Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 317: Đối Chiến



Bọn nhỏ đã tự giác dựa theo lúc huấn luyện bình thường đứng ngay ngắn vào hàng ngũ, đội ngũ chỉnh tề, có thể nhìn ra thời gian ngây ngốc trong trường quân đội cũng không phí công.

"Tiểu Tiểu."

Đợi mọi người đứng vững rồi, Ôn Dao phủi Tiểu Tiểu trên cổ tay, bảo nó ra làm việc.

Nhìn Tiểu Tiểu đột nhiên xuất hiện, mà càng ngày càng lớn, không ít đứa trẻ lớn tiếng kinh hô, còn có đứa trực tiếp chân mềm nhũn ngồi bệch xuống đất, liên tiếp lùi ra phía sau.

Đợi Tiểu Tiểu hoàn toàn khôi phục nguyên bản lớn nhỏ, như một ngọn núi lớn xuất hiện trước mặt bọn nhỏ, Ôn Dao mở miệng lần nữa: "Bắt đầu đi."

Bắt đầu cái gì?

Mấy đứa trẻ nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu Ôn Dao nói có ý nghĩa gì, còn muốn mở miệng hỏi, đã nhìn thấy tên đầu sỏ Đại bạch xà đã lao đến bọn nó, lập tức đánh tan đội hình của bọn nó.

"A —— "

Bọn nhỏ chịu sự tập kích chạy trốn tứ phía, có mấy đứa nhát gan còn bị dọa sợ phát khóc, hoàn toàn quên phản kích.

"Chạy cái gì, không biết đánh trả sao?"

Hai tay Ôn Dao khoanh ngực đứng ở một bên, lạnh lùng giễu cợt nói: "Yếu đến mức không biết phản kích lại?"

Nghe được lời Ôn Dao, mấy đứa trẻ đầu lĩnh mới kịp phản ứng, nhao nhao bắt đầu tìm nơi an toàn chuẩn bị phóng thích dị năng.

"Anh Lạp Mông, thật sự đánh sao?"

Đứa trẻ tộc Bạc Nhĩ đã từng nhìn thấy nguyên hình của Tiểu Tiểu, hơn nữa thường xuyên chiến đấu cùng dị thú, gặp nhiều hơn cũng không thấy sợ.

Nhưng đối với bọn nó rắn có ý nghĩa đặc thù, bọn nó không đánh rắn cũng không ăn rắn! Làm sao bây giờ?

Lạp Mông liếc nhìn Ôn Dao, liếm liếm bờ môi, gật gật đầu: "Đánh!"

Nhìn bọn nhỏ cuối cùng cũng kịp phản ứng hơn nữa đã bắt đầu phản kích, Ngữ Điệp lặng lẽ hỏi Ôn Dao: "Dao Dao, em đang xem thực lực của bọn chúng à?"

"Ừm."

Ôn Dao gật gật đầu, mấy đứa trẻ tộc Bạc Nhĩ đã tách ra với Ôn Dao cũng hơn nửa tháng, hơn nữa dọc đường cũng quan sát phương thức chiến đấu của bọn chúng, hiểu rõ khá hơn, những người khác cơn bản không biết gì.

Cho nên Ôn Dao cần phải hiểu hết thực lực từng người cùng phương thức chiến đấu của bọn chúng, còn có cách gì hay hơn đánh nhau một trận quan sát trực tiếp đây chứ?



Thấy bên này đột nhiên đánh nhau, binh sĩ bên kia càng tò mò rồi, huấn luyện viên của bọn họ cũng không ngừng nhìn qua bên Ôn Dao.

Cuối cùng huấn luyện viên trực tiếp vung tay lên, ngừng huấn luyện, quan sát ngay tại chỗ.

Ngay từ đầu, đa phần mấy đứa trẻ đều làm theo ý mình, chỉ để ý công kích của mình.

Nhưng đòn thế công kích của bọn nó hoàn toàn không thể phá vỡ phòng ngự của Tiểu Tiểu, thậm chí Tiểu Tiểu đều không tạo cho mình tấm màn chắn, hoàn toàn dựa vào lân phiến cứng rắn của chính mình ngăn chặn tất cả công kích.

Những công kích này rơi vào trên người Tiểu Tiểu tựa như gãi ngứa cho nó, hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng gì, thậm chí bọn nó còn bị đuôi nhỏ của Tiểu Tiểu vung bụi đất bây dính đầy mặt mũi.

"Phịch" một tiếng bị ném trên mặt đất, Vu Mặc xoa xoa chỗ đau, đứng lên xông đến hô với Dịch Thần: "Tiếp tục như vậy không được, đến lúc chúng ta hao hết dị năng cũng không đụng được đến nó!"

Dịch Thần đụng đụng gò má trầy da, vừa trốn tránh chiếc đuôi Tiểu Tiểu vung qua vung lại vừa vọt đến bên người Vu Mặc.

"Tao biết rõ tình hình không thể tiếp tục như vậy, nhưng có cách nào? Da rắn quá cứng rắn, quả thực đao thương bất nhập!"

Vu Mặc nhíu mày, bắt đầu ngắm nhìn bốn phía, rất nhanh nó liền phát hiện một đám người khác hẳn.

Lạp Mông phân chia đội ngũ của mình thành vài phần, có tiến công, có quấy nhiễu, còn có phòng ngự, mỗi người phối hợp ăn ý, giúp đỡ lẫn nhau.

Tuy bởi vì dị năng hạn chế nên cũng không tạo thành bao nhiêu tổn thương cho Tiểu Tiểu, nhưng so với những người khác, bọn hắn thong dong rất nhiều, hoàn toàn không có chật vật như bọn Vu Mặc.

Vu Mặc đụng đụng Dịch Thần: "Mày xem bọn nó kìa!"

"Đúng, đơn đả độc đấu không được, chúng ta cũng phối hợp tác chiến mới được!"

"Ừ, gọi Diêu Tuấn Sinh qua đây, chúng ta đánh phối hợp!"

Bọn nhỏ đã tìm được phương pháp bắt đầu từ từ ổn định bước chân, tuy sự phối hợp của bọn Vu Mặc không ăn ý bằng bọn Lạp Mông, nhưng vì nhiều người dị năng lại đa dạng, nên miễn cưỡng cũng chống đỡ qua được.

Thấy trận so tài từ từ bắt đầu trở nên thế lực ngang nhau, đám binh sĩ vây xem ăn dưa bắt đầu vỗ tay ủng hộ, tiếng huýt sáo cùng cố lên không ngừng vang lên.

Tiếng ồn ào náo động hấp dẫn binh lính chung quanh, thời gian dần qua, người vây xem càng ngày càng nhiều, đều cỗ vũ bọn nhỏ cố gắng lên.

Có binh sĩ bình thường từng bị Tiểu Tiểu hành hạ không ngừng hô to cố gắng lên, để bọn nhỏ báo thù rửa nhục thay bọn hắn.

Đột nhiên trở thành tiêu điểm khiến cho bọn chúng thoáng căng thẳng, phối hợp xuất hiện lỗ thủng, bị Tiểu Tiểu đánh bay mấy người, cũng may sau khi điều chỉnh lại tâm tình, trong tiếng hoan hô ủng hộ của binh sĩ chung quanh, ngược lại bọn chúng càng đáng càng hăng hái.

Tiểu Tiểu vẫn chỉ luôn sử dụng chiếc đuôi tiến hành tấn công hừ lạnh một tiếng, vô số băng trùy nhỏ vụn đột nhiên xuất hiện chung quanh nó, sau đó bay vụt ra bốn phía.



"Nhanh phòng ngự!"

Dị năng phòng ngự khác nhau ào ào xuất hiện, ngăn trước bọn nhỏ.

"Tiểu Hiên!"

Có một đứa bé lẻ loi trơ trọi đứng ở đó, chung quanh không có những đứa trẻ khác, cách tấm chắn cũng có khoảng cách nhất định, căn bản không kịp trốn vào đi.

Nó mở to hai mắt hoảng sợ nhìn vô số băng trùy bắn về phía nó, cả người cứng đờ tại chỗ, hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng.

Binh sĩ chung quanh cũng kinh hô, nhao nhao ồn ào bảo nó mau tránh ra, thậm chí có người gọi Ôn Dao để Ôn Dao cứu người.

Có binh sĩ muốn tiến lên cứu người lại bị huấn luyện viên của mình ngăn cản, chỉ đành đứng một bên lo lắng dậm chân.

Mắt thấy băng trùy muốn đâm lên trên người nó, một nhánh cây dài duỗi qua, quân lấy eo nó dùng sức kéo mạnh một cái, túm lấy nó kéo đến một tấm chắn do vô số nhánh dây leo tạo thành.

Nhìn thấy đứa bé kia tránh thoát một kiếp, rất nhiều binh sĩ nhẹ nhàng thở ra, có chút nhịn không được bắt đầu phàn nàn:

"Sao Tiểu Tiểu ra tay ác như vậy, chỉ là một đám trẻ con, nếu thật sự bị thương thì làm sao bây giờ."

"Bị thương thì bị thương, anh cũng đừng quên, bọn chúng cũng không phải trẻ con bình thường." Nghe được hắn phàn nàn, có binh sĩ lập tức phản bác lại.

"Không phải chỉ có dị năng thôi sao, ngoại trừ cái này bọn nó không khác gì đứa trẻ khác, đều chỉ mới mười mấy tuổi đầu, nhỏ nhất cũng chỉ sáu bảy tuổi, huấn luyện này có chút hung ác quá rồi."

"Bây giờ hung ác mới tốt với bọn chúng, giống như huấn luyện của chúng ta, bây giờ đổ mồ hôi càng nhiều, đến chiến trường chảy máu càng ít."

Nghe nói như thế, không ít người đã trầm mặc, cường độ huấn luyện của bọn hắn rất lớn, cách vài ngày phải ra ngoài làm nhiệm vụ một lần, mỗi lần đều có thương vong.

Có đôi khi nhìn bên cạnh không ngừng có đồng đội biến hóa, chính bọn hắn cũng sẽ đặt tay lên ngực tự hỏi: kế tiếp sẽ là mình sao? Mình còn có thể kiên trì bao lâu nữa? Chúng ta còn phải kiên trì đến khi nào?

Có đôi khi nhìn thấy chiến hữu chết thảm, thậm chí muốn buông tha trốn tránh, nhưng bọn hắn không thể, nếu như bọn họ trốn tránh, kế tiếp đối mặt với Zombie đáng sợ sẽ là những người bình thường tay không tấc sắt, quân phục trên người nói cho bọn họ biết, bọn họ không thể làm như vậy.

Suy nghĩ thêm chút nữa, những binh sĩ ở quân đoàn dị năng càng áp lực lớn hơn so với bọn họ, năng lực càng lớn trách nhiệm cũng càng lớn, bọn họ gặp phải nguy hiểm càng nhiều hơn nữa....

"Cũng không biết, tận thế chết tiệt này lúc nào mới có thể chấm dứt..."

Có binh sĩ thì thào lẩm bẩm, lúc này chưa đến một năm, nhưng hắn lại cảm giác đã qua rất nhiều năm.

"Tư lệnh không phải nói rồi sao, chỉ cần chúng ta kiên trì không từ bỏ, nhất định sẽ có một ngày như vậy!"