Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 295: Hi Vọng Tan Vỡ



Ở sâu trong lòng Dư Khiên, hắn vẫn luôn có một hy vọng xa vời, chính là có một ngày bạn gái của hắn có thể biến thành bộ dạng như bình thường.

Thật ra ngày hôm đó lúc chuẩn bị đồ đạc rời khỏi trường học, hắn đã vụиɠ ŧяộʍ đem một ít thịt tươi ném vào trong mấy gian phòng học nhốt bạn gái cùng học sinh kia.

Nhưng hắn cũng không biết tại sao hắn làm như vậy, có thể là do không thể tiếp nhận bạn gái biến thành như vậy, mà hắn vì mấy đứa nhỏ lại không thể không vứt bỏ cô ấy lại.

Sau đó nghe Ôn Dao nói một ít chuyện về Zombie, hắn cũng biết người biến thành Zombie có ý nghĩa đã chết rồi, hoàn toàn là một cái xác không hồn, không còn là người nữa rồi.

Nhưng hắn nghĩ, nói không chừng sau này có người nghiên cứu ra thuốc có thể giúp Zombie khôi phục hình dáng cũ, chờ đến lúc đó, hắn có thể trở về, một lần nữa cứu Lâm Lâm cũng những đứa trẻ đáng thương kia.

Trường học của bọn họ có vị trí vắng vẻ, không có bao nhiêu người đi qua, hơn nữa hắn bắt bọn họ giam giữ, chúng cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, hắn chỉ cần từ từ chờ đợi là được rồi.

Nhưng bây giờ, tất cả đều không còn khả năng nữa rồi, Lâm Lâm cùng bọn nhỏ đi ra, hơn nữa hiện tại cũng đã chết, là chết thật sự rồi, một chút hy vọng cũng không còn.

"Tại sao em phải gϊếŧ nó?"

Thấy không có người lên tiếng, Dư Khiên ngẩng đầu nhìn về phía Ôn Dao, đôi mắt đỏ bừng, trong chỗ sâu nơi đáy mắt đầy oán hận.

Tại sao phải phá vỡ hy vọng của hắn? Dư Khiên cảm thấy trong lòng mình có một ngọn lửa bừng lên, hơn nữa còn bùng nổ, thậm chí khiến hắn có một loại xúc động muốn hủy diệt toàn bộ thế giới.

Lâm Lâm đã không còn, bọn nhỏ cũng không còn, tận thế này tuyệt vọng như thế, vì sao còn phải sống?

"Chúng ta có thể giam chúng lại, vì sao nhất định phải như vậy? Vì sao?!"

Cảm nhận tinh thần lực Dư Khiên chấn động càng ngày càng không ổn định, Ôn Dao chỉ nói một câu: "Cô ấy đã sớm chết rồi."

Đúng vậy, đã sớm chết rồi, cho dù Zombie cuối cùng tiến hóa đến phương hướng càng ngày càng tiếp cận nhân loại, thậm chí khôi phục ký ức trước kia, nhưng trong mắt Ôn Dao, chúng cũng không còn là con người trước kia nữa rồi.

Tinh thần lực chấn động đều đã thay đổi, làm sao có thể vẫn còn cùng là một người?

"Cô ấy không chết! Cô ấy còn hi vọng!"

Đôi mắt Dư Khiên càng ngày càng hồng, tròng trắng mắt hiện đầy tơ máu, thậm chí đồng tử màu đen có xu thế ẩn ẩn biến thành màu đỏ.

Thiệu Văn ngăn trở phía trước Ôn Dao, khuyên nhủ: "Anh bình tỉnh một chút, bây giờ nó đã là Zombie rồi. Không còn là con người trước kia nữa, nếu như không gϊếŧ, chỉ chết thêm người vô tội nữa mà thôi."



"Không phải! Cô..."

Dư Khiên còn chưa nói xong, cả thân thể đột nhiên cứng lại, sau đó đôi mắt khép lại, trực tiếp ngã ngược trên mặt đất.

"Thầy Dư!" Sâm Ban đứng ở một bên vội duỗi tay ra, vững vàng tiếp được hắn, sau đó nghi hoặc nhìn thoáng qua Ôn Dao, hắn còn nhớ rõ chuyện của mẹ lần trước, cũng lặng yên không một tiếng động như thế mà ngã xuống.

"Cảm xúc của chú ấy không đúng."

Ôn Dao khó có được mở miệng giải thích, nếu không phải nhìn vào tình cảm mấy ngày ở chung, lúc hắn dùng ánh mắt đó nhìn mình, Ôn Dao nhất định cho hắn đẹp mặt đấy.

Nhưng, hoàn cảnh nơi này quả thật không đúng, hắn vốn gánh chịu ảnh hưởng không nhỏ, cộng thêm Zombie này kíƈɦ ŧɦíƈɦ, biến thành như vậy cũng có thể hiểu.

Có điều, còn phải xem thái độ sau khi rời khỏi đây của hắn thế nào...

Người tộc Bạc Nhĩ cũng phát hiện mấy Zombie nhỏ kia đúng là trẻ con trong bản làng của bọn hắn, cũng may không có quan hệ, bằng không nói không chừng lại thêm một người bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ nữa.

Đào tinh hạch của chúng ra, sau đó chất đống thi thể cùng một chỗ, Ôn Dao dùng súng tinh năng của Thiệu Văn biến chúng trở về hư vô.

Hành vi phá sản này khiến Thiệu Văn nhìn thấy thịt đau không thôi, cái này phải bỏ ra mười tinh hạch đấy!

Còn không bằng để các cô dùng lửa thiêu đi!

Đã có sự gia nhập của Thiệu Văn bọn họ, hành động của bọn họ nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa càng ngày càng đến vòng ngoài rừng rậm, năng lượng gận như cân đối, nhưng bọn họ cũng mất thời gian một ngày rưỡi mới đi đến chỗ bọn Thiệu Văn đỗ xe.

Hai chiếc xe quân đội dựng trên một con đường nhỏ, cách đó không xa có một cây đại thụ, vợ chồng kim điêu chiếm tổ chim người khác, sửa lại biến thành trụ sở tạm thời của bọn nó, chính mình mang theo Trường Phong chơi đùa ở bên trong.

Nhìn thấy bọn người Ôn Dao, nó hừ lạnh một tiếng, sâu trong lòng vô cùng khó chịu.

Vừa mới đầu nó thật sự có ý định mang theo Trường Phong chạy, dù sao thằng nhóc kia không có ở đây, đem con trai mang đi, vài ngày không gặp nói không chừng con trai quên tên nhân loại kia rồi, vậy thật là tốt.

Kết quả, còn một con ghẻ kí sinh —— Mạn Mạn.

Tên này một khắc không rời kề cận con của mình, gần đây nó mang Trường Phong đi, cái nắm tròn xanh lục này chết sống không rời quấn quít không cho đi, bắt nó phải mang theo cùng, nó lại còn nói muốn đi tìm con nhóc kia.



Hùng điêu cũng không biết con nhỏ quỷ dị kia có liên hệ gì với cái nắm tròn xanh lục này hay không, nó cũng không dám mạo hiểm, dù sao con nhóc kia cũng không phải dễ trêu.

Đợi đến lúc nắm tròn xanh lục thật vất vả mới đi, con mình lại sống chết không muốn rời khỏi, nhất định phải ở chỗ này chờ bọn họ, nếu như nó mạnh mẽ muốn mang nó đi, tiểu gia hỏa còn có thể tuyệt thực uy hiếp nó, cái này ai dạy nó hay sao?!

Không có cách nào, hùng điêu chỉ đành trái lương tâm an ủi mình, con nhóc kia cũng không ép buộc bọn chúng làm chuyện gì không vui, còn có cơm ăn, con mình nhận được năng lượng cũng đảm bảo hơn.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian này nó cảm giác mình sắp lên cấp rồi, chỉ không yên tâm con của mình, vẫn luôn kéo lấy mà thôi.

Nhìn thấy vợ chồng kim điêu vẫn còn, Ôn Dao cũng không hiếm lạ gì, ít nhất trước lúc Trường Phong chưa học bay lượn săn bắn, bọn chúng đều ở bên người con của mình.

Về phần sau khi học xong bọn chúng có rời đi hay không, Ôn Dao cũng không để ý, ngay từ đầu mục tiêu của Ôn Dao cũng chỉ là Trường Phong mà thôi.

Dư Khiên đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, đương nhiên, là do Ôn Dao động tay chân, vì phòng ngừa trên đường lại xuất hiện con thiêu thân gì đấy.

Lúc bọn họ đi ra sắc trời đã không còn sớm, đúng lúc này không tiện lên đường, quyết định ngủ ngoài trời một đêm sẽ rời đi.

Dư Khiên thong thả tỉnh lại, đập vào tầm mắt chính là các vì sao ảm đạm trải rộng trên bầu trời đêm.

Từ ngày đó đến nay, bầu trời vốn luôn có thể nhìn thấy đầy sao dường như bị một mảnh mây mù không biết che phủ, chỉ có thể ngẫu nhiên nhìn thấy một ít ánh sao sáng ảm đạm còn ương ngạnh đọng trên bầu trời.

Mở to mắt nhìn, Dư Khiên có chút mơ hồ, hắn đây là làm sao vậy? Làm sao thoáng chốc đã đến ban đêm rồi?

Hắn nhớ rõ, trước đó Dao Dao đột nhiên xông ra ngoài, sau đó hắn lại bảo Lạp Mông đuổi theo, sau đó dường như hắn nhìn thấy Lâm Lâm, sau đó...

Dư Khiên giơ tay lên bưng kín đôi mắt, một giọt nước mắt chảy xuống khóe mắt.

Đây là hắn lần thứ hai rơi lệ, lần đầu tiên là đêm hôm đó mang theo bọn nhỏ rời khỏi trường học, vụиɠ ŧяộʍ trốn đi lau nước mắt. Sau đó tự nói với bản thân không bao giờ khóc nữa, phải kiên cường lên... làm hậu thuẩn cho bọn nhỏ.

Lúc này đây, hắn biết rõ, Lâm Lâm cùng những đứa trẻ kia thật sự đã chết rồi, hoàn toàn không còn một chút hy vọng gì nữa...

"Thầy ơi..."

Giọng nói Y Toa nhẹ nhàng vang lên ở một bên, cô vừa phát hiện động tác thầy có sự thay đổi, đi đến mới biết thầy đã tỉnh rồi.

"Thầy ơi, em biết thầy rất khổ sở, chúng ta cũng giống như vậy, nhưng người đã từng nói với chúng em, phải kiên cường mà sống... phải dũng cảm đối mặt, cô Chu và mọi người vẫn luôn sống trong lòng chúng ta. Hơn nữa, bọn họ sẽ luôn nhìn chúng ta, sẽ phù hộ chúng ta. Cho nên, thầy cũng phải kiên cường, chúng em vẫn luôn ở bên cạnh thầy."