Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

Chương 67



Đoàn người Viêm Bân, Hàn Phi được Liễu Nguyệt dẫn đường vội vàng đi đến đại lâu gần khu giao dịch.

Lúc sắp bước vào đại lâu Viêm Bân chợt dừng bước, hướng khu giao dịch nhìn lại. Gã có chút không rõ ràng lắm, đây rốt cuộc là cảnh trong mơ hay là hiện thực, vừa rồi trong lúc vô ý có một thân ảnh khiến gã cảm thấy phi thường quen thuộc, nhưng lúc nhìn lại, người đến người đi, muôn hình muôn vẻ nhưng lại duy độc không có người luôn quấy nhiễu gã.

Nơi này là tụ điểm giao dịch lớn nhất trong căn cứ B, bình thường rất đông đúc, quầy hàng của Tề Duyệt lại ở trong góc, địa điểm có chút hẻo lánh.

Liễu Nguyệt cũng nghi hoặc dừng bước, nhẹ nhàng thấp giọng hỏi, “Làm sao vậy?” Cũng quay đầu nhìn xung quanh khu giao dịch.

“Không có gì, đi thôi.” Không để ý đến Liễu Nguyệt hữu ý vô tình phát tán mị lực, Viêm Bân lập tức đi vào bên trong, loại nữ nhân như cô ả Viêm Bân đã thấy được rất nhiều.

Liễu Nguyệt mang theo ánh mắt u oán, miễn cưỡng cười cười tiếp đón những người khác, vẻ mặt kia khiến những người bên đều có chút đau lòng, này Viêm Bân thật là không biết thương hương tiếc ngọc.

Mọi người tiếp tục bước đi, chỉ có Hàn Phi đang nói chuyện với người bên cạnh quay đầu lại nhìn lướt qua khu giao dịch, vừa rồi Viêm Bân tựa hồ có chút thất thường, làm sao vậy. Nhưng hắn cũng không phát hiện gì đặc biệt, quay đầu vừa định đối người bên cạnh nói chuyện, thân thể lại đột nhiên dừng lại, xoay người hướng trong góc nhìn lại.

Mừng rỡ, kia là thân ảnh Tề Duyệt, cậu còn sống, hơn nữa còn ở ngay tại căn cứ B, xuất hiện trước mắt hắn. Hàn Phi không quan tâm, trực tiếp bước qua, vừa đi vừa nói với người bên cạnh: “Nói với Viêm Bân, tôi gặp lại người quen, không thể cùng anh ta đi vào, tối nay tôi sẽ trực tiếp đi qua yến hội cùng anh ta hội hợp.”

Hắn đẩy nhanh hơn cước bộ, muốn đuổi theo thân ảnh sắp đi xa kia. Chỉ thấy Tề Duyệt bị một thanh niên nam tử mặc quân trang ôm vào trong ngực, quân trang nam tử kia thân mật cúi đầu cùng cậu nói chuyện. Hàn Phi khí thế hung hung mà xông lên, một phen đẩy vệ binh ngăn hắn lại, trực tiếp tiến lên giữ chặt thân ảnh quen thuộc kia, trong lúc đối phương nghi hoặc, kéo vào trong ngực mình, gắt gao ôm lấy cậu.

Tề Duyệt bị Đường Khả ôm vào trong ngực, nếu là lúc bình thường thì cậu đã sớm tạc mao, nhưng lúc này cậu vẫn còn đang hoảng hốt, căn bản không chú ý tới ánh mắt đánh giá bọn họ của những người chung quanh. Liễu Nguyệt cùng Phùng Triết như thế nào lại cùng xuất hiện tại căn cứ B, còn có Viêm Bân, bọn họ tới đây làm gì? Đã xảy ra chuyện gì? Trăm tư không được lý giải, như sự kiện gần đây đã không còn giống như những thế trước nữa.

Một cỗ lực mạnh từ phía sau đem cậu kéo qua, cậu lảo đảo liền ngã vào một cái ôm ấm áp. Tề Duyệt đầu óc có chút mơ hồ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị người phía sau mạnh mẽ kéo vào trong ngực. Thịch thịch thịch, cậu có thể cảm giác được nhịp tim dồn dập của người đang ôm cậu. Nhíu mày, cậu căn bản không thấy rõ, ai vậy a?

Đường Khả đang cân nhắc những món vừa mua kia, chỉ vừa nghĩ tới vài thứ kia dùng trên người Tề Duyệt đã khiến cho y nhịn không được nhiệt huyết sôi trào. Nhưng bất ngờ từ phía sau lại có một người nam nhân đi tới, trực tiếp đem Tề Duyệt kéo vào trong ngực.

Ta thao, tên này là ai? Còn dám ôm Tề Duyệt của y, nháy mắt Đường Khả liền nổi giận, một phen đẩy ra người vừa tới, nắm tay liền giơ lên.

Hàn Phi ôm Tề Duyệt, tâm tình kích động vẫn chưa thể bình phục, nhất thời không phòng bị bị Đường Khả đẩy ra, cái này cũng chưa tính, liền sau đó một cái nắm đấm nhắm thẳng vào mũi hắn.

Bá một tiếng, một trận đau đớn, Hàn Phi nhất thời tức giận tận trời, ôm mũi nhìn về phía ten vừa ra tay, hắn đến muốn nhìn xem là tên đui mù nào dám đánh hắn.

Hảo a đúng là cái tên tiểu bạch kiểm mặc quân trang vừa rồi ôm Tề Duyệt, tiểu tử này rõ ràng là muốn chết, cũng dám bám lấy Tề Duyệt của hắn. Dùng tay cọ cái mũi, xúc cảm lạnh lẽo kia khiến hắn rõ ràng, đó là huyết. Tuy rằng đối phương thoạt nhìn có chút quen mắt, nhưng giờ phút này hắn cũng không thèm quan tâm những thứ khác, xắn tay áo trực tiếp tiến lên.

Tề Duyệt trợn mắt há hốc mồm ngây ngốc, đây là chuyện gì, cậu căn bản không hiểu được chuyện gì đang phát sinh, như thế nào liền đánh nhau?

Từ từ, người nọ, đó là Hàn Phi, vừa rồi lại đây ôm cậu là Hàn Phi! Ai nha, Tề Duyệt nhận rõ người vừa tới, phản ứng đầu tiên chính là nhìn chung quanh, chính cậu cũng không rõ lắm vì cái gì lại ý nghĩ như vậy, nhưng cậu chính là rất muốn chạy trốn.

Dựa vào trực giác, hai người đều cảm giác được địch ý từ đối phương, liên tưởng đến thái độ của đối phương với Tề Duyệt, hai người ai cũng không muốn cúi đầu, ai cũng không nghĩ lui bước, giống như cúi đầu chính là nhận thua. Trong khoảnh khắc, hai người liền xoay vào đánh nhau. Ngươi một quyền, ta một cước, hai người đánh đến bất phân thắng bại.

Hai nhóm người tuy rằng đều thực nghi hoặc, lão đại sao lại một câu cũng chưa nói như thế nào liền đánh nhau, nhưng lão đại động thủ bọn họ sao có thể đứng xem náo nhiệt. Nơi này tuy là địa bàn của Đường Khả, thuộc hạ theo bên người so với đối phương nhiều hơn, nhưng Hàn Phi cũng dẫn theo vài người, mặc dù không đông bằng đối phương, nhưng bọn hắn trước kia đều là xã hội đen, loại trường hợp này thấy nhiều, không có chút nào yếu thế.

Vốn là đơn đả độc đấu, lập tức liền biến thành quần ẩu. Một bên là quân nhân mặc quân trang, một bên là xã hội đen mặc áo đen, đánh đến khó phân thắng bại, người ở trong căn cứ ẩu đả nên song phương đều ăn ý không dùng dị năng.

Theo tình hình chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, từ từ hai bên cũng có thêm người gia nhập. Nơi này tuy rằng không phải là sân nhà của Hàn Phi, nhưng bang hội của hắn trải rộng toàn quốc, nhất là ở căn cứ B, nhân số cũng không hề ít. Người của Đường Khả càng ngày càng thêm nhiều người gia nhập, nơi này thuộc quân bộ, nên người đến rất nhanh.

Hàn Phi một cước đá văng một người mặc quân trang, lại hướng Đường Khả đánh tới, thao, cái tên tiểu bạch kiểm này, hắn đã lâu chưa hoạt động gân cốt, mượn tên này luyện tập vậy.

Đường Khả huy quyền anh hạ một hán tử cao lớn mặc hắc y phục, tiến lên tấn công Hàn Phi, mẹ, tên này chính là muố bức y? Dám đến nơi này lên mặt, còn tính muốn cùng y đoạt Tề Duyệt? Cũng không suy nghĩ sức mình có bao nhiêu.

Linh hoạt lắc mình một cái thoát khỏi một người thiếu chút nữa đụng cậu, Tề Duyệt há to miệng, trường hợp trước mắt khiến cậu cơ hồ quên mất hô hấp. Chớp cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm phía trước, chỉ có thể dùng một từ để miêu tả tình cảnh lúc này, hỗn loạn.

Này, này, ai có thể nói cho cậu biết, như thế nào lại biến thành cái dạng này. Nhìn xa xa lại chạy tới vài tên hắc y nhân, còn có phụ cận một đám quân nhân cũng chạy tới góp vui, đột nhiên cậu hảo muốn khóc a…

Cậu rốt cuộc tạo nghiệt gì chứ, tình huống trước mắt thật quen thuộc. Cậu chỉ vừa mới đến căn cứ B, nói cũng chưa nói được vài câu, vì cái gì bọn họ lại ở trước mắt cậu đánh nhau, chuyện này, hẳn là không liên quan đến cậu đi? Cậu tuyệt không tin tưởng, cũng tuyệt không thừa nhận, không có khả năng, dù sao nguyên nhân cũng không phải do cậu.

Viêm Bân đang ở trong đại lâu tại khu giao dịch cùng những người phụ trách các căn cứ gặp mặt, trao đổi các loại công việc. Đường Nghĩa, phụ thân Liễu Nguyệt Liễu Chính Nam, phùng triết của căn cứ M, cùng với người cầm quyền hiện nay của căn cứ S đều ở đó.

Một người mặc đồ đen, dáng người khôi ngô tiến đến bên tai Viêm Bân, thì thầm: “Bân ca, anh qua nhìn xem đi, tại quân khu, Phi ca cùng người của căn cứ B đang đánh nhau.”

“Phát sinh chuyện gì?” Viêm Bân hỏi người vừa mới báo cáo.

“Không rõ lắm, hình như là vì một người nam nhân.” Nam từ mặc hắc y có chút xấu hổ, cũng mang theo chột dạ, rất sợ chính mình nói sai, nhưng người báo cho hắn đúng là nói như vậy.

Viêm Bân biểu tình lập tức ngưng trọng, Hàn Phi cũng không phải là một người xúc động, vừa đến căn cứ B liền đánh nhau, rốt cuộc đã xảy ra đại sự gì. Vì nam nhân? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tốt nhất cậu ấy đừng bị người khác ám toán.

Vội vàng rời đi đến chỗ Hàn Phi, theo Viêm Bân còn có Đường Tề của căn cứ B.

Lâm Vũ Trạch vừa xuống trực thăng liền trở về chỗ ở của mình, rời đi hơn một tháng, sự tình của dị năng tiểu đội còn có chút yêu cầu anh phải đích thân xử lý.

Chỗ ở của Lâm Vũ Trạch chính là nơi ở của đệ nhất dị năng tiểu đội tại căn cứ B, tiểu đội Tầm Nguyệt, đội viên của dị năng tiểu đội toàn bộ đều tập trung ở trong này.

Mới vừa đổi xong quần áo, liền có đội viên tiến đến báo cáo tình huống cho anh, nghe xong Lâm Vũ Trạch liền đi tìm Đường Khả.

Tên Đường Khả này, như thế nào mang theo Tề Duyệt mới vừa về căn cứ lại cùng người khác đánh nhau? Tranh giành tình nhân? Vì vị hôn thê kia của anh ta? Có nữ nhân còn cùng anh đoạt Tề Duyệt, thật sự đúng là không biết tốt xấu, Lâm Vũ Trạch nhất thời cảm thấy một trận phẫn nộ.

Quân khu cùng khu dân cư bên ngoài ngăn cách bởi một đại môn, bên trong quân khu đang đánh nhiệt khí thế ngất trời, rõ ràng phân ra hai nhóm người, một nhóm mặc quân trang lục sắc, một nhóm toàn thân đều màu đen, ít nhất cũng phải trên trăm người.

Ngoài cửa, hai đội ngũ vừa tới cũng đang giằng co.

Viêm Bân vẫn một thân khí thế bức người, đánh giá Lâm Vũ Trạch ở đối diện, gật đầu xem như chào hỏi, cước bộ cũng không đình chỉ rảo bước tiến lên.

Lâm Vũ Trạch sắc mặt bình tĩnh, cũng đối Viêm Bân gật đầu, năm năm không gặp, giữa bọn họ cũng xem như người quen cũ. Có lẽ bọn họ đã có cơ hội trở thành bằng hữu. Nhưng khi Tề Duyệt rời đi, hết thảy đều thay đổi, xem ra bọn họ đã định trước không thể trở thành bằng hữu, Lâm Vũ Trạch cũng theo sát phía sau tiến vào quân khu.

Đường Tề bên cạnh hoàn toàn khiếp sợ, không nghĩ tới thế nhưng có nhiều người hội Tam Hợp như vậy căn cứ tại B, hơn nữa đây chỉ là một phần nhỏ. Đối phương chính là người bọn họ mời tới, mong rằng đừng xảy ra chuyện gì, không thì hậu quả thật không thể tưởng. Hắn nhanh chóng chỉ huy thuộc hạ ngăn hai nhóm người kia lại.

Tề Duyệt vẫn còn ngốc sững sờ ở kia, cậu cho tới bây giờ chưa thấy qua trường hợp ẩu đả lớn như vậy, này, rất uy phong a. Sau đó lại có một nhóm đông người tiến lên tách hai nhóm kia ra, trận ẩu đả cuối cùng cũng kết thúc, mà lúc này Tề Duyệt mới hồi thần lại.

Từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển, Tề Duyệt cố gắng bình phục tâm tình khẩn trương của mình, hơi nghiêng đầu, ánh mắt quét về phía những người vừa tiến đến can ngăn.

Một cái liếc mắt nhày, nhất thời, thân mình cậu liền rét run, dùng sức cắn môi dưới, híp mắt nhìn người đang chậm rãi đến gần.