Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 288: Thiệu Văn Đến Rồi



Ngược lại Ôn Dao chưa phát giác ra cái gì, trước kia rất ít dùng không gian trước mặt người ngoài chỉ vì tránh phiền toái.

Dù sao dị năng giả không gian chính là nhà kho di động, có khả năng bị người ta ăn cướp quá cao, Ôn Dao không thích sự phiền toái không mời mà đến này.

Dư Khiên lại bắt đầu dặn dò những người khác, bảo bọn họ không được nói chuyện này ra ngoài.

Ôn Dao thoáng im lặng, thật ra bọn họ không cần khẩn trương như vậy, Ôn Dao cũng không định dấu diếm cả đời, nên dùng lúc nào thì dùng lúc đó, quân đội cũng có không ít người biết, có điều mọi người không nói mà thôi.

Ôn Dao bọn họ lên đường, mà bên kia, một đội nhỏ cũng tiến vào rừng rậm.

"Đội trưởng, chị không sao chứ? Có nặng lắm không?"

Thiệu Văn lắc đầu, dùng bình phun sương cầm máu trên vết thương, sau đó băng bó lại.

Lần này đến đây tiếp ứng cùng tìm kiếm Ôn Dao tổng cộng có bảy người, do Thiệu Văn dẫn đội.

Tề Cảnh Huy để Thiệu Văn đến cũng bởi vì lúc đầu cô làm vệ sĩ cho Ôn Dao, cũng quen thuộc với Ôn Dao, thích hợp với hành động lần này.

Mà bảy người theo chân bọn họ còn có Ngữ Điệp đứng ở một bên, trong ngực cô ôm Mạn Mạn, căng thẳng nhìn chằm chằm chung quanh.

Thời điểm còn chưa tiến vào trong rừng, bọn họ phát hiện kim điêu biến dị bây lượn trên bầu trời, đuổi theo nó đến chỗ chúng tạm thời ở lại.

Nếu không phải có Ngữ Điệp cùng theo tới, nói không chừng bọn họ đã bị kim điêu tấn công rồi.

Thông qua Mạn Mạn, bọn họ biết Ôn Dao tiến vào rừng rậm năm ngày rồi, trong lúc này không có chút tin tức gì.

Thiệu Văn không có ý định đợi chờ bên ngoài cánh rừng, cô quyết định đi vào tìm xem.

Mấy ngày nay Mạn Mạn cũng đi chung quanh nơi này hình như cũng đã thích ứng hoàn cảnh, náo muốn cùng đi theo.

Nghĩ đến sức chiến đấu của Mạn Mạn, Thiệu Văn không có chút do dự đồng ý ngay.

Nhưng rừng rậm này còn nguy hiểm hơn so với bọn họ tưởng tượng, chỉ ngắn ngủn một buổi sáng, bọn họ đã bị thực vật biến dị đánh lén mấy lần.

Cũng may có Mạn Mạn, nếu không phải nó kịp thời báo động trước, bây giờ nói không chừng bọn họ đã sớm lâm vào khổ chiến rồi.

"Đội trưởng, tôi cảm thấy cánh rừng này có chút không đúng."

Một đội viên nam hệ mộc cẩn thận cảm thụ chung quanh, sau đó cau mày báo cáo với Thiệu Văn.

"Lạ ở chỗ nào?"



"Cụ thể cũng không nói rõ được, nhưng chỉ cảm giác thực vật biến dị ở đây đều rất nóng nảy, giống như lúc nào cũng ở biên giới bộc phát. Hơn nữa tính công kích thực vật biến dị nơi đây nhiều hơn nơi khác, thực lực cũng mạnh hơn một ít."

Thiệu Văn gật nhẹ: "Ừm, thật có chút cổ quái, mọi người đề cao cảnh giác, chú ý dưới chân."

"Vâng!"

Từ lúc vào trong, dưới chân bọn họ càng ngày càng khó đi, trong lúc đó còng bị động vật biến dị tấn công nhiều lần, tốc độ của bọn họ cũng càng ngày càng chậm.

"Mẹ nó, động thực vật biến dị ở đây cũng quá khó đối phó rồi, thực lực từng con đều vượt ngoài mức trung bình rồi!"

Một đội viên vừa dựa vào một cây đại thụ nghỉ ngơi, vừa phàn nàn nói, còn dùng giọng điệu khẳng định nói ra: "Tôi cảm thấy trong rừng rậm này nhất định có cổ quái đấy!"

"Cái này còn cần cậu nói sao, là thứ người có thể đoán được à." Có người trợn trắng mắt nhìn hắn.

Thiệu Văn không nói chuyện, trước khi xuất phát tư lệnh Tề đã nói với cô một chút chuyện, cô cũng biết mục đích Ôn Dao đến nơi này, bây giờ xem ra, khả năng nơi này có tinh thạch rất cao.

Hiện tại, đội trưởng trong đoàn dị năng cũng biết nguồn gốc tinh thạch, chỉ ngoại trừ người đi theo, các binh sĩ dị năng khác còn chưa biết.

Bọn họ chỉ biết căn cứ phát hiện ra một loại tinh thạch, giống như tinh hạch có thể hấp thu năng lượng, nhưng lại không cần tinh lọc.

Cói điều bên trên đã ra lệnh, chuyện này là cơ mật cao nhất của căn cứ Hoa Nam, trước khi không có lệnh, ai cũng không thể nói.

"Đội trưởng, Dao Dao sẽ không xảy ra chuyện gì chứ... ở đây động thực vật biến dị lợi hại như vậy, sẽ không phải..." Có người nhịn không được suy đoán nói.

Không có cách nào, tuy cô cũng biết em gái đoàn trưởng rất lợi hại, nhưng có bao nhiêu lợi hại căn bản không có khái niệm trực quan nào.

Ở đây cả đám gia hỏa này đều lợi hại như vậy, Ôn Dao chỉ có một người sẽ không phải đã xảy ra chuyện chứ...

"Ngậm cái mỏ quạ đen của cô lại..." Thiệu Văn liếc nhìn cô ấy: "Cô yên tâm, cho dù chúng ta đều chết hết, cô bé cũng sẽ mạnh khỏe đấy."

"À?" Đây là ý gì?

Người khác không biết, thế nhưng Thiệu Văn biết rõ, cô bé mới nhìn qua có vẻ ngoài yếu ớt ôn nhu kia có thực lực thế nào, chậc chậc, đoàn trưởng đều đánh không thắng huống chi bọn họ?

"Được rồi, chúng ta nên xuất phát, tốc độ chậm như vậy, chúng ta phải nắm chặc thời gian!"

"Vâng!"

Ban đêm rất nhanh kéo đến, mà trong rừng rậm bầu trời bị che khuất, bóng tối sẽ đến càng nhanh.

Khắp mặt đấy đều bị bao phủ trong bóng tối, rừng cây vốn có giương nanh múa vuốt cũng ngâm mình trong một mảnh đất chết, lộ ra sự chán nản vô lực. Ban đêm rừng rậm yên tĩnh, mà ngay cả tiếng gió cũng đều biến mất.

Đột nhiên, trong bóng tối có một ánh sáng đỏ rực bay lên trời, phá vỡ sự yên tĩnh chết chóc này, như mặt trời nhỏ chiếu sáng mảnh đất trống này.



Đốt lên một đống lửa, Lạp Mông lại đốt một đống lửa thứ hai cho những người khác.

"Lạp Mông, cẩn thận một chút, cỏ trên mặt đất nhớ nhổ sạch sẽ, đừng để xảy ra hỏa hoạn!"

Bố Tắc vừa cẩn thận thả bà lão trên lưng xuống, để bà ngồi bên cạnh đống lửa, vừa hô về phía Lạp Mông bên kia.

"Vâng! Con sẽ chú ý."

Bà lão mất mặt, sắc mặt không tốt lắm, làm sao bà lại ngủ rồi?

Rõ ràng tuổi tác càng lớn giấc ngủ càng kém, nhưng bà lại ngủ rất ngon lành, còn nằm mơ một giấc mộng đẹp, mơ thấy một vài chuyện lúc còn trẻ của mình.

Kết quả vừa mở mắt, chính mình đang được Bố Tắc cõng trên lưng, đi bộ trong rừng.

Ôi, đi ra thì đi ra vậy, bọn nhỏ cũng có lòng tốt, bà không thể không cảm kích.

Nhưng nếu chuyện lần trước lại phát sinh lần nữa, bà nhất định sẽ tự sát nhanh nhất, không liên lụy những đứa trẻ này.

Lần này bọn Ôn Dao nghỉ ngơi bên cạnh dòng suối, suối nước còn rất rộng, rộng khoảng hai ba mét. Suối nước chảy êm dịu, trong đêm tối không thấy rõ toàn cảnh, chỉ có thể nghe được âm thanh chuyển động nhẹ nhàng.

Bọn họ lấy nồi mang theo ra, bây giờ đang chuẩn bị làm cơm tối.

Mạn Toa ôm chú mèo rừng tên Điểm Điểm ngồi bên người Ôn Dao, nhỏ nhẹ nói nói, có đôi khi Ôn Dao cũng chêm vào vài câu.

Mạn Toa là một cô bé rất điềm đạm nho nhã, kể từ khi biết Ôn Dao có thể trao đổi cùng động vật, cô bé liền quấn lấy Ôn Dao, nhỏ giọng nói chuyện cùng Tiểu Tiểu.

Mà trong ngực cô bé tính cách Điểm Điểm ngạo kiều hơn, tiểu chủ nhân thế mà lại yêu thích tìm một con rắn nói chuyện nên nó ghen ghét không thôi, mà hết lần này tới lần khác phải làm bộ dạng chẳng hề để ý.

Sau đó đợi đến khi không có tiểu chủ nhân, bỏ chạy đi uy hiếp Tiểu Tiểu, bảo nó cách xa Mạn Toa một chút.

Tiểu Tiểu sẽ chịu uy hiếp sao?

Chuyện đó căn bản không có khả năng, ngược lại nó bị hung hăng đánh một trận, chuyên tìm nơi không ai nhìn thấy hạ độc thủ.

Mà Điểm Điểm bận tâm mặt mũi, chết sống cũng không nói cho Mạn Toa biết, chỉ trong lòng thầm suy nghĩ tìm cách báo thù.

Ăn xong bữa tối, sắp xếp xong người gác đêm, Y Toa đã sớm cùng Lệ Na trải thảm da lông trên mặt đất, bố trí chỗ ngũ cho mọi người.

Ôn Dao không ngủ, Ôn Dao nằm trên mặt đất minh tưởng, đột nhiên, Ôn Dao mở mắt ra ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía suối nước.

Chỗ đó, nguyên một đám đốm sáng nhỏ màu xanh da trời bay lên...