Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 89: Em Muốn Đi



Nghe được lời Lâm Xảo Mạn nói... Ôn Dao ngẩng đầu nhìn cô một cái, cũng không nói gì tốt cũng không có nói không tốt, chỉ nói với Thiệu Văn: "Lái xe."

Trong lòng Thiệu Văn có chút đáng tiếc, cô còn muốn nghe bát quái đấy, đây là người ái mộ thằng nhóc Ôn Minh kia? Cô ta có chuyện gì nhỉ? Thật là kỳ lạ à!

Nhưng đại tiểu thư đã lên tiếng, vậy thì đi chứ sao.

Thiệu Văn trực tiếp khởi động xe, Lâm Xảo Mạn bị xe thúc đẩy thiếu chút nữa ngã ngược ra sau, sau khi ổn định thân thể liền đuổi theo.

"Đợi chút, đợi chút đã!"

Thế nhưng chạy đến một nửa đã bị binh sĩ cầm súng chỉ vào, cảnh cáo cô ta không được đến gần.

Lâm Xảo Mạn nhìn cánh cổng lớn mở rộng mà xe càng chạy càng xa, trong lòng không cam lòng càng lúc càng lớn.

Vì cái gì, vì cái gì các người phải đối xử với tôi như vậy! Tôi làm sai cái gì!

Thời gian dần qua, vốn mặt mũi còn tràn đầy phẫn nộ, khóe miệng Lâm Xảo Mạn kéo lên lộ ra vẻ mỉm cười, cô ta sửa sang chiếc đầm trắng cố ý ăn mặc hôm nay, quay người bước đi, bước chân càng ngày càng kiên định, giống như đã làm tốt chuẩn bị nào đó.

Đã như vậy cô ta chỉ có làm như vậy, một ngày nào đó, tôi sẽ để các người quỳ xuống nhìn lên tôi!

Ôn Dao trở về trụ sở của chính mình, liền lấy laptop từ trong không gian ra, máy tính này từ khi bỏ vào trong không gian thì không có lấy ra nữa, pin vẫn còn đầy.

Hiện tại không có mạng internet có thể dùng, nhưng mục đích Ôn Dao không phải lên mạng, trước tận thế bên trong máy tính của cô chứa rất nhiều tư liệu, cũng không ít video điện ảnh.

Cô lật đến một trang bản đồ Hoa quốc, bắt đầu phóng to tìm kiếm nơi Đào Thu Phương nói.

Ôn Dao vội vàng xác định vị trí, cả nước năm căn cứ lớn phát ra một phần thông báo làm mọi người nhìn kỹ.

Căn cứ Hoa Trung.

Trong đại sảnh nhiệm vụ xôn xao, so với ngày thường càng thêm náo nhiệt, đoàn người cũng đang thảo luận thông báo mới ra, không ít người thậm chí vội vã chạy ra bên ngoài, dường như sợ người khác đoạt trước.

An Bình nhìn trên bảng thông báo điện tử không ngừng lướt qua tin tức, đáy lòng suy nghĩ ngàn vạn.

Kiếp trước căn cứ ở hai tháng sau mới phát hiện phương pháp tinh lọc tinh hạch, bây giờ chưa đến thời gian một tháng, lại bị phát hiện rồi sao?

Hơn nữa kiếp trước ngay từ đầu cũng không có nói cho mọi người phương pháp tinh lọc cụ thể, nhưng bây giờ trực tiếp phát thông báo, tuy hiện tại dị năng giả chữa trị khá hiếm, nhưng tiếp sau bộ phận dị năng hệ thủy, dị năng hệ mộc cũng có thuộc tính chữa trị, đến lúc đó mọi người có thể sớm sử dụng tinh hạch hơn.

Cô trọng sinh, thật sự cải biến lớn như vậy sao?!

Giống như hiệu hồ điệp (*thay đổi hàng loạt khi có một sự thay đổi nào đó), càng đi về phía sau biến hóa càng nhiều, như vậy, cô còn có thể dựa vào những chuyện đã biết từ kiếp trước để chiếm trước tiên cơ được hay không?

Sự tình phát triển đã có quá nhiều vượt ra khỏi ý định ban đầu.

Cô nghĩ, cô dường như phải nhanh chóng đưa ra quyết định, chuyện không ngừng xảy ra biến hóa, cô cũng không thể dùng chuyện đã qua để tham chiếu rồi...

"Chị An Ninh." Cách đó không xa An Tử kiễng chân, ra sức phất tay về phía An Ninh, cố gắng muốn An Ninh chú ý từ trong đám đông người, sau khi nhìn thấy An Ninh quăng ánh mắt về phía hắn, dùng ngón tay chỉ bên ngoài, ra hiệu cô đi ra ngoài nói.

Đợi An Ninh cố chen ra khỏi đám người, An Tử cười hì hì đến gần: "Chị An Ninh, A Cát đâu?"

"Ở nhà huấn luyện rồi, như thế nào? Tìm hắn có việc?"

"Không có đâu, em chỉ muốn hỏi một chút." An Tử gãi gãi đầu tóc, cười ngỏn ngẻn: "Em tìm chị đấy!"

"Tìm tôi có chuyện gì?" An Ninh một bên đi cùng hắn ra ngoài một bên hỏi.

"Đội trưởng của chúng em nói có một nhiệm vụ muốn mời chị tham gia tiểu đội, thù lao rất phong phú, nếu chị đồng ý liền gặp mặt nói chuyện."

"Nhiệm vụ gì?" An Ninh dừng bước lại, nghiêng đầu hỏi.

"À? Em cũng không biết, nhưng đội trưởng nói các người nhận tuyệt đối sẽ không chịu thiệt đâu!"

An Ninh nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý, Tần Thiếu Minh này thực lực cá nhân không tệ, bối cảnh dường như cũng không tầm thường, cùng hắn đánh tốt quan hệ cũng không có điều xấu.

Hơn nữa trước kia cũng có hợp tác qua, ít nhất trước mắt xem ra hắn và đội viên hắn vẫn khá đáng tin.

Đã nhận được câu trả lời khẳng định của An Ninh, An Tử không tự chủ lộ ra nụ cười ngây ngô.

"Không có việc gì thì tôi đi trước đây, buổi chiều tôi sẽ đến tìm các người." Nói xong lời này, An Ninh nhấc chân đi về hướng chỗ ở của mình.

Con ngươi An Tử đảo một vòng, lại chạy đuổi theo.

"Chị An Ninh, chị cảm thấy đội trưởng của chúng ta là người như thế nào?" An Tử chạy đến bên người An Ninh, xoay người chắp tay sau lưng, nghiêng về một bên có ý định mà hỏi.

"Rất tốt." An Ninh trả lời có quy có củ.

An Tử chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi: "Tốt như thế nào?"

Ánh mắt An Ninh liếc xéo qua hắn: "Cậu nói tốt như thế nào thì tốt như thế đó.." Nói xong lướt qua hắn bước nhanh đi lên phía trước.

An Tử xoay người nhìn bóng lưng An Ninh càng ngày càng nhỏ, thất vọng thở dài.

Hắn chỉ là cảm thấy chị An Ninh rất xứng đôi cùng đội trưởng của bọn hắn, thực lực cường, tính cách cũng không tệ, lớn lên cũng xinh đẹp. Quan trọng nhất là, đội trưởng đối với cô ấy có ấn tượng cũng không tệ, hắn cảm thấy hai người bọn họ có hi vọng.

Gần đây hành vi của Trương Lâm Lâm quá trắng trợn rồi, làm cho không khí bây giờ trong đội không tốt lắm, đội trưởng cũng rất nóng tính, nếu như đội trưởng có người thích hợp, có lẽ cô ta cũng có thể yên tĩnh hơn...

Thời gian Ôn Dao ở trong quân đội có quy luật và bình thản, ngược lại Ôn Minh cùng đội dị năng giả trong bộ đội đánh thành một đoàn, còn đối luyện cùng bọn họ, thời gian dần qua bắt đầu xây dựng nên uy tín của mình.

Đối với điều này Tề Cảnh Huy không chỉ không có mất hứng, ngược lại còn khen ngợi Ôn Minh quả nhiên là mầm mống của nhà họ Hạ, giống như do hắn trải đường vậy.

Mỗi ngày Tiểu Tiểu cùng Mạn Mạn cũng cao hứng bừng bừng đi "làm việc", hành hạ đám binh linh bọn họ một lần lại một lần, cách mạng hữu nghĩ giữa hai bên dần dần trở nên sâu sắc.

Mà ngay cả Ngữ Điệp, vào lúc chính mình huấn luyện bị Thiệu Văn phát hiện, kéo đi đối luyện với tiểu đội các cô, cũng may đều là nữ binh, Ngữ Điệp cũng không có không thích ứng, trong lúc đó Tiểu Ảnh còn xuất hiện mấy lần hung hăng hành hạ các cô đến nổi hoài nghi nhân sinh.

Cho nên nói cũng chỉ có Ôn Dao là người "không việc làm", ngoại trừ mỗi ngày bị Ôn Minh kéo ra bên ngoài bắt buộc tiến hành huấn luyện thể năng, cơ bản đều nhốt mình ở trong phòng tu luyện.

Gần đây cô cảm giác năng lượng trong cơ thể mình dần dần gần như bão hòa, qua không bao lâu nữa có lẽ có thể tiến cấp được rồi, cho nên cô muốn nắm chặt thời gian này đột phá trước khi xuất phát.

Đáng tiếc thẳng đến trước một ngày gần xuất phát, dường như chỉ còn kém một chút mà thôi.

Ôn Minh đã nói cùng đồng đội rồi, bởi vì đến lúc đó trực tiếp xuất phát ở bên phía cổng căn cứ khu tòng quân, cho nên mấy người Cố Minh Duệ cũng được sắp xếp qua đêm ở quân đội, ngày mai cùng lúc xuất phát với đại đội.

Tề Cảnh Huy đã chọn xong nhân viên đi lần này, tổng chỉ huy vẫn là Tăng Hoa Huy, người mang theo đa phần đều là dị năng giả.

Ở văn phòng mở hội nghị bàn bạc kế hoạch, Ôn Minh trở về thấy trên ghế trong phòng mình em gái đang cúi đầu đung đưa hai chân nhỏ.

"Dao Dao, làm sao vậy?" Ôn Minh tiến lên hỏi, vỗ lên tay cô, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Dao Dao, có phải em không nỡ xa anh không nha? Sợ anh ra ngoài quá lâu? Anh..."

"Em muốn đi." Ôn Dao cắt đứt lời Ôn Minh suy nghĩ.

Đợi chút, tình cảnh này làm sao quen mắt như vậy? Giống như đã từng phát sinh qua?

Ôn Minh cảm thấy đau cả đầu, lần trước mang theo cô đi ra ngoài cho nên tâm dã rồi hả? Lần này không phải đi ra ngoài chỉ qua một hai ngày sẽ trở lại đâu! Lần này có khả năng phải mất cả tháng đấy!

Tuy em gái rất lợi hại, nhưng việc này vẫn để người lớn làm tốt hơn, tuổi của em ấy vẫn còn nhỏ mà!

Nhìn đôi mắt to của Ôn Dao nháy cũng không nháy nhìn chăm chú vào cậu, Ôn Minh biết rõ cậu không đối phó được với cô, không có việc gì, cậu không được còn có những người khác!