Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 315: Tới Chơi



Cách tết nguyên đán còn vài ngày, nhưng Ôn Minh còn chưa trở về, dường như lại bị Tề Cảnh Huy thuận tiện phái đi làm những nhiệm vụ khác rồi, mà Ôn Dao cả ngày làm ổ trong nhà lại có khách đến.

"Mời tôi?" Ôn Dao nhíu mày, nhìn người đàn ông khoảng ba mươi tuổi trước mắt, hỏi ngược lại.

Người đàn ông gật gật đầu, giọng điệu thành khẩn: "Đúng vậy, hiệu trưởng hi vọng cô bé có thể lại giúp một việc, giúp đỡ dạy bảo vài ngày, là như thế này đấy..."

"Không đi." Ôn Dao lời ít ý nhiều trực tiếp từ chối.

"À? Không đi?" Người đàn ông ngây ngốc, hắn còn chưa nói hết mà!

"Thế, cô bé có muốn nghe tôi nói hết rồi mới quyết định hay không? Thù lao của chúng ta..."

"Tiểu Tiểu!"

Nhìn thấy Tiểu Tiểu lập tức biến lớn, lời nói của người đàn ông bị kẹt trong cổ họng, nói không nên lời nuối không trôi, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Tiểu Tiểu, cứ như vậy bị Tiểu Tiểu kéo đi ra ngoài.

"Dao Dao, em làm gì hù dọa hắn như vậy chứ, vừa nhìn đã biết chỉ là một người đọc sách bình thường, chúng ta nên dùng cách nhẹ nhàng một chút."

Hạ Y Huyên đến tìm Ôn Dao từ trong phòng ngủ vừa giúp Ôn Dao thu xếp quần áo vừa thò ra nửa người nói, em gái nhỏ hình như càng ngày càng có chút bạo lực rồi.

Hiện tại thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, tuy trước kia Ôn Dao có gom hết quần áo trong nhà vào không gian, nhưng hơn nửa năm qua Ôn Dao cũng cao lớn không ít, quần áo vốn có hơi nhỏ rồi.

Tề Cảnh Huy cho Hạ Y Huyên không ít điểm tín dụng, để cô giúp đỡ Ôn Dao và Ngữ Điệp đi đến nơi giao dịch chọn quần áo.

Hạ Y Huyên nhìn thấy Ôn Dao đi vào nhà, nhướng nhướng lông mày với Ôn Dao: "Dao Dao à, chị nói em nghe thật ra em cũng có thể vừa đi chơi, vừa giáo dục đám trẻ đầu gấu kia! Tiểu Điệp em nói có đúng hay không?"

Ở một bên hỗ trợ thu dọn quần áo Ngữ Điệp cười cười: "Xem ý tứ của Dao Dao nha, em ấy muốn đến thì đến, không muốn đi thì không đi."

"Không có hứng thú." Ôn Dao đối với việc hỗ trợ giáo dục đám trẻ đầu gấu một chút hứng thú đều không có, có thời gian còn không bằng Ôn Dao nghiên cứu thuốc mới đây này.

"Đúng thế, quả thật đám trẻ đầu gấu kia rất phiền phức, hơn nữa nghe nói chỗ đó tăng thêm không ít trẻ em có dị năng, phân chia vài phái đấy. Hơn nữa, tiền thi đấu của Dao Dao chúng ta không hề rẻ!"

Thật không nghĩ đến ngày hôm sau, Tề Cảnh Huy dẫn theo hiệu trưởng Du Thừa Chí của trường quân đội thiếu niên tìm đến.



"Dao Dao, có lẽ cháu đã gặp qua bác này, đây là hiệu trưởng trường quân đội thiếu niên Hoa Nam đệ nhất của chúng ta, hiệu trưởng Du." Tề Cảnh Huy cười tủm tỉm giới thiệu hai bên.

"Hiệu trưởng Du tìm cháu có chút việc, đều ủy thác đến nơi này của bác, Dao Dao, cháu cho bác chút mặt mũi, nghe hắn nói hết ý định, nghe xong cháu lại quyết định, có được không?"

Thì ra trong khoảng thời gian này, lại có không ít đứa trẻ thức tỉnh dị năng, vốn có đám trẻ kia đã chia làm hai phái, mấy đứa trẻ mới gia nhập không muốn nghe theo bọn hắn, lại hợp thành một đoàn thể mới đối kháng, tạo thế cục diện chân vạc.

Vốn trải qua giáo dục lần trước, đám trẻ đầu gấu kia đã nghe lời không ít, tuy có tranh đấu, nhưng đều là tốt cả, thầy cô cùng huấn luyện viên cũng mở một con mắt nhắm một con mắti.

Không nghĩ tới, nửa tháng trước lại đến một đám trẻ dân tộc thiểu số, phá vỡ sự cân bằng này.

Tuy nói bọn nhỏ tộc Bạc Nhĩ có dị năng lấy hệ mộc làm chủ, khá đơn giản, nhưng vì sinh sống trong rừng rậm hơn nửa năm, không ngừng chiến đấu cùng các loại thú biến dị, đã từng gặp qua tử vong chân chính.

Bởi vậy, bất kể đẳng cấp hay trình độ vận dụng dị năng, hoặc chiến thuật phối hợp cùng thực chiến, thực lực bọn nhỏ tộc Bạc Nhĩ đều lợi hại hơn nhiều đám trẻ đó.

Cái này quả thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ sâu sắc đám trẻ tự cho là các thiếu niên thiên kiêu chi tử, vốn tạo thế chân vạc cũng nhất trí đối ngoại, thậm chí vốn cạnh tranh cùng tốt giờ đây trở nên càng ngày càng nồng nặc mùi thuốc súng, thầy cô và huấn luyện viên đều có chút bận tâm.

Nhưng bọn trẻ này học thông minh, cả một đám đối mặt cùng thầy cô và huấn luyện viên đều ngoan ngoãn nghe lời, sau lưng làm thế nào đánh vẫn cứ đánh như thế, phạt thế nào cũng không được.

Hiệu trưởng Du cũng biết bọn trẻ tuổi này đang ở giữa thời kỳ phản nghịch, cộng thêm đã trải qua tận thế, đồng thời đã có dị năng khó được, chắc chắn không thể dùng phương thức tầm thường dạy bảo, chỉ có thể dùng lối tắt khác.

Ngay từ đầu hắn muốn chính là Ôn Minh, Ôn Minh là đoàn trưởng quân đoàn dị năng, đám trẻ kia cũng rất sùng bái cậu ấy, để cậu ấy đến mới có thể phát ra hiệu quả tốt nhất.

Nhưng Ôn Minh bận quá, căn bản không có thời gian, không nhìn thấy bây giờ còn chưa trở về sao.

Lại về sau nghĩ lại, hắn nhớ tới Ôn Dao, chọn người này càng thích hợp hơn nha!

Đã từng đến một lần, tuổi không kém lắm, có lẽ có tiếng nói chung?

Hai là hắn đã chứng kiến thực lực của Ôn Dao, tuyệt đối nghiền áp tất cả mọi người.

Còn nữa, từ lần tiếp xúc ngắn ngủi lần trước, hắn phát hiện tuy cô bé này tuổi còn nhỏ, nhưng làm việc quả quyết, tâm tính kiên định, đúng là tấm gương cho đám trẻ đầu gấu kia!

Cho nên, hắn hi vọng Ôn Dao có thể giúp đỡ hắn dẫn dắt bọn trẻ này.

Nói trắng ra là, Du Thừa Chí chính là hy vọng xây dựng một thần tượng trong lòng bọn trẻ, một tín niệm, mà Ôn Dao từng phương diện đều rất phù hợp, quả thực chính là người chọn lựa có một không hai.



Có điều lần đầu tiên hắn để chủ nhiệm trường học của mình đến mời, không nghĩ đến Ôn Dao từ chối, sau đó ngẫm lại thật sự mình quá không thận trọng, lại thêm thân phận đứa nhỏ này không tầm thường, lần này hắn tự mình đến, còn tìm người bạn cũ Tề Cảnh Huy này dẫn hắn đến.

"Dao Dao, cháu cảm thấy thế nào?"

Nói xong tất cả quan hệ nhân quả, Du Thừa Chí mang theo tươi cười nịnh nọt nhẹ giọng hỏi.

"Không đi." Ôn Dao không chút do dự lần nữa từ chối.

"Ách, tại sao vậy chứ?" Du Thừa Chí không buông tha cho, kiên nhẫn hỏi thăm.

Không có cách nào, hắn thật tâm hy vọng có thể trợ giúp đám trẻ kia, chỉ có thể tận hết khả năng hỏi thăm Ôn Dao, muốn biết Ôn Dao vì sao không đồng ý.

"Cháu cảm thấy ở đâu không được? Cháu có vấn đề gì cứ nói ra, bác Du vẫn hy vọng cháu có thể đồng ý."

"Dao Dao vì sao cháu không đi?" Trở ngại chỗ bạn bè cũ, Tề Cảnh Huy cũng hỏi giúp.

"Nhàm chán, lãng phí thời gian, không có hứng thú."

Ôn Dao thật sự cảm thấy rất nhàm chán, dẫn dắt trẻ con quá phiền toái.

"Cái này..." Du Thừa Chí nhìn về phía Tề Cảnh Huy, Ôn Dao không đồng ý, hắn cũng không thể ngạnh bức, hơn nữa...

Đứa nhỏ này cũng quá có cá tính rồi à nha, như vậy xem ra, nói không chừng cô bé này càng khó nắm bắt hơn đám trẻ đầu gấu kia.

Du Thừa Chí cũng không biết lần này đến tìm Ôn Dao là đúng hay sai...

Tề Cảnh Huy vỗ vỗ bả vai bạn cũ, khuyên nhủ: "Bây giờ Dao Dao không muốn, cậu hãy về trước đi, tôi lại nói chuyện với con bé."

"Được rồi, thế thì tôi đi trước. Dao Dao, cái hộp kia là lễ vật bác tặng cháu, đều là một út sách và đồ chơi, cháu rảnh thì xem một chút, bác đi trước nha."

Du Thừa Chí phát phất tay với Ôn Dao, lại bổ sung nói: "Không đi cũng không sao, có rảnh cũng có thể đến trường quân đội chơi, chỗ chúng ta cũng có không ít đồ vật thú vị đâu đấy, gặp lại sau."

Đợi Du Thừa Chí đi rồi, Tề Cảnh Huy đi đến ngồi xổm trước mặt Ôn Dao, hai tay đặt trên thành ghế Ôn Dao đang ngồi, đôi mắt nhìn thẳng vào mắt Ôn Dao, thận trọng nói: "Dao Dao, bác Tề hi vọng cháu có thể đồng ý."