Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 93: Tiếng Ca



"Ai biết được." Giọng nói kia có chút bất đắc dĩ.

"Cảm thấy cuộc sống của nhân loại càng ngày càng gian nan! Tận thế này đối với nhân loại cũng quá không tốt mà." Từ Dương cảm thán nói.

"Vậy cậu có thể đi làm Zombie, hoàn toàn không cần quan tâm chuyện khác, mỗi ngày chỉ nghĩ ngợi ăn thì tốt rồi." Ôn Minh trào phúng thực tế.

"Ách... Tôi cảm thấy tôi vẫn khá thích hợp làm nhân loại hơn, dù sao dung mạo Zombie không quá phù hợp với thẩm mỹ của tôi, phải biết, tôi thế mà... mẹ nó!"

Từ Dương đột nhiên dừng lại, mắng to một tiếng: "Các người xem!"

Đoàn người lộ ra cửa sổ nhìn về hướng phía trước, phía trước ngổn ngang lộn xộn nằm không ít xe, máu tươi hài cốt đầy đất, thậm chí còn nhìn thấy tren6d a9u26 chỉ còn lại chút ít da thịt, đây là thanh viên đoàn xe gặp nạn trước đó.

Mọi người mỗi lần đều là giết Zombie rồi đi, cơ bản rất ít nhìn thấy tình cảnh bầy Zombie ăn uống xong, bây giờ nhìn thấy tất cả, tất cả mọi người trong dạ dày đều muốn bốc lên.

"Thật là mắc ói, tôi cảm thấy mấy ngay nay tôi không muốn ăn gì hết."

"Không muốn ăn cậu có thể đưa đồ đạc của cậu cho tôi, tôi ăn giúp cậu, thật sự là sĩ diện hảo!" sắc mặt Lý Đồng cũng khó coi, nhưng ỷ vào Từ Dương nhìn không thấy cô, trực tiếp đáp trả cậu.

Từ Dương còn muốn nói điều gì, lại bị Cố Minh Duệ dập máy máy liên lạc.

Lý Đồng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lặng yên nhìn qua ngoài xe, sắc mặt khó coi.

Ôn Minh liếc nhìn qua Ôn Dao, xác định Ôn Dao không có gì không thoải mái mới nhẹ nhàng thở ra, không nói thêm gì nữa, dù sao đã đi ra, cảnh tượng như vậy chỉ biết sẽ còn nhìn thấy thêm nữa... nhanh chóng quen thuộc cũng tốt.

Trời sắp tối rồi, bọn hắn còn chưa rời khỏi đường cao tốc, Tăng Hoa Huy hạ lệnh ngừng xe chuẩn bị qua đêm.

Bọn hắn đem xe vây quanh bốn phía, bắt đầu chuẩn bị nghỉ đêm.

Hiện tại nơi bọn họ dừng chân mịt mù không có người ở, chung quanh cũng không ít rừng nhỏ gò núi nhỏ.

Các binh sĩ đi ra ngoài nhặt đi một tí nhánh cây trở về đốt mấy đống lửa, ngoài trừ binh sĩ gác đêm, những người khác vây quanh bên cạnh đống lửa ăn lương khô.

Tăng Hoa Huy ngồi ở trong xe chỉ huy, phía trước mặt hắn có để một chiếc máy tính, ngồi chung quanh có phó quan của hắn và mấy tiểu đội trưởng, Ôn Minh cũng bị hắn gọi đi qua.

Trên màn hình máy tính mở ra một tấm bản đồ vệ tinh rất kỹ càng, trước lúc xuất phát Tề Cảnh Huy lợi dụng quyền lợi của mình yêu cầu chụp được đấy, chủ yếu lấy từ căn cứ lấy tình hình ở bộ phận địa khu căn cứ quân sự kia.

Tăng Hoa Huy chỉ vào một nơi phóng đại nói: "Tuy hai ngày trước trước chụp được, nhưng cơ bản thay đổi không lớn, chúng ta có thể chọn lựa tình hình giao thông tốt hơn, nơi nào không có nhiều Zombie thì đi, tăng thêm tốc độ.

Nhưng có thể nhìn thấy, chúng ta cần phải đi qua đoạn đường này, có một nơi lớn hơn tòa nhà, xem còn có tường vây, tôi đoán đây là căn cứ tư nhân loại nhỏ."

Tuy chính phủ đã thành lập nên năm căn cứ lớn, nhưng phạm vi Hoa quốc lớn như vậy, không loại từ lực lượng tư nhân tự lập đỉnh núi riêng mình, thậm chí bên trong có khả năng vài người không nghe theo mệnh lệnh lực lượng vũ trang quốc gia.

"Chúng ta không rõ tình huống trụ sở này cho lắm, nhưng bọn họ ở gần đầu đại lộ, có khả năng sẽ chạm mặt với người của bọn họ, cố gắng đừng xảy ra xung đột."

Đối diện xe chỉ huy đang lên kế hoạch sắp xếp lộ trình kế tiếp, Ôn Dao ngồi trước đống lửa, ôm hai chân, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở bên trong đầu gối, chỉ lộ ra đôi mắt thanh tịnh, nhìn qua đống lửa ngẩn người.

Ngữ Điệp ngồi ở bên cạnh cô, Tiểu Tiểu và Mạn Mạn đều không ưa thích lửa, cách khá xa đấy.

Đột nhiên, trước mắt Ôn Dao xuất hiện một vòng hoa, nhánh cây thật nhỏ quấn quanh tạo thành một vòng tròn, trên vòng tròn còn cắm các loại hoa nhỏ có màu sắc khác nhau, tuy đơn giản nhưng lại không thô ráp, thậm chí còn để lộ ra vài phần tinh xảo.

Đồng tử Ôn Dao tan rã bắt đầu tập trung, nhìn chằm chằm vào vòng hoa vài giây, sau đó từ bàn tay có vẻ thô ráp cầm vòng hoa hướng nhìn lên, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười, là tiểu binh sĩ mặt tròn giữa trưa mở miệng nói chuyện kia.

Nhìn thấy Ôn Dao nhìn hắn không nói lời nào, làn da màu đồng trên cổ tiểu binh sĩ bắt đầu hiện hồng, tay hắn chuyển qua chuyển lại, có chút ngại ngùng nói:

"Vừa nãy lúc nhặt củi nhìn thấy rất nhiều hoa nhỏ, cảm thấy đẹp mắt nên hái một chút, thuận tay làm cái này tặng các người."

Nói xong lại vươn tay kia hướng đến Lạc Ngữ Điệp, trong tay cũng có một vòng hoa giống như vậy.

Lạc Ngữ Điệp ở quân đội một thời gian ngắn, thời gian dần qua đối với bầy người nhiều như vậy, đặc biệt là đàn ông cũng không còn như trước khẩn trương và kháng cự như vậy nữa, cô không nhận, mà đem ánh mắt quăng qua Ôn Dao.

Ôn Dao nghĩ nghĩ, đưa tay nhận lấy vòng hoa, một giọng nói cám ơn, Ngữ Điệp cũng như vậy nhận tiếp nhận cảm ơn.

"A ——" binh sĩ chung quanh bắt đầu ồn ào lên, thậm chí còn có người hô: "Thuận Tử, cậu thừa dịp không có Ôn Minh ở đây lại dụ dỗ em gái của cậu ấy, coi chừng một lát cậu ấy trở về tìm cậu đối luyện!"

"Ai? Ai dám dụ dỗ Dao Dao của chúng ta?" Từ Dương cũng tới tham gia náo nhiệt.

"Ha ha ha, Thuận Tử, cậu là ngứa da hả!"

"Thuận Tử, tôi cũng muốn, cậu cũng làm cho tôi một cái đi."

"Đúng đúng đúng, không thể nặng bên này nhẹ bên kia, cậu làm cho chúng tôi mỗi người một cái!"

"Cút cút cút, muốn thì tự mình làm đi!"

Thuận Tử cười mắng, hắn chỉ là thấy hai cô bé này không lớn hơn em gái của mình là mấy, liền nhớ đến em gái của hắn mà thôi.

Trước kia thời điểm hắn dẫn em gái lên núi chơi đùa, cô bé thích nhất những bông hoa nhỏ này, mỗi này đều muốn hắn làm cho mình vòng hoa đeo lên.

Tuy lúc ấy tư lệnh có nói có thể trở về nhà tìm người thân của mình, nhưng mà nhà của hắn quá xa, cho dù một mình hắn đi cũng rất khó nói có thể tìm được.

Hơn nữa hắn biết rõ đây là tư lệnh quyết định bí mật, cũng không thông qua cấp trên, nếu như bị vạch trần còn không biết tư lệnh sẽ như thế nào.

Càng quan trọng hơn là, vào lúc hắn mặc lên người một thân quân trang này, hắn tự nói với mình, nhất định không phụ lòng bộ quần áo này, hắn nghĩ, cha mẹ của hắn cũng sẽ không trách hắn...

Tâm tình Thuận Tử lập tức có chút sa sút, hắn trầm mặc đi trở về vị trí của mình, ngồi xuống ngơ ngác nhìn qua ánh lửa màu đỏ nhảy nhót, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Lốp bốp" "Lốp bốp" vài tiếng tiếng nổ, đốm lửa nhỏ phát tán từ ngọn lửa ra, theo gió bay cao lên, ánh sáng màu đỏ trong đêm đen không ngừng dao động, Thuận Tử hướng ánh mắt nhìn lên, nhìn xem đốm lửa màu đỏ phiêu lãng trong đêm tối cuối cùng biến mất.

Hắn ngã mạnh về phía sau, trực tiếp nằm trên mặt đất, hai tay mở ra, nhìn qua bầu trời đêm một lần nữa phát ngốc.

Thời gian dần qua, vốn tiếng cười nói dần dần nhỏ lại, cuối cùng biến mất, tất cả binh sĩ đều ngừng nói chuyện với nhau, một bầu không khí thương cảm bắt đầu tràn ngập.

Không biết từ ai bắt đầu, tiếng hát rất nhỏ rất trầm thấp bắt đầu vang lên, vốn chỉ có mấy người, thời gian dần qua ngày càng nhiều người gia nhập, mọi người nhỏ giọng mà hát, lúc đầu mê mang bàng hoàng, đến đằng sau càng ngày càng kiên định...

Tăng Hoa Huy trong xe chỉ huy ngừng nói chuyện, nghiêng tai lắng nghe.

"Đêm hôm khuya khoắt còn ca hát sẽ không dẫn Zombie tới chứ? Nếu không tôi đi bảo bọn hắn đừng hát nữa." Một tiểu đội trưởng đề nghị nói.

"Không có việc gì, âm thanh cũng không lớn, bảo binh sĩ gác đêm nhiều người chú ý một chút thì tốt rồi." Tăng Hoa Huy khoát khoát tay, ra hiệu không cần, tiếp tục bắt đầu nói đến từng hạng mục công việc phía sau.

Ôn Dao nghe tiếng ca trầm thấp, nhìn vòng hoa trong tay, cầm lên đội lên đầu, lớn nhỏ vừa vặn.

Sau khi đội vòng hoa đẹp, Ôn Dao ngẩng đầu, nhìn khu rừng nhỏ đen kịt phía xa xa, chỗ đó, có không ít động vật biến dị tụ tập.

Ôn Dao híp híp mắt, một luồng tinh thần uy áp trực tiếp nghiền áp đi qua, dọa bọn chúng chạy tứ tán bốn phía.

Thoả mãn thu hồi tinh thần lực, Ôn Dao nghĩ, đêm nay, vẫn yên tĩnh một chút tốt hơn...