Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 349: Giải Quyết Hậu Quả



Trong nháy mắt nhìn thấy Ôn Dao, Ôn Minh hơi ngơ ngác, sau đó nhịn không được phụt cười ra tiếng.

Nhìn vẻ mặt anh trai vốn còn đang lo lắng lại vừa thấy mình đột nhiên lại cười như kẻ đần, Ôn Dao trợn trắng mắt, vỗ vỗ đầu Đại Hoàng, chuẩn bị đi.

Thiệt thòi Ôn Dao còn nghĩ sang bên đây xem anh trai tiện nghi thế nào rồi, không nghĩ đến tinh thần người ta tốt vô cùng, còn có sức cười mình.

Mắt thấy em gái phải đi, Ôn Minh vội vàng điều chỉnh lại sắc mặt ngăn ở trước mặt Đại Hoàng cản Ôn Dao lại.

Ôn Minh vốn duỗi hai tay muốn ẳm Ôn Dao xuống, nhưng nhìn nhìn lại lòng bàn tay chính mình tràn đầy dơ bẩn cùng vết máu, lại ngượng ngùng để xuống.

Cẩn thận đánh giá Ôn Dao, phát hiện Ôn Dao ngoại trừ sắc mặt vô cùng bẩn như trong đống than đá leo ra, những nơi khác cũng không có bao nhiêu vết thương, cậu thở dài một hơi.

Nhưng, Ôn Minh vẫn cẩn thận chú ý chỗ sạch sẽ trên mặt Ôn Dao rõ ràng càng tái nhợt hơn bình thường, sắc môi cũng nhàn nhạt.

"Dao Dao, tinh thần lực của em bị thương?"

Tinh thần lực bị thương không thể so với những thứ khác, lần trước tinh thần lực em gái bị thương phải nghỉ ngơi hơn nửa tháng, cái gì cũng không thể động, lần này cũng đừng lại bị thương.

Ôn Dao lắc đầu, biểu thị chính mình cũng không đáng ngại, chỉ là tiêu hao tinh thần lực nhiều hơn một chút.

Có điều...

Ôn Dao đánh giá Ôn Minh từ trên xuống dưới một phen, phát hiện kỳ thật anh trai thảm hơn mình nhiều.

Tuy lúc này cậu nhìn có vẽ không có trở ngại gì, nhưng Ôn Dao biết rõ tinh thần lực cùng dị năng của cậu có lẽ đều tiêu hao gần hết, bây giờ cả người cũng đang cố gắng gượng chống đỡ.

Hơn nữa trên người Ôn Minh còn có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, vết máu khô cạn ẩn ẩn biến thành màu đen, dính trên miệng vết thương cùng trên quần áo, hơn nữa khuôn mặt Ôn Minh mỏi mệt không chịu nổi, cả người lập tức già thêm vài tuổi rồi.

Thấy mặt em gái không biểu tình nhìn mình chằm chằm, Ôn Minh mới hậu tri hậu giác nhớ đến hình tượng của mình hình như cũng không tốt hơn em gái chỗ nào.

Cậu lau lau mặt lung tung, nói với Ôn Dao: "Anh không sao, Dao Dao em về trước nghỉ ngơi đi, ở đây rối loạn lắm, còn rất nhiều chuyện cần anh thu xếp, em trở về nghỉ ngơi cho tốt."

Thấy Đại Hoàng mang theo Ôn Dao đi đến đây, chân Ôn Minh thoáng lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã trên đất, bị binh sĩ chung quanh lập tức tiến lên đỡ lấy.

"Đoàn trưởng, anh..."

"Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút là được rồi."



Ôn Minh xua tay, chính mình tự đứng lên một lần nữa, rót hết lọ thuốc khôi phục thể lực cuối cùng, bắt đầu tiếp tục chỉ huy công tác...

Trận chiến Zombie công thành này kết thúc trước lúc trời tối, nhưng cái này cũng không có nghĩa tất cả mọi người có thể thả lỏng, vô tư rồi.

Tường phòng hộ bị hủy hoại cần được tu sửa, binh sĩ bị thương và dị năng giả bình thường cần trị liệu, còn dọn dẹp chiến trường, an bài người tuần ta... đủ các loại công việc.

Trời đã tối rồi, trong căn cứ khó có đucợ đèn đuốc sáng trưng, lực lượng tuần tra tăng gấp đôi so với trước, tất cả mọi người đều đang bận rộn.

Trong phòng họp căn cứ, có thể có mặt tham dự họp đều là cao tầng trong căn cứ, Cố Minh Duệ đại biểu hiệp hội dị năng giả tham gia hội nghị.

"Tư lệnh Tề, xế chiều hôm nay thứ khổng lồ xuất hiện kia là chuyện gì xảy ra?"

Đối với thứ cho Zombie một kích trí mạng cũng khiến chúng rút lui, cuối cùng lại xảy ra tự bạo nổ tung, tất cả mọi người đều hiếu kỳ vô cùng.

Tề Cảnh Huy khoát khoát tay: "Cái này tạm thời không nhắc tới, bây giờ nó còn ở giai đoạn thí nghiệm, lần này sử dụng cũng chỉ bất đắc dĩ, đợi đến lúc thứ này hoàn toàn thành công tôi sẽ tổ chức hội nghị thông báo."

Tuy mọi người hiếu kỳ, nhưng Tề Cảnh Huy cũng đã nói như vậy, bọn hắn cũng chỉ có thể đè xuống không đề cập tới.

Nhưng có người nói ra một vấn đề: "Thứ này có uy lực vô cùng lớn, nhưng cón một chỗ không được tốt."

"Chỗ nào?"

"Lần này chúng ta tiêu diệt Zombie tính bằng đơn vị hàng nghìn, nhưng cuối cùng chúng ta thu về tinh hạch lại không có nhiều, nguyên nhân là do thứ này đem tất cả đồ đạc hóa thành tro tàn cả rồi, tinh hạch đều tiêu tán, chỉ có thể ở tít mãi bên ngoài mới tìm được một ít, cũng có không ít bể nát, cũng chẳng khác gì đã hỏng."

"Đúng vậy." có người tán thành: "Những dị năng giả bình thường tham chiến kia phàn nàn cũng rất nhiều, dù sao trước đó cũng đã nói tinh hạch cũng có phần cho bọn hắn, bây giờ tinh hạch không có, bên này có thể xảy ra chút phiền toái đây."

"Hừ!"

Tề Cảnh Huy hừ lạnh một tiếng: "Căn cứ cung cấp nơi an toàn cho bọn hắn, cung cấp hoàn cảnh giao dịch an toàn, cũng không bắt bọn hắn giao vật tư, bọn họ cùng căn cứ là một thể đấy, chẳng lẽ bảo hộ căn cứ còn muốn cò kè mặc cả? Lại nói tiếp chúng ta cung cấp những loại thuốc kia cũng không bắt bọn hắn bỏ tiền ra! Bảo bọn hắn đọc kỹ chế độ quy định của căn cứ, hiểu rõ ràng trách nhiệm cùng nghĩa vụ của mình đi!"

Nói xong lại nhìn về Cố Minh Duệ ngồi ở mặt sau cùng: "Hội trưởng Cố, về mặt này cậu khống chế kỹ càng một chút, còn có danh sách những dị năng giả hy sinh lần này... cùng những kẻ nói chuyện giật gân kia, cậu mau chóng sửa sang lại cho tôi, đến lúc đó nên thưởng thì thưởng, nên phạt liền phạt!"

Cố Minh Duệ đưa tay đẩy gọng kính mắt, gật gật đầu: "Vâng, tư lệnh."

Tề Cảnh Huy lại mở tài liệu trong tay ra, giọng điệu khàn khàn nặng nề: "Lần Zombie công thành này rất có thể chỉ là vừa bắt đầu."



Lời Tề Cảnh Huy vừa nói ra, khiến cho phía dưới ồn ào cả lên.

Lúc này đây bọn hắn đã tổn thất không nhỏ rồi, nếu chỉ mới bắt đầu, sau này bọn họ còn có thể chống đỡ nổi nữa hay không?

"Đương nhiên, tài liệu này chỉ là một ít tình huống gần đây trong căn cứ chúng ta, còn đang tiến hành phân tích cùng suy đoán, cuối cùng đến tột cùng sẽ như thế nào chúng ta cũng không biết được, nhưng chúng ta phải làm tốt tất cả chuẩn bị."

Căn cứ vào những tình huống này, Tề Cảnh Huy có sự phân phối và điều động mới đối với việc xây dựng tường phòng hộ căn cứ, đồng thời cưỡng chế yêu cầu dân chúng từ 16 tuổi đến dưới 60 tuổi trở xuống đều phải nghe theo sự sắp xếp của căn cứ tham gia xây dựng hoặc tuần tra, những việc này đều do Triệu Khải Khang dẫn người tiếp tục phụ trách.

"Còn có, chúng ta phải làm tốt tình huống tiếp đón những người đến từ căn cứ nhỏ khác?"

"Căn cứ nhỏ gì?"

Nghe Tề Cảnh Huy nói... mọi người khó hiểu, nhân khẩu trong căn cứ vốn đã cố định rồi, muốn đến đã đến từ sớm, làm sao vào thời điểm này lại có người đến?

"Trướcn đó đã nói đến một vài suy đoán về Zombie công thành lần này, không ít căn cứ nhỏ có khả năng đã bị diệt. Bởi vậy, mấy căn cứ lớn sẽ phát ra quảng bá với căn cứ nhỏ gần đây, tỏ rõ nguyên nhân sự việc, đề nghị bọn hắn đến căn cứ tránh hiểm.

Đương nhiên, có đến hay không là chuyện của bọn hắn, chúng ta không có người đi đón ứng, chỉ có điều chúng ta phải làm tốt công tác chuẩn bị ở phương diện này."

Tề Cảnh Huy giải thích kỹ càng một phen, lại chọn mấy người phụ trách việc này.

Nói xong những việc này, Tề Cảnh Huy lại bàn bạc đến vấn đề an trí cho binh sĩ tàn tật.

Lần chiến tranh này ngoại người thương vong, còn có người tàn tật thiếu cánh tay gãy chân, có dị năng còn dễ nói, hậu cần còn rất nhiều nơi thiếu dị năng giả, hơn nữa còn an toàn hơn so với tiền tuyến, chuyển sang loại hình dị năng phụ trợ là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng còn có những binh sĩ bình thường, sau khi bọn họ bị thương căn bản không có khả năng trở lại chiến trường, cần căn cứ nuôi, nhưng bây giờ căn cứ không có khả năng nuôi dưỡng người rảnh rỗi, phải an trí thích đáng cho bọn hắn.

Các binh sĩ còn có người thân gia đình, sắp xếp như thế nào cũng là một vấn đề lớn.

Dù sao bọn hắn vì căn cứ ném an nguy sau đầu, bỏ ra tất cả của mình, căn cứ không thể làm rét lòng bọn hắn.

Hoàn thành những việc này, mới có thể để các binh sĩ không còn nỗi lo về sau, an tâm trên chiến trường, cũng khả năng hấp dẫn càng nhiều nữa quân nhân hơn nữa.

Trải qua bàn bạc ồn ào kịch liệt, bọn hắn căn cứ vào quy định trước kia sửa đổi lại một chút, tạm thời chế định ra một chế độ mới.

Sau khi đã thương thảo mấy vấn đề trọng yếu trước mắt, Tề Cảnh Huy giữ lại Ôn Minh, bảo những người khác trở về phụ trách công việc của mình.

Đêm còn rất dài, mà việc bọn họ cần làm còn rất nhiều...