Mạt Thế Không Tưởng: Nữ Phụ Mạnh Mẽ Xoay Người

Chương 94



"Ôm chặt tôi!"

Giọng nói Hoàng Phủ Diệu Dương vang lên bên tai.

Lúc nào chuyện, anh dùng sưc ôm cô vào lòng.

Chiếc xe không khống chế được chỗ ngồi cuối, chạy xéo về phía trước, vang lên một tiếng thắng xe chói tai.

Tài xế không gặp nguy hiểm gì, cố gắng cầm tay lái, không chế phướng hướng của xe, chạy thẳng đến một nơi trú ẩn.

Oành! Oành!

một âm thanh ngột ngạt vang lên, những viên đạn cũng lần lượt bay đến, một viên trúng thân xe, hai viên đánh vào cửa sổ, cũng may, ô tô cũng được đã cải tiến chóng đạn, trên thủy tinh lưu lại một dấu vết nhỏ, nhưng không vỡ ra.

Oanh!

Lại thêm một âm thanh trầm đục, một bên lốp Cadillac bị đánh trúng, rốt cuộc cũng ổn định lại.

"Bá tước tiên sinh, ngài thế nào rồi?"

Tài xế cùng cận vệ ngồi phía trước cách một tấm thủy tinh khẽ hỏi.

"Tôi không sao." Hoàng Phủ Dương nâng tay đẩy đầu cô ra, nâng cô dậy, "Có bị thương ở đâu không?"

Lãnh Tiểu dã nhìn lướt qua cửa sổ xe, liếc mắt một cái liền nhận ra đó là vết đạn, chửi nhỏ một tiếng, "Xúi quẩy thật!"

Ngồi trực thăng, trực thăng liền xảy ra trục trực, bây giờ đi xe, thì lại bị tay súng tập kích.

Người kia chẳng lẽ bị mưu sát sao?

Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn cô từ đầu đến chân, trừ bỏ miệng vết thương chưa lành trên tay, anh cũng không thấy thêm bất kỳ vết thương nào, lúc này, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

"Yên tâm đi, em không sao đâu."

Sắc mặt của anh vô cùng bình tĩnh, tựa hồ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Ngoài xe, bọn cận vệ đã sớm nhảy xuống, nâng súng bắn về phía phát đạn.

Bọn cận vệ ngồi trước cẩn thận xuống xe, mở cửa xe, Hoàng Phủ Diệu Dương cúi người, nâng Lãnh Tiểu Dã ra, dùng thân thể bảo vệ cô, anh cúi người ôm cô vội chạy tới quốc lộ cách ly.

Oanh!

Hai người vừa mới trốn đi, bên địch đã bắn ra một viên đạn, ô tô đã trong biển lửa.

Tài xế phía sau lập tức bị sóng xung kích đánh bay, dường như cùng lúc đó, hai trước xe bảo vệ cũng nổ tung.

một âm thanh trầm đục, vừa mới thò đầu ra ngoài xem tình hình, bọn cận vệ đã ngồi xuống, vô lực nhìn Hoàng Phủ Diệu Dương.

"Bá tước tiên sinh, chạy mau!"

Hỏa lực đối phương vô cùng tốt, tất cả đều núp trong bóng tối, nhưng nhanh như vạy cận vệ Hoàng Phủ Diệu Dương đã chết một nửa.

Đủ để nhìn thấy, tay súng ở đây không hề ít.

Người ta thì ở một nơi bí mật nào đó, còn bọn họ lại ở ngoài sáng, như vậy chẳng khác nào đang làm mục tiêu sống.

Giữ chặt cánh tay Lãnh Tểu Dã, Hoàng Phủ Diệu Dương nâng tay đỡ lấy mặt cô, con người màu lam híp lại nhìn vào tầm mắt cô.

"đi theo tôi, đừng sợ, sẽ không..."