Mạt Thế Trọng Sinh Chi Ôn Nhạc

Chương 2: Không gian



Tinh thần lực...... Dị năng...... Không gian......

Cậu trọng sinh, là sau khi thức tỉnh tinh thần lực, có lẽ......có lẽ...... Tinh thần lực cũng đi theo cậu trọng sinh?

Trong lòng Ôn Nhạc một mảnh khẩn trương, nỗ lực tĩnh tâm, thử điều động tinh thần lực.

Không có, cái gì cũng đều không có.

Ôn Nhạc không tin lại lần nữa điều động.

Vẫn là không có.

Nói không thất vọng là giả, nhưng là trời cao có thể để cho cậu sau khi chết đi lại trọng sinh trở về, hơn nữa còn cho cậu thời gian hai tháng để chuẩn bị, cũng đã là một ân huệ lớn, cậu nên thấy đủ. Chính là trong lòng vẫn là tràn đầy thất vọng, nếu có không gian thì tốt rồi, tuy rằng không gian của cậu không phải rất lớn, chỉ có mười mấy mét vuông, nhưng vẫn có thể tùy thân mang theo rất nhiều đồ vật, mới có thể nhiều thêm một ít bảo đảm cho sinh tồn.

Ôn Nhạc nhịn không được uể oải, không gian a không gian, không gian a...... Không gian......

Nhắc mãi, Ôn Nhạc cảm giác thân hình nhoáng lên, động đất? Không để cho cậu suy nghĩ xong, mông ngồi trên ghế dựa đột nhiên biến mất, không kịp trở tay mà ngã về phía sau.

Thành quả rèn luyện ở mạt thế cũng hiện ra, Ôn Nhạc di chuyển eo, tay trái chống đất, xoay người một cái, ổn định vững chắc mà đứng thẳng dậy.

Không để cho cậu thở một ngụm, đã bị cảnh tượng trước mắt chấn trụ, một ngụm khí mắc nghẹn ở trong ngực, thiếu chút nữa khiến cho cậu bị sặc chết.

Đây đều là cái gì? Hoặc là nên hỏi đây là nơi nào?

Trước mắt đều là một mảnh thổ địa nhìn không thấy điểm cuối, bên trái là một mảnh thảo nguyên, ở giữa thảo nguyên cùng thổ địa là một cái hồ nước.

Ôn Nhạc bị cảnh tưởng trước mắt dọa cho cả kinh lùi lại một bước, lại dẫm đến vũng nước, nước không sâu, gần dính ướt lòng bàn chân, nhưng vẫn khiến Ôn Nhạc hoảng sợ. Nhìn xuống dưới chân, là một dòng suối nhỏ, men theo hướng dòng suối nhỏ chính là nguồn suối cách khoảng 300 mét, mà phía sau nguồn suối là một ngọn núi.

Ôn Nhạc đem đầu ngẩng lên cao nhất có thể mới mơ hồ nhìn thấy được đỉnh núi núi cao...

Cậu đờ đẫn thu hồi đầu, xoay người, nhìn xem phía sau còn có cái gì đang chờ mình.

Phía sau là một tòa thạch ốc, không, phải nói là một tòa ba tầng biệt thự. Ôi trời, có núi cao, thảo nguyên, thổ địa màu mỡ, cho nên khi nhìn thấy tòa biệt thự cũng không thể làm Ôn Nhạc kinh sợ thêm được nữa rồi.

Nhưng là, từ hai bên sườn của tòa thạch ốc là một bờ biển rộng mênh mông, a, từ hoảng hốt đánh vần như thế nào vậy?!

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?!

Áp xuống kinh hãi trong lòng, Ôn Nhạc nhấc chân đi về hướng thạch ốc, gõ gõ cửa, đợi thật lâu mà không thấy ai đáp lại, Ôn Nhạc duỗi tay đẩy cổng lớn ra, may mắn cửa của thạch ốc không phải là cửa đá mà là cửa gỗ, nếu không bằng với thể trạng này của cậu, mười người như cậu cùng đẩy cũng chưa chắc mở ra.

Không gian bên trong thạch ốc trống rỗng, từ huyền quan đi vào là đại sảnh, đại sảnh trống không làm Ôn Nhạc thực dễ dàng chú ý tới hai cánh cửa cùng một cái thang lầu bằng đá.

Cảnh tượng như vậy chỉ có thể là nơi không có người cư trú, Ôn Nhạc không có áp lực tâm lý gì mà thăm dò tiếp, bên trong một cánh cửa là phòng bếp, tủ bát gì đó đều là làm bằng đá, bên trong một cánh cửa khác là phòng vệ sinh, bồn tắm bồn cầu gì đó đầy đủ mọi thứ, Ôn Nhạc xoay người lên cầu thang, không biết vì cái gì, Ôn Nhạc chính là có một loại cảm giác quen thuộc.

Lên đến lầu hai, Ôn Nhạc thuần thục duỗi tay ra mở cửa phòng ở phía bên phải, nhưng là không có nhấc chân đi vào, Ôn Nhạc chỉ cảm thấy cơ thể lạnh lẽo, cái loại cảm giác sởn tóc gáy. Bởi vì cậu rốt cuộc cũng nghĩ ra cảm giác quen thuộc vừa rồi là từ đâu ra.

Tòa biệt thự này bố trí cùng biệt thự của cậu giống nhau như đúc, ngay cả vị trí tủ bát, bồn rửa tay, bồn tắm đều không lệch đi đâu, vừa rồi không nhận ra là bởi vì những gia cụ này đều là màu xanh lơ của thạch đá.

Nghĩ đến điểm này, Ôn Nhạc cơ hồ là chạy một lần ngang qua lầu hai lầu ba. Cậu muốn xác nhận suy nghĩ của mình.

Trừ bỏ đồ dùng cùng thiết bị điện ở ngoài có thể di chuyển, nơi này thật giống như biệt thự mới vừa trang hoàng của cậu.

Trời má! Chuyện này rốt cuộc là sao?! Ôn Nhạc ở trong lòng gào rống.

Ôn Nhạc đi ra khỏi thạch ốc, đi tới bên dòng suối nhỏ ngồi xuống, cởi dép ra, đem chân bỏ xuống dưới suối. Cảm xúc lạnh lạnh khiến cho cậu biết được những điều này đều là chân thật.

Vì sao lại đến nơi này?

Ôn Nhạc rối rắm nhìn chằm chằm suối nước trong đến mức thấy đáy.

Vừa rồi cậu chẳng qua có điểm uể oải vì không có không gian mà thôi, chẳng lẽ ông trời nghe thấy được? Cảm thấy cậu không biết tốt xấu, cho nên đem cậu ném tới đây?

Từ từ...... Không gian?

Tròng mắt Ôn Nhạc thẳng ra.

Này không phải là không gian đi...

Do do dự dự thử hô: "Rời đi."

Không phản ứng.

"Vừng ơi mở ra?"

"Đi ra ngoài?"

Đều không được a, Ôn Nhạc không biết vì sao cậu cảm giác đây chính là không gian, chẳng qua cậu không biết làm sao để đi ra ngoài.

Thời điểm cậu nghĩ "Không gian" thì tiến vào, vậy nếu muốn đi ra ngoài thì nghĩ...... "Hiện thực?"

Vẫn là không phản ứng.

Ảo não gãi gãi đầu, cứ như này thì làm sao cậu rời đi a!

Chợt không gian biến đổi, Ôn Nhạc há hốc mồm nhìn sàn nhà dưới chân. Như vậy liền ra ngoài?

Đi vào?

Ui, vào không được.

Không gian?

Ui, vào được rồi nè. Ôn Nhạc mang dép lê mới cởi ra khi nãy.

Rời đi.

Ui, cũng ra được rồi!!

Ôn Nhạc bình tĩnh trở lại phòng ngủ, thay một cái quần khác, vừa rồi bị suối nước làm ướt nhẹp ống quần, một lần nữa trở lại thư phòng, mở ra máy tính, bắt đầu xem xem các loại tiểu thuyết không gian.

Đừng hỏi vì sao Ôn Nhạc còn có thể bình tĩnh như vậy, đạo lý vật cực tất phản, đứa nhỏ này bị kích thích quá độ, bây giờ chỉ còn lại có bình tĩnh.

Đọc lướt nhanh qua hai quyển không gian làm ruộng huyền huyễn, trong lòng Ôn Nhạc bắt đầu có ý tưởng.

Đầu tiên là một mảnh đất đen lớn kia, tuyệt đối không thể lãng phí, tuy nói lương thực rau dưa gì đó có thể trồng lại, nhưng mạt thế tới, ai có tâm tình hoặc là nói ai có can đảm chạy đi trồng trọt cùng tang thi?!

Các loại lương thực, lúa nước, cao lương, rau dưa, đều phải có đầy đủ các chủng loại, cậu không thích ăn, Tiêu Văn cùng đám anh em của anh ấy có thể muốn ăn thì sao?

Còn có các loại trái cây, hơn nữa thảo dược gì đó.

Thuốc tây cậu không làm ra được, trung dược vẫn là có thể, mạt thế dược phẩm khan hiếm, hơn nữa là không thể tái sinh, cậu vẫn là tự chính mình chuẩn bị mới có thể yên tâm.

Trên thảo nguyên có thể nuôi động vật, các giống loài hiếm lạ thì sợ không biết làm, nuôi nhiều thêm chút heo dê bò gà vịt ngỗng gì đó, ăn ngon còn dễ làm.

À, còn có trong hồ có thể nuôi cá, ba ba gì đó.

Vừa nghĩ tới, Ôn Nhạc liền lắc mình vào không gian, chạy đến bên hồ nhìn xem, ừm, không có thủy sinh vật, tự chính mình mua tự chính mình nuôi. Thuận đường lại chạy đến bờ biển nhìn nhìn, sạch sẽ quá mức, đây cũng là tự chính mình mua tự chính mình nuôi.

Vừa rồi thời điểm ngồi ở dòng suối nhỏ kia cũng nhìn, sinh vật gì cũng không có, có thể mua một ít cua đồng.

Ong mật có thể có, cây ăn quả nở hoa kết quả yêu cầu ong mật này hắn là biết đến. Mặt khác, côn trùng cũng nên có, mặc kệ có dùng hay không dùng, cậu nhìn rồi lại suy xét tiếp.

Vật tư cũng không thể để loạn trên mặt đất được, Ôn Nhạc nhớ rõ trong nhà có cái tầng hầm ngầm, cũng không biết thạch ốc kia có đem tầng hầm ngầm nhà cậu phục chế vào hay không. Vẫn là nhìn xem thử, thuận tiện đo lường kích cỡ, làm vài cái giá kê.

Đang nghĩ ngợi, Ôn Nhạc mở ra cửa tầng hầm ngầm, lại lần nữa bình tĩnh. Vẫn còn tốt, cái tầng hầm ngầm này phục chế thực giống, tầng hầm ngầm nhà cậu bất quá chỉ 50 mấy mét vuông, nơi này phục chế nhiều hơn gấp mấy lần, ừm, ít nhất cũng phải rộng hơn hai cái sân bóng.

Tốt quá rồi.