Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 705: Ngữ Điệp trưởng thành



Sự tồn tại của Đại Hoàng có ý nghĩa tiết kiệm rất nhiều tài nguyên, nói ví dụ như lần xuất hành này, các cô hoàn toàn không cần điều động trực thăng.

Tốn hao không đến một ngày, Ôn Dao các cô đã đến mục tiêu đầu tiên —— một căn cứ quân sự nhỏ ở địa khu Tây Bắc.

Căn cứ quân sự nhỏ này là địa điểm tập hợp của nhiệm vụ lần này. Đợi sau khi tất cả mọi người đến đông đủ mới có thể tiến hành bước tiếp theo.

Trải qua quá trình kiểm an phức tạp, nghiệm chứng thân phận của hai người, sau đó lúc này người phụ trách căn cứ mới lộ ra nụ cười áy này với các cô.

"Kiểm tra phiền toái hơn những nơi khác một chút, nhưng vì để phòng ngừa có người lẻn vào căn cứ, cho nên đây là quá trình tất yếu."

Hạ Y Huyên cười khoát khoát tay: "Không có việc gì, không có việc gì, chúng tôi hiểu mà, đúng rồi, những người khác đến chưa?"

"Còn chưa, hai người là người đầu tiên đến đấy."

Nói xong người phụ trách lại lén lút đánh giá rất nhanh về phía Ôn Dao, đồn đãi về cô bé này, hắn cũng nghe nói một ít, thật thật giả giả cái gì cũng có, đây còn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tận mắt người thật đấy.

Những lời đồn kia hắn không biết thật hay giả, nhưng căn cứ vào biểu hiện mà xem, có lẽ cô bé này không đơn giản, ít nhất có thể làm cho dị thú có hình thể không lồ kia nghe lời dễ bảo như thế cũng không phải người bình thường có thể làm được đâu đấy.

"Như vậy à, tôi còn lo lắng chúng tôi đến trễ đấy."

Trước lúc các cô xuất phát còn chờ hạng mục nghiên cứu mới nhất của viện nghiên cứu nên làm trễ nãi mấy ngày, còn tưởng rằng đã trễ, không nghĩ đến những người khác còn chưa đến.

Căn cứ quân sự nhỏ này có diện tích không lớn, nhưng xây dựng vô cùng hoàn thiện, toàn bộ căn cứ đều là quân nhân, cũng không sinh tồn ngoài định mức, đa phần vật tư đều từ những căn cứ khác chở đến đây, ít nhất có thể đảm bảo đầy đủ một năm cho bọn họ.

Ngày hôm sau, lục tục ngo ngoe có người của các căn cứ khác chạy đến, Ôn Dao cũng không có bao nhiêu hứng thú với chuyện này, chỉ một mình đợi ở trong phòng, mà cả ngày Hạ Y Huyên đều ở bên ngoài, chào hỏi với những người của căn cứ khác.

Thời điểm chạng vạng tối, Hạ Y Huyên dẫn theo một người không ngờ đến.

"Dao Dao, em mau nhìn ai đến rồi nè!"

Ôn Dao giương mắt nhìn lên, vừa lúc bắt gặp Ngữ Điệp bị Hạ Y Huyên kéo vào cửa.

Đã có gần nửa năm không nhìn thấy Ngữ Điệp rồi, thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi cao lên không ít, chỉ thấp hơn Hạ Y Huyên nữa cái đầu, ăn mặc quần áo tác chiến chỉnh tề, khí chất cả người đã xảy ra biến hóa không nhỏ, giữa mặt mày tự tin hơn trước kia không ít.



Lúc Ôn Dao đi theo Ôn Minh đến căn cứ Nam Bình, cũng không để Ngữ Điệp đi theo cùng, tuy Ngữ Điệp cũng đồng ý, nhưng anh em nhà họ Ôn cảm thấy ở lại trường quân đội thiếu niên căn cứ Hoa Nam tốt với cô ấy hơn, không chỉ có thể học được càng nhiều tri thức hơn, chỗ đó còn có đám bạn cùng trang lứa, cô ấy cũng có thể tìm được bạn bè cùng chung chí hướng.

Ngược lại thật không ngờ hành động lần này, Tề Cảnh Huy lại phái cô ấy đến đây.

Ôn Minh nên biết chuyện này, nhưng thời điểm xuất phát cậu cũng không nói với Ôn Dao, chẳng lẽ muốn cho Ôn Dao một kinh hỉ?

Ngữ Điệp đã lâu không gặp Ôn Dao cũng thấy thật vui mừng, cô mím môi cười cười, hô to lên "Dao Dao", trong giọng nói mang theo niềm vui tung tăng như chim sẻ.

Hạ Y Huyên vừa lôi kéo Ngữ Điệp vào nhà vừa giải thích với Ôn Dao: "Hôm nay có ba căn cứ đến, chị còn nghĩ không biết căn cứ Hoa Nam phái ai đến, không nghĩ đến lại nhìn thấy Ngữ Điệp, Dao Dao, em nói có phải rất kinh hỉ hay không?"

Ôn Dao gật gật đầu, quả thật rất kinh hỉ đấy.

"Ngữ Điệp đã tốt nghiệp trường quân đội rồi, đám người trẻ tuổi này cùng hợp thành đoàn dị năng thiếu niên, xem như quân đoàn dị năng dự bị, trong đoàn dị năng thiếu niên có biểu hiện xuất sắc liền có thể tiến thẳng vào quân đoàn, bây giờ Ngữ Điệp là đoàn trưởng rồi."

Ôn Dao hơi nhíu mày, ngược lại Ôn Dao thật không ngờ thiếu nữ trước kia không dám dừng lại ở nơi có đàn ông đã phát triển đến bộ dáng bây giờ, đều có thể đảm nhiệm chức vụ đoàn trưởng.

Nhớ tới bộ dáng lần đầu tiên gặp cô ấy, Ôn Dao cảm thấy, coi như lúc trước mình đã làm được việc tốt rồi.

Nghe Hạ Y Huyên khen ngợi, mặt Ngữ Điệp hơi có chút hồng: "Chị Huyên đừng khen em nữa, cái này cũng không coi vào đâu, đều là nhờ dính ánh sáng của Dao Dao thôi."

Thật ra Ngữ Điệp nói cũng đúng, bây giờ người bên trong đoàn dị năng thiếu niên không ít người đều đã từng bị Ôn Dao hung hăng đặc huấn một phen, cơ bản đều coi Ôn Dao thành thần tượng của mình, trở thành mục tiêu bản thân cố gắng theo đuổi.

Mà lúc trước Ngữ Điệp còn giúp Dao Dao huấn luyện bọn chúng, dù sao so với những đứa trẻ trên tay còn chưa dính máu, cô đã từng theo chân Ôn Dao gϊếŧ Zombie, chém người rồi đấy.

Có thể nhanh như vậy thuận lợi tốt nghiệp, kinh nghiệm trước kia đã giúp cô không ít.

Ôn Dao nghiêm túc đánh giá Ngữ Điệp một phen, cảm thấy trên người Ngữ Điệp ẩn ẩn có chút không đúng, thả tinh thần lực quét qua, rất nhanh Ôn Dao đã phát hiện chỗ khác biệt.

Cảm nhận tinh thần lực Ôn Dao lướt qua thân thể mình, Ngữ Điệp rùng mình một cái, sau đó cười khổ nói với Ôn Dao: "Dao Dao thật lợi hại, nhanh như vậy đã phát hiện rồi."

"Phát hiện cái gì?"

Hạ Y Huyên kinh ngạc nhìn qua nhìn lại giữa hai người bọn họ, không hiểu các cô đang chơi trò bí hiểm gì.



"Ảnh Điệp biến mất rồi."

"Hả?!"

Hạ Y Huyên ngây người rồi, đương nhiên cô biết Ảnh Điệp là ai, một một nhân cách khác bên trong Ngữ Điệp, khá tàn bạo, giá trị vũ lực rất mạnh, vì bảo vệ Ngữ Điệp mà sinh ra đời, cũng chỉ nghe lời Ngữ Điệp.

Thật ra cô còn rất ưa thích nhân cách này, tuy lạnh lùng hung tàn, nhưng lại là một người "chị tốt", hơn nữa các cô ấy cũng chỉ là người bị hại.

Bây giờ nói cho cô biết nhân cách này sắp biến mất?

"Chuyện gì xảy ra? Là xảy ra chuyện gì sao?"

Phản ứng đầu tiên của Hạ Y Huyên chính là Ngữ Điệp đã xảy ra chuyện gì, lần này nói không chừng đến đây cũng là vì tìm Ôn Dao mà đến.

Ngữ Điệp lắc đầu, hốc mắt bắt đầu hiện hồng.

Cô hít hít cái mũi, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nói ra: "Cũng không tính là biến mất, mà chúng em bắt đầu dung hợp. Thật ra tinh thần thể của Tiểu Ảnh vẫn luôn mạnh hơn em, hơn nữa cho đến nay cũng là em ấy dụng công hơn em, thời gian dần trôi qua em ấy bắt đầu hình thành nhân cách chủ..."

"Thế... vậy em làm sao bây giờ?"

Tuy Hạ Y Huyên rất ưa thích nhân cách Ảnh Điệp này, nhưng cô vẫn thích Ngữ Điệp chiếm giữ thân thể hơn đấy!

"Sau đó tinh thần lực xuất hiện một vài vấn đề, em biết rõ đây không phải Tiểu Ảnh bằng lòng, nhưng em ấy bắt đầu không khống chế nổi bản thân, trước đó còn suýt gϊếŧ người trong trường học. Sau đó tư lệnh Tề đưa em đến sở nghiên cứu, phái không ít nhà tâm lý học cùng dị năng giả tinh thần lực xem giúp em..."

"Tại sao chị không tìm em?"

Ôn Dao cắt ngang lời Ngữ Điệp nói... trước khi Ôn Dao đi đến căn cứ Nam Bình cũng không xảy ra chuyện này, xem ra đây là chuyện xảy ra trong nửa năm này.

Xảy ra chuyện này không phải nên tìm mình trước sao? Dù sao lúc trước Ngữ Điệp thành bộ dạng kia cũng không thoát được quan hệ với Ôn Dao.

"Lúc ấy đã nghĩ nếu thật sự không tìm ra cách sẽ tìm em." Ngữ Điệp thở dài: "Bọn họ muốn cho Tiểu Ảnh và chị dung hợp thành một, cứ như vậy liền không còn nhân cách chủ yếu hay thứ yếu tồn tại nữa, cũng không xảy ra vấn đề nữa..."

Ôn Dao nhíu mày, tinh thần thể đã hoàn toàn phân liệt muốn hợp thể làm một, chuyện này cũng không dễ dàng như vậy, từ góc độ nào đó mà nói, chính là một tinh thần thể phải cắn nuốt sạch sẽ một tinh thần thể khác...