Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 280: Nguyên Do



Trong góc, bạn gái hắn giương hai tay ngăn cản ở phía trước, sau lưng trốn tránh mấy đứa trẻ đang sợ lạnh run, mà trên người của cô ấy, có hai đứa trẻ chia ra cắn bắp đùi cùng cổ của cô ấy.

Trên quần áo cô ấy dính đầy vết máu, vẻ mặt đau đớn dữ tợn.

Dư Khiên xông qua giật hai đứa trẻ nhào vào trên người cô ấy ném ra ngoài, ôm lấy cô ấy kêu gọi mấy đứa trẻ phía sau mau chạy.

Đang chuẩn bị mang theo bạn gái chạy ra ngoài, giây phút ấy hắn phát hiện bạn gái biến hóa, con ngươi của cô ấy bắt đầu biến thành xám trắng đục ngầu, thần sắc vặn vẹo, mạch máu dưới làn da từng sợi như bùng nổ lên.

Ngay sau đó, cô ấy ngẩng đầu, mở ra miệng lớn dính máu táp tới cổ Dư Khiên!

Bản năng cầu sinh khiến hắn trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc ấy ném người trong ngực ra ngoài, chờ đến khi hắn phản ứng kịp muốn tiến lên, liền phát hiện bạn gái đã biến thành quái vật ăn thịt người.

Trong khoảng thời gian ngắn hắn không biết phải làm gì, trong lòng biết rõ có lẽ bạn gái đã chết, nhưng trên mặt cảm tình vẫn không muốn tiếp nhận.

Mắt thấy cô cùng hai đứa trẻ khác đã biến thành quái vật muốn nhào lên, Dư Khiên liền nghe trong sân trường truyền đến tiếng thét chói tai cùng tiếng khóc của bọn trẻ.

Dư Khiên khẽ cắn môi, mắt đỏ lên đem đóng cửa phòng học lại, sau đó quay đầu chạy ra sân trường.

Trên sân trường, lại có mấy đứa trẻ biến thành quái vật như vậy.

Dư Khiên không biết đó là Zombie, cũng không biết làm sao gϊếŧ chết chúng, thậm chí hắn còn không xuống tay được!

Những đứa trẻ ấy đều là sớm chiều ở chung với hắn! Hắn sớm xem bọn trẻ thành con của mình, làm sao hắn có thể nhẫn tâm xuống tay?!

Cuối cùng, Dư Khiên trói lại những đứa trẻ biến thành Zombie, khóa ở một gian phòng học khác.

Lúc này, hắn cũng biết bị cắn cũng có khả năng biến thành Zombie, trước đó mấy đứa trẻ hắn mang ra có mấy đứa bị cắn đấy.

Hắn cẩn thận kiểm tra tất cả đứa trẻ, trong đó có hai đứa cũng bị cắn, nhìn ánh mắt bọn nó đều sợ hãi, hắn chỉ có thể tận hết khả năng trấn an bọn chúng, sau đó đem tay bọn nó trói lại, chờ ở đằng kia, xem biến hóa của bọn nó.

Cuối cùng, một đứa bé không có việc gì, một đứa bé biến thành Zombie.

Hắn đem nhốt đứa trẻ biến thành Zombie hài tử vào phòng trống, sau đó gom đồ đạc có thể thu thập đều đem đi, còn đồ ăn trong căn tin, chia cho mỗi đứa một ít mang theo, liền chuẩn bị mang bọn nhỏ lên thị trấn.

Hắn căn bản không biết chuyện gì xảy ra, chỉ muốn đi nghe ngóng, hơn nữa thị trấn nhiều người, còn có cảnh sát, mới có thể xin giúp đỡ.



Thế nhưng bọn nhỏ không vui, bọn trẻ muốn về nhà, muốn nhìn người thân của mình thế nào rồi.

Nhìn vốn có hơn ba mươi đứa trẻ giờ chỉ còn lại mười đứa, trong lòng Dư Khiên đều tự trách khổ sở, lại nghĩ đến phụ huynh bọn nhỏ luôn vô cùng tôn kính hắn, cuối cùng hắn vẫn đồng ý trở về bản tìm người.

Trên đường trở về thôn, bọn họ gặp được mấy người chạy trốn đến.

Bởi vì đa phần người trưởng thành đều đi ra ngoài làm công nuôi sống gia đình, bên trong làng chỉ còn lại người già và trẻ con cùng một số ít người trẻ tuổi.

Theo như lời bọn hắn nói, đại phần người già đều biến thành quái vật ăn thịt người, người còn sống sót gϊếŧ một đường máu đi ra, trốn thoát.

Trong đám người may mắn còn sống sót có hai người già, năm người trưởng thành, còn có bốn đứa trẻ không đến trường.

Sau khi tụ họp, bọn họ vốn có ý định cùng đi đến thị trấn, nhưng trong rừng rậm đột nhiên xuất hiện động vậy cùng thực vật kỳ kỳ quái quái, còn chủ động tấn công bọn họn.

Bọn hắn căn bản không phá được vòng vây đi ra ngoài, cộng thêm nhiều trẻ con, mấy người căn bản bảo vệ không nổi.

Lúc này, một ông lão đề nghị đi vào trong rừng, nói tộc Bạc Nhĩ bọn họ có một nơi thờ phụng sơn thần, ở đây xảy ra chuyện lạ nhất định là sơn thần tức giận rồi, bọn hắn phải đi cầu xin sơn thần tha thứ.

Dư Khiên là người theo chủ nghĩa duy vật, không tin sơn thần gì đó, nhưng tất cả những chuyện xảy ra trong hôm nay đều quá không hợp lẽ thường, cuối cùng bọn họ đều cùng nhau đi vào chỗ sâu trong rừng.

Đợi đến lúc đó, bọn họ đã qua một đêm, mà Dư Khiên cũng nghe được từ trong radio mang theo nói về tận thế, về chuyện căn cứ.

Thế nhưng còn không nghe được bao nhiêu, radio đột nhiên trở nên đứt quãng, cuối cùng hoàn toàn không phát ra bất cứ tín hiệu gì nữa.

Mà bọn hắn, triệt để mất đi tin tức bên ngoài.

Nhiều lần bọn họ muốn đi ra ngoài, nhưng rừng rậm này trở nên càng ngày càng quái dị, nhiều thêm rất nhiều sinh vật kỳ kỳ quái quái, căn bản bọn họ đánh không lại.

Mà bọn nhỏ cũng bắt đầu có sức mạnh thần kỳ, đa phần đều có thể khống chế thực vật.

May mắn người già còn sống sót nói đây là sức mạnh sơn thần ban cho bọn trẻ, vì để bảo vệ tốt bản thân, bảo hộ rừng rậm.

Dư Khiên biết rõ không phải như thế, nhưng hắn cũng không muốn tranh luận cùng người già cái gì, hắn muốn biết cuối cùng chuyện gì xảy ra, muốn đi đến căn cứ trong radio nói.

Nhưng bọn hắn hoàn toàn không ra được, trong rừng rậm quá nguy hiểm, đến cuối cùng chết mấy đứa trẻ cùng người lớn, chân của hắn cũng là bị một loại dã thú kỳ quái cắn mất một đoạn, có thể còn sống sót đã là vạn hạnh.



Rơi vào đường cùng, bọn hắn ở chỗ này an gia.

Có lẽ theo như lời A Mẫu nói sơn thần thật sự tồn tại, thật sự bảo hộ bọn họ, bởi vì một vùng động thực vật này quả thật không có tính công kích như vậy.

"Thật ra trước đó chúng tôi cũng gặp qua những người khác, mấy tên lừa kia, đến nơi này du lịch, có điều..."

Dư Khiên dừng lại một chút, lắc đầu: "Được rồi, đã không còn gì để nói nữa, chỉ là nhân tính xấu xí quá mà thôi, sinh tồn trước mặt, đạo đức pháp luật nhân văn đều vô dụng cả."

Ôn Dao yên tĩnh nghe Dư Khiên kể lại, hắn cũng không cần Ôn Dao trả lời, hắn chỉ là thấy quá lâu rồi.

Ở chỗ này, hắn là thầy giáo của bọn nhỏ, là người tri thức trong mắt mấy người trưởng thành, có vấn đề gì đều ưa thích tìm hắn, đều cho rằng hắn có cách.

Cho nên hắn nhất định phải mạnh mẽ lên, hắn muốn làm trụ cột tinh thần cho bọn họ.

Hắn dẫn dắt bọn nhỏ học cách sử dụng cái gọi là thần lực, cùng nhau cải tạo hoàn cảnh sinh hoạt, nói cho bọn nhỏ đừng nên tuyệt vọng.

Chỉ có đôi khi hắn cũng sẽ cô đơn, hắn không biết người thân trong nhà thế nào, bọn hắn không thấy hắn có thể lo lắng hay không.

Hắn cũng sẽ nhớ tới bạn gái của mình, cảm giác có lỗi với cô ấy, vào thời điểm cuối cùng bỏ rơi cô ấy lựa chọn mấy đứa trẻ.

Hắn biết rõ cô ấy sẽ không trách hắn, nhưng hắn không thể tha thứ cho chính mình, bây giờ điều duy nhất có thể chèo chống để hắn cố gắng sống sót chính là những đứa trẻ đáng yêu này.

Hắn hi vọng mình có thể dẫn bọn nhỏ đi ra ngoài, có lẽ như hắn thường trấn an bọn nhỏ, có người đến đón bọn họ đi ra ngoài.

Hắn không muốn những đứa trẻ này sinh hoạt trong rừng rậm cả đời, cứ như con người rút lui!

Cho nên mỗi ngày hắn đều kiên trị dạy bọn nhỏ một ít bài học, không giới hạn nội dung, nghĩ đến cái gì sẽ dạy cái đó.

Cho nên lúc hắn nghe nói Ôn Dao đến từ căn cứ Hoa Nam mới kích động như vậy, vào lúc biết rõ nên hắn mới thất lạc như thế.

Cũng may trải qua một buổi tối, Dư Khiên đã điều chỉnh lại, cũng phát hiện một vài chỗ không đúng.

Bất quá, những thứ kia say này có thể hỏi, hiện tại quan trọng nhất là tin tức, tin tức bên ngoài.

"Ôn Dao, em có thể nói cho tôi nghe tình hình bên ngoài hiện tại như thế nào hay không?"