước đây nhân loại chưa từng đo đạc ra, thậm chí còn cao hơn.

Chúng nó vẫn chưa bộc phát, tựa hồ đang chờ một cơ hội, lại tựa hồ đang chờ một thứ gì đó bùng nổ đầu tiên.

Ở nơi cách rạng san hô của quần đảo Thuyền Sơn 12 hải lý, một cái đầu khổng lồ hình tròn lặng lẽ mà trồi lên mặt biển.

Đầu của nó nhô ra rất nhiều cục bứu to, giống như bị người ta đanh lên đầu mà ra. Nó dùng cặp mắt như chuông đồng nhìn chằm chằm bãi biển cách đó không xa, tầm mắt lại giống như xuyên thấu qua những mảnh đất đó, nhìn về phía xa xôi hơn, nơi căn cứ S thị đang bề bộn công tác.

Cái đuôi thật dài đầy xước mang rô, nó dùng sức mà đập lên mặt nước, lập tức nhấc lên một cơn sóng cao 30 mét. Vô số cá tôm bị đánh chết, đánh ngất xỉu, mà một ít biến dị thể cũng chậm rãi mà trồi lên mặt biển, dùng ánh mắt kính sợ mà nhìn con thú đầu to này.

Thanh âm quỷ dị giống như tiếng đá ma sát vang lên.

Tiếp đó, là một loạt chuổi âm thanh như tiếng đá ma sát hưởng ứng vang lên.

Bất quá sau đó một khắc những con thú biến dị đó lại lặn xuống mặt biển.

Tựa như vừa rồi chỉ là một lần tụ hội rất binh thường, lại giống như… Cất giấu một âm mưu đáng sợ.